Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 481: Chiến tranh lạnh (1)


trướctiếp

Anh đã tính toán tốt cả rồi, chỉ chờ trở lại căn cứ Đế Đô liền cầu hôn Tần Nhất, sau đó kết hôn.

Thế nhưng lại bị người khác cố ý tới cửa chặn trước một bước, bên trong đôi mắt đào hoa của Vân Hoán ẩn ẩn có bão tố nổi lên.

Tiến sĩ Lâm, anh nhớ kỹ rồi.

Dị năng cấp mười của Vân Hoán khiến Tần Nhất yên tâm không ít. Phải nói thế nào nhỉ, tuy cô không muốn dựa vào Vân Hoán, thế nhưng con người khi đối diện với hiện thực có đôi khi không thể không cúi đầu.

Không có Vân Hoán, xác suất căn cứ có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này chỉ có mười phần trăm, thế nhưng có Vân Hoán thì lại là sáu bảy mươi phần trăm.

"Em còn cùng anh phân chia rõ ràng như thế à, của anh chính là của em, của em vẫn là của em. Thất Thất, em chỉ là chậm hơn so với người khác năm năm, hiện tại đã rất cố gắng rồi." Vân Hoán ôn nhu nói.

Cố gắng của tiểu gia hỏa anh đều nhìn ở trong mắt, nói thật, thiên phú của Tần Nhất ở trên anh, chỉ là năm năm qua bị thương rơi vào ngủ say.

Nhưng anh tin tưởng tiểu gia hỏa của anh không bao lâu nữa là có thể đuổi kịp.

"Nói cũng đúng." Tần Nhất cười khẽ, lộ ra lúm đồng tiền.

Con ngươi của Vân Hoán chợt phát sáng, giống như Husky nhìn thấy xương, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng.



Không cần phải nói cũng biết trong đầu người này lại đang nghĩ đến chuyện xấu hổ kia.

Nhưng quả thực Tần Nhất ở phương diện này có chút bảo thủ, không, cũng không thể nói là bảo thủ, mà là ngây thơ. Ở chung mấy ngày nay, Tần Nhất và Vân Hoán nhiều nhất cũng chỉ là gặm gặm xương quai xanh mà thôi.

Tần Nhất không để ý tới người này, phóng tầm mắt nhìn về phương xa, đột nhiên nhớ tới vừa rồi khi cô đứng ở chỗ này, đằng xa có vệt sáng hình tròn khẽ lóe lên một cái rồi biến mất, có người ở nơi đó nhìn trộm bọn họ.

"Nói chính sự, em muốn đi xem thử." Khuôn mặt nhỏ của Tần Nhất căng chặt, vẻ mặt nghiêm túc, chỉ là bên tai có chút ửng đỏ.

Tiểu gia hỏa thẹn thùng rồi, Vân Hoán cũng không định trêu cô nữa.

"Em muốn đi xem có phải là tiến sĩ Lâm hay không?" Vân Hoán nói đến chính sự.

"Ừ, vừa nãy em chú ý tới phía trước có ánh sáng lóe lên, muốn đi qua thăm dò thực hư thế nào." Ngồi chờ chết, đây không phải là phong cách từ xưa đến nay của Tần Nhất, cô càng ưa thích chủ động xuất kích hơn.

Hơn nữa, khi đối mặt với tiến sĩ Lâm cô luôn rất nghẹn khuất. Đúng vậy, rất nghẹn khuất. Mỗi một lần, cô đều rơi vào thế bị động, loại cảm giác đó rất không tốt, và cô đặt biệt ghét nó.

Thế nhưng, thực lực của cô hiện giờ lại đánh không lại tiến sĩ Lâm.

Tiến sĩ Lâm phải nói là người rất thần bí. (Truyện được đăng trên trang truyenhd1.com thanhty1412)



Đời trước, mấy năm bị nhốt ở trong phòng thí nghiệm, cô có thể nhìn ra được trên người tiến sĩ Lâm có một loại năng lực mà không muốn người biết, loại năng lực đó không phải là dị năng, nó so với dị năng có sự khác biệt rất lớn.

Vân Hoán xoa đầu Tần Nhất: "Sẽ có nguy hiểm."

Zombie vương cộng thêm tiến sĩ Lâm, anh không thể cam đoan hai người có thể bình yên trở về.

Hơn nữa, tiến sĩ Lâm mang đến cho anh cảm giác rất nguy hiểm. Anh có thể khẳng định, cấp bậc của người đàn ông đó và dị năng của anh là ngang nhau, không phân cao thấp, hoặc giả...còn cao hơn anh.

"Ai nói muốn dẫn anh đi cùng, em tự đi." Tần Nhất nhìn Vân Hoán nói: "Em có không gian, lúc gặp nguy hiểm có thể trốn vào trong không gian."

Lần này Tần Nhất không có ý định để Vân Hoán đi cùng, không gian của cô chỉ có cô có thể tiến vào, còn Vân Hoán lại không. Ở thời điểm then chốt, nó có thể cứu cô một mạng, thế nhưng Vân Hoán lại không thế.

"Không được, anh không yên tâm." Vẻ mặt Vân Hoán vô cùng nghiêm túc, dung nhan tuấn lãng lạnh xuống: "Dị năng không phải là thứ nguy hiểm nhất của tiến sĩ Lâm, mà là các loại thuốc của hắn. Tuy rằng hiện tại em đã không bị thuốc ức chế dị năng ảnh hưởng nữa, thế nhưng ngộ nhỡ...ngộ nhỡ hắn lại có loại thuốc gì mới thì sao?"

Vân Hoán không dám nghĩ, anh không thể lại một lần nữa mất đi Tần Nhất.

Cuộc nói chuyện của hai người tan rã trong trong không vui, Tần Nhất làm mặt lạnh cùng Vân Hoán trở về Tần gia.

Tần gia, Tần Miễn đang thương lượng biện pháp với Phong Lãng. Hiện tại căn cứ của bọn họ chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến. Cũng may ông vừa đi xem một lượt, lương thực trong căn cứ còn có thể chống đỡ một khoảng thời gian.

trướctiếp