Chỉ chốc lát sau, Tần Miễn bưng cháo quay lại, nhưng là hai bát. Tiểu
Lam duỗi hai cái chân ngắn, vô cùng thoải mái làm ổ trong ngực Tần Miễn, bộ dáng nho nhỏ giống như nhị đại gia chờ Tần Miễn đút cháo tận miệng.
Tần Nhất trước đó mặc dù đã ăn qua bánh mì, bụng cũng khá no, thế nhưng
nhìn Tiểu Lam ăn cháo thơm ngon như vậy, lại nhịn không được động thìa.
Tay nghề Tần Miễn quả thật rất tốt, một bát cháo thịt băm đơn giản nhưng ăn rất ngon miệng. Sau đó, Tần Nhất ăn quá no. Tuy bát cháo kia cô chỉ ăn
gần một nửa, còn lại toàn bộ chui vào bụng người nào đó, thế nhưng cô
vẫn bị ăn quá no.
Vân Hoán bất đắc dĩ, đôi mắt đào hoa vô cùng
dịu dàng, bên trong là thâm tình say lòng người. Bàn tay to giúp đỡ Tần Nhất xoa xoa bụng nhỏ hơi phình lên, ăn no đến chướng bụng còn có Tiểu
Lam.
Sức ăn của Tiểu Lam rất lớn, nhưng hiện tại nó đã hóa thành hình người, bụng nhỏ tự nhiên chứa không nổi nhiều thức ăn như vậy.
Mắt phượng của Tần Hàn Vũ lấp lánh, nhìn một lớn một nhỏ, ôn nhu trong mắt
căn bản hòa không tan, giờ phút này anh cảm thấy rất hạnh phúc.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác lại có người muốn quấy rầy bọn họ, tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên.
Tần Hàn Vũ bất đắc dĩ đứng dậy ra mở cửa. Ngoài cửa, Sở Kiều Kiều ăn mặc
tinh xảo và Dương Tử Nguyệt đứng sau lưng cha Sở - Sở Thiên Hằng. Sở
Thiên Hằng trông thấy Tần Hàn Vũ tuấn tú lịch sự, nhìn thế nào cũng cảm
thấy vô cùng hài lòng, cười tủm tỉm mở miệng: "Tôi tới tìm Tần tiên
sinh, không biết ông ấy có ở nhà không?"
Sở Thiên Hằng, Tần Hàn
Vũ nhận ra ông ta, người này thường xuyên "ăn vạ" ở nhà anh không chịu
rời đi, mỹ danh là giữ gìn mối quan hệ, nhưng trên thực tế lại là muốn
chiếm tiện nghi.
Ánh mắt quét qua gương mặt có bốn phần tương tự
Tần Kiều Kiều của Sở Kiều Kiều, đầu lông mày Tần Hàn Vũ lạnh lẽo, nhưng
trên mặt không hiện: "Có, mời vào."
Khéo léo đúng mực, phiên
phiên như ngọc, đây chính là Tần Hàn Vũ Tần Tiểu Thiếu. Trên mặt Sở Kiều Kiều nhiễm lên rặng mây hồng, cô ta chưa từng chính diện gặp qua Tần
Hàn Vũ.
Từ khi biết mình và Tần Kiều Kiều có mấy phần giống nhau, cô ta sửa tên Sở Nhu Nhu thành Sở Kiều Kiều, cha mẹ cũng tuỳ tiện
không cho cô ta đi ra ngoài. Cô ta nhận biết nam thần đứng đầu căn cứ,
nhưng cũng chỉ là xa xa nhìn qua vài lần, khuôn mặt tuấn tú mông lung đó khiến tâm hồn thiếu nữ của cô ta ngứa ngáy.
Hiện tại, rốt cuộc cô ta có thể đứng ở trước mặt anh, quang minh chính đại nói cho anh biết, cô ta tên Sở Kiều Kiều.
Dương Tử Nguyệt có chút không yên lòng, cô còn đang suy nghĩ đến chuyện hồi
sáng, ba người Lục gia đều đã chết, cô không biết là ai làm, thế nhưng
cô lại từng có mặt ở hiện trường. Đến bây giờ, cô còn nhớ rõ vẻ mặt thất khiếu chảy máu chết vô cùng thảm của Lục Nguyên Thịnh.
"A, tốt quá." Sở Thiên Hằng cười, sau đó cùng Tần Hàn Vũ đi vào.
Trên ghế sô pha, Vân Hoán còn đang kiên nhẫn xoa bụng cho Tần Nhất, chợt
nghe thấy một giọng nam lạ vang lên: "Tần tiên sinh, tôi lại tới quấy
rầy ngài rồi."
Tần Hàn Mạt đưa lưng về phía Sở Thiên Hằng, trợn trắng mắt, nếu biết là quấy rầy thì sao còn tới.
Tần Hàn Mạt quay đầu lại, đúng lúc trông thấy Sở Kiều Kiều theo sau cha Sở bước vào, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
Trong mắt phượng của Tần Miễn ẩn ẩn có chút hàn ý, Sở Thiên Hằng là có ý gì?
Sở Thiên Hằng vừa nhìn thấy Tần Miễn, vô cùng tự giác tìm một chỗ ngồi
xuống, sau đó bắt đầu thao thao nói: "Tần tiên sinh, ngài biết không,
một nhà Căn cứ trưởng Lục đều bị hại rồi, trong lòng chúng tôi đang rất
lo lắng, cũng không biết là tên nào lên cơn điên, người Lục gia tốt như
vậy mà, thật sự là đáng thương."
Sở Thiên Hằng lặn ra mấy giọt
nước mắt, sau đó lại tiếp tục nói: "Tần tiên sinh, căn cứ này không thể
một ngày không có Căn cứ trưởng, ý của mọi người là muốn ngài lên nắm vị trí này, không biết ý của ngài thế nào?"