Tần Nhất cũng có chút không ngờ, cô không nghĩ tới những căn cứ khác lại thờ ơ lạnh nhạt như thế.
Nhưng cũng đúng, trận Zombie công thành năm đó, mấy căn cứ đồng thời chịu
công kích, mọi người đoàn kết nhất trí. Nhưng bây giờ lại chỉ có căn cứ
thành phố Z bị Zombie vây công, các căn cứ khác tâm tư tự nhiên cũng sẽ
chỉ muốn đứng ngoài xem cuộc vui.
"Được rồi, không có gì phải tức giận cả, dù sao chúng ta vốn cũng biết bọn hắn sẽ không hỗ trợ." Tần
Hàn Vũ nhìn em trai tức giận đỏ cả mắt, đứng dậy vỗ vỗ vai an ủi.
Trong lòng Tần Nhất hơi lạnh, đại nạn trước mặt, mọi người vẫn còn loạn đấu
lẫn nhau, bọn hắn như vậy... làm sao có thể đấu lại được Zombie.
Bầu không khí ở Tần gia không tốt lắm, bầu không khí trong căn cứ cũng có
phần ngột ngạt kiềm chế, mấy ông lão chống gậy nhìn về phương xa, hốc
mắt đỏ ửng: "Ông trời ơi, ông không thể cho chúng tôi một con đường sống sao?"
Bị tận thế mài mòn ý chí, tia sáng trong mắt mọi người từ
từ ảm đạm rồi chậm rãi trở thành chết lặng. Thậm chí nhiều người còn
nghĩ, Zombie công vào thì công vào, chết cũng tốt, chết liền có thể được giải thoát.
Một cỗ tuyệt vọng ưu thương bao trùm cả căn cứ.
Người bên trong căn cứ Z không dễ chịu, ngoài căn cứ cũng có người không mấy vui vẻ.
Căn cứ trưởng căn cứ Kinh Đô - Dương Lâm Hải nhìn chằm chằm điện báo trong
tay, cau mày nói: "Thật sự có Zombie công thành? Còn là Zombie Vương
trong truyền thuyết?"
Phó tướng Vu Đào vẻ mặt nghiêm túc, trong
mắt tràn đầy nghiêm túc: "Chúng tôi không biết thật giả thế nào, hiện
tại tạm thời còn chưa nhận được điện báo của các căn cứ khác. Nếu như
Căn cứ trưởng căn cứ thành phố Z không nói láo thì thành phố Z là căn cứ duy nhất bị chịu công kích."
Mặc dù nói như vậy, nhưng rõ ràng
là Vu Đào đã tin mấy phần: "Căn cứ trưởng, chúng ta cần phái người tới
trợ giúp một chút không?"
Zombie Vương, đó là sự tồn tại như thế
nào? Vu Đào chưa từng nghĩ tới còn có thứ như vậy, nhưng nếu như bọn họ
không giúp đỡ, khả năng cao thành phố Z sẽ toàn quân bị diệt.
Dương Lâm Hải hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, nhưng ông ta chỉ cúi đầu
nhìn liếc qua điện báo trên tay một lần nữa, đầu lông mày hơi nhíu lại,
gương mặt chữ quốc nghiêm túc: "Các căn cứ khác thế nào?"
Vu Đào có chút khó xử, chần chờ một lát vẫn nói ra: "Bọn hắn đều đang quan sát, tỏ rõ sẽ không nhúng tay hỗ trợ."
Con ngươi của Dương Lâm Hải sáng lên, lập tức nói với Vu Đào: "Vậy chúng ta cũng yên lặng theo dõi kỳ biến."
Trong lòng Vu Đào lộp bộp một tiếng, ý của Dương Lâm Hải là sẽ không quản
chuyện này, mặc cho căn cứ thành phố Z tự sinh tự diệt.
Vu Đào trong lòng có chút khó chịu, nhưng trên mặt vẫn kính cẩn: "Tôi đã biết, Căn cứ trưởng."
Chờ sau khi Vu Đào rời đi, Dương Lâm Hải liền ném điện báo trong tay lên
bàn, sau đó đứng dậy trở về kim ốc riêng của mình gặp tiểu tình nhân.
Chuyện tương tự cũng xảy ra trong các căn cứ nhận được điện báo, rõ ràng một
tảng đá lớn như vậy rơi xuống, nhưng cũng chỉ có thể tạo lên một chút
xíu gợn sóng. Ngoại trừ đám người cao tầng, không có ai biết thành phố Z đang bị Zombie vây công.
Thái độ của các căn cứ giống nhau, đều
muốn đứng ngoài quan sát tình hình, không một ai muốn vươn tay giúp đỡ.
Căn cứ ngày thường có bất hòa với căn cứ Z liền bắt lấy cơ hội này hung
hăng chế nhạo căn cứ Z một phen.
Ăn cơm tối xong, ba cha con Tần
gia lại đến thư phòng thương lượng đối sách. Tình huống cấp bách, Căn cứ trưởng như Tần Miễn cần phải đứng ra duy trì đại cục, nắm giữ tốt mỗi
một chỗ quan trọng.
Vân Hoán thu dọn phòng bếp xong thì lên tầng, mở cửa, phát hiện cửa phòng buổi chiều còn khóa giờ lại không khóa.
Vân Hoán nhướn mày, đẩy cửa đi vào, liếc mắt liền trông thấy bắp chân nhỏ trắng nõn nà của Tần Nhất.
Tần Nhất vừa mới tắm xong, trên người mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu
trắng đang nằm nhoài ở trên giường, không biết đang nhìn cái gì. Chân
dài trắng mịn hơi co lên, làn váy bị kéo cao, lộ ra hai đùi trắng nõn.