Vân Hoán nhìn cửa phòng khóa chặt, trên khuôn mặt tuấn tú là nhàn nhạt
bất đắc dĩ. Tiểu gia hỏa giận thật, đây là lần chiến tranh lạnh đầu tiên giữa bọn họ, mùi vị quả thật không dễ chịu.
Nhưng dù không dễ chịu, Vân Hoán vẫn kiên quyết không cho Tần Nhất đi mạo hiểm một mình.
Tính tình tiểu gia hỏa quật cường, thế nhưng có một số việc đã chạm tới ranh giới cuối cùng, anh không thể chiều theo cô được.
Trong phòng, người mà Vân Hoán cho rằng đang tức giận thoải mái duỗi lưng một cái, hai con vật tròn tròn trắng như tuyết nắm vây quanh bên người cô.
Sau khi ngủ một giấc tỉnh lại, tâm trạng buồn bực của Tần Nhất cuối cùng đã tốt hơn một chút. Có hơi xấu tính chọc chọc hai vật nhỏ bên người, thấy chúng nó không nhúc nhích, ngủ vô cùng say sưa thì Tần Nhất liền không
cảm giác thú vị nữa, dừng tay.
Còn chưa xuống tầng, tiếng nói chuyện trong phòng khách đã truyền đến, ba cha con Tần gia đã trở về.
Tần Nhất vừa xuống tới nơi liền trông thấy Tần Miễn đen mặt ngồi trên ghế
sô pha, mặc dù tuổi không còn trẻ, nhưng mị lực đàn ông trên người ông
lại càng trở nên mê người.
"Nhất Nhất, em tỉnh rồi, có phải bọn
anh đánh thức em dậy không?" Sắc mặt Tần Hàn Mạt không phải rất tốt,
nhưng phần lãnh ý đó lại không phải hướng tới Tần Nhất.
Tần Nhất ngồi xuống bên cạnh Tần Hàn Vũ: "Xảy ra chuyện gì?"
Tần Hàn Vũ hơi nhướng mày, kín đáo liếc mắt nhìn thoáng qua Vân Hoán, quả
nhiên trông thấy khuôn mặt vừa rồi đã rất thúi hiện tại lại càng thúi
hơn của Vân Hoán. Không hiểu sao, tâm trạng không vui của anh ta bỗng
trở nên tốt hơn, dẫn đến chuyện khiến anh ta bực mình cũng thuận mắt
không ít.
"Không có gì, chỉ là Hạ gia cấu kết với một vài tiểu
gia tộc liên tục gây rối." Tần Hàn Vũ vừa nhắc tới vấn đề này, sắc mặt
lại có chút không tốt.
Lúc này là lúc nào rồi mà mấy kẻ tầm mắt
hạn hẹp kia còn vì chuyện chính quyền mà nháo túi bụi. Nhớ tới lời của
đám bọn hắn nói hôm nay, khuôn mặt tuấn tú của Tần Hàn Vũ trầm xuống, có chút nghiến răng nghiến lợi.
"A Vũ, kiềm chế một chút, ngày này
sao cha có thể giao cho con đây? Giải quyết được thì tốt, còn không
những chuyện của Hạ gia hiện tại không cần để tâm quá, làm thế nào để
đối phó với lần Zombie công thành này mới là quan trọng nhất." Tần Miễn
có chút nghiêm khắc nhìn thoáng qua Tần Hàn Vũ, đối với đứa con lớn ưu
tú của mình, kỳ vọng của ông luôn rất cao, đương nhiên điều này cũng đại biểu yêu cầu của ông cũng rất cao.
"Vâng, cha, là con xúc động." Tần Hàn Vũ hít một hơi thật sâu, để bản thân tỉnh táo lại.
Thật ra Tần Hàn Vũ anh so với ai cũng đều lý trí, thậm chí có thể nói là
lạnh nhạt vô tình, thế nhưng là người thì ai cũng đều có điểm mấu chốt
của mình, người nhà chính là ranh giới cuối cùng của anh.
Cha anh là anh hùng và kiêu ngạo trong lòng anh, anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào bôi nhọ gièm pha cha của anh.
Tần Nhất vươn tay khẽ gõ nhịp xuống bàn: "Hạ gia hay những tiểu gia tộc kia có thể giải quyết sau, hiện tại bọn hắn cũng không thể tạo lên
được sóng gió gì. Dù sao đứng trước thời khắc sinh tử tồn vong, ai gây
trở ngại cho căn cứ, người đó chính là tội nhân, bọn hắn sẽ không liều
lĩnh như vậy đâu."
Suy nghĩ của Tần Nhất nhanh nhạy sáng tỏ, chớp mắt liền nhìn thấu những chuyện này.
"Đúng rồi, các căn cứ khác nói thế nào?" Tần Nhất lại hỏi.
Lần này là Tần Hàn Mạt nhịn không được nhảy ra trước, vẻ mặt bất bình: "Cha đang vì việc này mà lo lắng đấy. Mấy căn cứ kia đều không phải là hạng tốt lành gì, đã không phái người tới cứu viện thì chớ, vậy mà còn dám ở bên cạnh nói mát. Nhất Nhất, em biết không, đám người đó yêu cầu cha
mỗi một ngày đều báo lại tình huống cho bọn hắn, để bọn hắn chuẩn bị
trước."
Báo cáo chuẩn bị cái quần què gì, đúng là đám người nhàm chán!
Lúc anh ta không biết, có khi đám người đó còn đang ngồi cười nhạo sau lưng căn cứ Z của bọn họ đấy. Cười trên nỗi đau của người khác, đám người đó chẳng qua chỉ coi bọn họ như thú tiêu khiển lúc rảnh rỗi mà thôi.
Thật ra anh ta cũng không yêu cầu xa vời gì đám người đó sẽ giúp đỡ căn cứ
Z, thế nhưng cũng không nghĩ tới bọn hắn máu lạnh như vậy, ngay cả yêu
cầu vô lý như thế cũng nói ra miệng được.