Mẹ Sở thấy Sở Kiều Kiều không vui liền nhẹ giọng đem chuyện nói cho Sở Kiều Kiều biết.
Nói đến chuyện này, Sở Kiều Kiều lại càng không vui: "Ông nội đúng là hồ
đồ, cũng không nhìn một chút, hiện tại trong căn cứ ngoài sáng là Lục
gia đứng đầu, nhưng ai không biết Tần gia mới thật sự là lão đại, ai
không nịnh bợ Tần gia."
"Ông nội thì hay rồi, thích đi ngược
lại, không muốn bám vào Tần gia, mà cùng cái người bùn nhão không thể
trát tường Lục Bác Ái thông đồng một chỗ."
Mẹ Sở vội vàng vỗ nhẹ
lên bả vai con gái: "Đứa bé ngốc này, sao có thể chuyện gì cũng nói ra
miệng, cẩn thận tai vách mạch rừng, những điều này bản thân chúng ta
biết là được."
Nói xong, mẹ Sở cũng thở dài: "Ông nội con cũng
thật là, không biết nghĩ ra kế sách quỷ quái gì mà một lòng muốn giữ gìn mối quan hệ qua lại với Căn cứ trưởng Lục, về sau chắc chắn ông ấy sẽ
hối hận."
Mẹ Sở nhìn con gái càng lớn càng xinh đẹp, trong lòng
đắc ý: "Kiều Kiều, kế hoạch của con tiến hành như thế nào rồi? Tần gia
nhị thiếu phải chăng đã coi trọng con?"
Sở gia bọn họ ba năm
trước mới tiến vào căn cứ thành phố Z, lúc ấy Tần gia đã ngầm độc quyền
trong căn cứ. Trong lúc bọn họ đang nghĩ làm sao nhờ vả chút quan hệ,
thì một lần có người thuận miệng nói một câu, Sở Kiều Kiều và con gái
nhỏ của Tần gia lớn lên thật giống nhau.
Khi đó, mẹ Sở cố ý đi
nghe ngóng một phen mới biết được Tần gia không chỉ có hai vị thiếu gia, mà còn có một cô công chúa nhỏ vô cùng được cưng chiều. Nhưng không
biết sau đó có chuyện gì xảy ra, cô công chúa nhỏ đó đã chết.
Lúc ấy tâm tư bà ta khẽ động, trăm phương ngàn kế mới tìm được một tấm ảnh
chụp của Tần Kiều Kiều, quả nhiên cùng con gái bà ta có bốn phần tương
tự.
Mấy năm nay, con gái càng ngày càng bắt chước giống cô công
chúa nhỏ của Tần gia, bọn họ chuẩn bị tốt hết mọi thứ mới để Sở Kiều
Kiều đi gặp người Tần gia.
Nhắc tới chuyện này, Sở Kiều Kiều có
chút bực bội. Cơ hội ngày đó tốt như vậy, nhưng đều bị Hạ Thiên Vũ ngu
ngốc kia làm hỏng. Cô ta cũng không biết Tần gia nhị thiếu có ấn tượng
như thế nào đối với mình.
Hơn nữa, còn có thiếu nữ kia, thiếu nữ xinh đẹp kinh động lòng người.
Cũng may bản thân chưa có làm ra chuyện gì khác người.
"Mẹ, con cần đi tới Tần gia một lần nữa." Ánh mắt Sở Kiều Kiều kiên định,
cô ta nhất định phải trở thành người trên người! Chỉ cần trèo lên cành
cây cao Tần gia này, quyền thế còn không phải dễ như trở bàn tay ư.
"Tốt tốt tốt, thật không hổ là con gái ngoan của mẹ. Kiều Kiều, con lớn lên
rất xinh đẹp, Tần gia đại thiếu chắc chắn cũng sẽ ngoan ngoãn quỳ dưới
làn váy của con thôi." Mẹ Sở vẻ mặt từ ái nhìn Sở Kiều Kiều.
Sở Kiều Kiều cười nhạt, nhưng đắc ý dưới đáy mắt lại vô cùng rõ ràng.
Tiếng gõ cửa vang lên, mẹ Sở nhìn thoáng qua Sở Kiều Kiều, hai người đều ngậm miệng, không lên tiếng nữa. Cửa phòng mở ra, Dương Tử Nguyệt mất tự
nhiên đứng ở cửa, khúm núm nói: "Mẹ, ông nội bảo con và chị cùng đến Tần gia."
(Truyện chỉ đăng trên trang s3.truyenhd.com @thanhty1412)
Mặt trời từ từ nhô lên, báo hiệu ngày mới đã đến. Ánh nắng êm dịu chiếu
xuống, xuyên qua cửa sổ chui vào trong phòng, bất tri bất giác thời gian đã trôi qua rất nhanh.
Tần Hàn Mạt chần chừ lưỡng lự đứng ở trước cửa phòng Tần Nhất, bên cạnh là Tần Hàn Vũ không ngừng thả ra khí lạnh "vù vù".
"Anh, cũng sắp giữa trưa rồi, chúng ta có nên đánh thức Nhất Nhất dậy không?" Tần Hàn Mạt nuốt một ngụm nước bọt, nhìn sắc mặt càng ngày càng đen của anh trai mình.
"Hừ, người nào đó thật sự là quá lười biếng, như
vậy làm sao có thể bảo vệ tốt Nhất Nhất? Hàn Mạt, em nói xem có đúng
không?" Tần Hàn Vũ vẫn bày ra bộ dáng ưu nhã như cũ, đứng ở nơi đó, một
thân áo trắng, xương quai xanh tinh xảo gợi cảm nửa lộ, tóc đen hơi rối, đẹp như tranh vẽ.
Chỉ là giọng điệu kia, lời nói kia, giống như
là từ trong hàm răng nặn ra, nghiến răng nghiến lợi, phảng phất như muốn nhai nuốt cắn xé người nào đó vào trong bụng.
Tần Hàn Mạt cười khan vài tiếng, anh cả như vậy thật đáng sợ. Em rể, em tự cầu phúc đi!