Tần Hàn Vũ còn đang bổ não làm sao tháo người nào đó thành tám khối, mặc dù anh đánh không lại cậu ta, nhưng người nhà nhiều. Anh đánh không lại, Hàn Mạt có thể lên.
Khổ cho Tần Hàn Mạt còn không biết mình đã bị anh trai vô lương nhà mình để mắt tới.
Cửa "cạch" một tiếng mở ra.
Tần Nhất ngáp một cái, từ trong phòng đi ra, dáng người nho nhỏ mặc một bộ
váy ngủ màu trắng hai dây, đầu vai trắng nõn mượt mà lộ ra bên ngoài, da thịt mịn màng giống như mỡ đông.
Tóc đen xõa chạm vai lộ ra
khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Nhất, mắt phượng xinh đẹp ngơ ngác lấp lánh
ánh nước, mang theo cảm giác mơ màng lười biếng vừa mới tỉnh ngủ.
Bàn tay nhỏ giơ lên xoa xoa mắt, môi đỏ hơi bĩu, giọng nói thanh lãnh dĩ
vãng giờ phút này lại trở nên mềm mại: "Bình Tử, sao lại dậy sớm như
vậy?"
Một mặt đáng yêu mềm mại khó thấy được của thiếu nữ khiến
hai mắt Tần Hàn Vũ và Tần Hàn Mạt sáng lên. Hai anh trai có tính muội
khống mạnh mẽ giờ phút này ánh mắt lom lom nhìn dáng vẻ đột ngột trở nên đáng yêu của em gái.
Tần Nhất hiếm khi lộ ra một mặt mơ hồ đáng
yêu như vậy, ngày thường cô hoặc là thanh lãnh, hoặc là tà mị, hoàn toàn không giống những cô gái cùng tuổi, xinh xắn ngọt ngào.
Nhưng
trong lòng mỗi người con gái đều có một hình tượng công chúa riêng, Tần
Nhất cũng không ngoại lệ, chỉ là nó không phổ biến mà thôi.
Tần
Nhất không nghe được thanh âm quen thuộc, hơi nghi hoặc, sau đó lập tức
tỉnh táo lại, đầu óc mơ mơ màng màng cũng thanh tỉnh. Lúc này cô mới
nhớ, mình đang ở Tần gia.
Có lẽ là cái ôm của Vân Hoán quá mức an yên ấm áp, Tần Nhất khó có được một giấc ngủ ngon đến vậy. Thậm chí lúc tỉnh lại còn có chút mơ mơ màng màng, cho rằng mình vẫn đang sống chung với Trần Á Bình ở đời trước.
Mở mắt ra, hai đôi mắt phượng giống nhau sáng lấp lánh nhìn chằm chằm cô, phảng phất như cô là miếng thịt
ngon miệng lắm vậy, chỉ thiếu chút nữa là nhào lên.
Hai con Husky, không đúng, trong phòng còn có một con.
Tần Nhất ít khi bị thất thố, giờ phút này hơi có chút không được tự nhiên.
Tần Hàn Vũ nhìn ra Tần Nhất ngượng ngùng, vành tai trắng nõn đỏ lên đã biểu hiện rất rõ. Anh nhìn Tần Nhất một cách ôn hòa, khóe môi cong lên:
"Nhất Nhất, ngủ có ngon không?"
Tần Nhất nhẹ gật đầu, phòng của cô là người Tần gia tỉ mỉ bày trí, vừa đúng là phong cách cô thích nhất.
Có lẽ là vì có Vân Hoán ở bên cạnh, cô một đêm này ngủ rất ngon.
"Ngủ ngon thì tốt." Tần Nhất hiện tại đã hai mươi mốt, nhưng cô lớn lên rất
đẹp, làn da non mềm thủy nộn, liếc mắt nhìn qua giống như thiếu nữ xanh
tươi tuổi mười sáu mười bảy.
Giờ phút này đầu cô hơi nghiêng, mắt phượng xinh đẹp long lanh, trông vô cùng xinh xắn đáng yêu, khiến Tần
Hàn Vũ ngứa ngáy tay chân.
Ngứa tay giống Tần Hàn Vũ còn có Tần
Hàn Mạt, nhưng tính tình Tần Hàn Mạt không có cao lãnh như Tần Hàn Vũ,
nói trắng ra Tần Hàn Vũ chính là một tên muộn tao. Còn Tần Hàn Mạt muốn
làm liền làm, anh vươn tay xoa xoa đầu Tần Nhất, khóe miệng hơi vểnh
lên: "Cha làm bữa sáng, em vào sửa soạn một chút rồi xuống ăn nhé."
Mặc dù bây giờ cũng không thể coi là bữa sáng nữa.
Ngoại trừ Vân Hoán, Tần Nhất chưa bao giờ thân mật với người đàn ông nào khác như vậy, vành tai tinh xảo nho nhỏ phấn hồng, nhìn rất đáng yêu. Chỉ là trên mặt vẫn cố tỏ ra lạnh lùng như cũ.
"Ừm, tôi biết rồi."
Tần Nhất quay người vào phòng, bước chân có chút vội vàng.
Sau khi Tần Nhất rời đi, rốt cuộc Tần Hàn Vũ nhịn không được cười khẽ,
không nghĩ tới Bảo Bảo nhà anh dễ ngượng ngùng như thế, thật sự là vô
cùng dễ thương.
Chỉ có điều, Tần Hàn Vũ liếc mắt nhìn thoáng qua
Tần Hàn Mạt đang cười ngây ngô, ưu nhã hất lọn tóc hơi rủ xuống trước
trán: "Hàn Mạt, hôm nay Sở gia tới cửa thăm hỏi, em thay anh tiếp đãi
bọn họ. Không cần nói gì cả, quyết định vậy đi."
Nói xong, không cho Tần Hàn Mạt có cơ hội từ chối, Tần Hàn Vũ đi xuống tầng.