Vân Hoán cưng chiều nhéo nhéo chóp mũi Tần Nhất, xong lại hôn một cái lên đó: "Anh đi với em."
Tiểu gia hỏa chính là khẩu thị tâm phi, rõ ràng không bỏ xuống được người Tần gia, nhưng cứ quật cường không chịu nói.
Nhưng mà anh cũng hiểu, nút thắt giữa cô và Tần gia không dễ như vậy liền có thể giải khai.
Vân Hoán nửa ôm lấy Tần Nhất, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô: "Trước ngủ một chút đi, nửa đêm còn phải ra ngoài, nên dưỡng đủ tinh thần."
Tần Nhất bất đắc dĩ, người đàn ông này cũng quá bá đạo, cô còn chưa nói sẽ dẫn anh đi đâu.
Nhưng cô vẫn nghe lời nhắm hai mắt lại, dù sao ban đêm quả thực còn có một trận ác liệt cần đánh.
Ngực Vân Hoán thật ấm áp, Tần Nhất chỉ chốc lát đã ngủ.
Lần nữa tỉnh lại, đã là nửa đêm.
Tần Nhất giật giật cơ thể, Vân Hoán ngủ nông, lập tức tỉnh dậy. Vì vừa tỉnh dậy nên Tần Nhất còn có chút ngẩn người, mắt phượng ngập nước, nhu nhu
làm cho lòng người mềm nhũn.
Phòng Tần Nhất là Tần Miễn đặc biệt
chuẩn bị, có phòng vệ sinh riêng, Vân Hoán rời giường đi vào thấm ướt
khăn mặt, sau đó trở lại bên cạnh Tần Nhất, nhẹ nhàng lau mặt cho Tần
Nhất.
Tần Nhất tỉnh táo lại, Vân Hoán nhìn gương mặt trắng nõn
ủng hồng của Tần Nhất, cười nhẹ tiến lên hôn một cái lên khóe miệng Tần
Nhất. Cũng chỉ có lúc này, tiểu gia hỏa mới thật giống thiếu nữ.
Tần Nhất lạnh nhạt đẩy Vân Hoán cứ lề mề cọ cọ gò má cô ra: "Anh đi ra ngoài trước, em thay quần áo đã."
Đã muốn hành động trong đêm thì chiếc váy lam cô đang mặc khẳng định không được.
Vân Hoán chớp chớp đôi mắt đào hoa, khóe miệng nhếch lên vui vẻ: "Trên người em có chỗ nào anh chưa nhìn qua, hử ~ "
Một chữ cuối cùng của Vân Hoán vô cùng gợi cảm, thanh âm trầm thấp mang
theo từng tia khàn khàn, hơi thở tràn đầy hormone nam tính truyền đến.
Nếu là cô gái nhỏ bình thường thì đã sớm hai gò má ửng hồng, thế nhưng Tần
Nhất lại rất bình tĩnh, yêu nghiệt trước mắt phảng phất chỉ là một người bình thường: "Ngay cả như vậy, anh vẫn phải ra ngoài."
Tên đàn ông này, càng ngày càng được voi đòi tiên, suốt ngày chỉ nghĩ dụ dỗ cô.
Vân Hoán cười khẽ, anh cũng chỉ đùa cô mà thôi, nhéo nhéo chóp mũi Tần Nhất, anh quay người ra khỏi phòng.
Đêm đen như mực, Tần Hàn Vũ và Tần Hàn Mạt sát vách đã sớm say giấc, Vân
Hoán nửa tựa tại cửa, đôi mắt đào hoa xa xăm, không biết đang suy nghĩ
gì.
Trong phòng, Tần Nhất cởi chiếc váy dài màu lam trên người
xuống, đổi sang một bộ quần áo bó sát người màu đen. Đen trắng tôn lẫn
nhau, càng làm nổi bật da thịt trắng mịn như tuyết của Tần Nhất.
Quần áo bó sát người phác hoạ ra dáng người hoàn mỹ, có lẽ là năm năm cô
ngủ say, Vân Hoán vì cô tìm đến đủ loại thuốc bổ, cho nên dù cô ngủ lâu
như vậy, quá trình phát dục vẫn rất tốt.
Bánh bao nho nhỏ nay đã biến thành núi tuyết.
Mở cửa, ánh mắt đầu tiên của Vân Hoán không thể nghi ngờ là kinh diễm, lửa nóng trong mắt phảng phất như muốn nhào tới ăn cô vào bụng ngay lập
tức.
Không đợi Vân Hoán có động tác, Tần Nhất nhét đồ vật đang cầm trong tay vào ngực anh: "Đi thay đi."
Vân Hoán trong phòng khóe miệng hơi vểnh, quần áo trong tay anh cùng bộ
tiểu gia hỏa đang mặc là một đôi, điều này khiến anh rất vui vẻ.
Dáng người Vân Hoán rất tốt, là kiểu tam giác ngược kinh điển, da của anh
rất trắng, thế nhưng hoàn toàn không có chút nữ tính nào, cơ bắp sung
mãn, nhưng tuyệt không thô, thuộc về loại "mặc quần áo nhìn gầy, cởi ra
thì có thịt".
Hai người đứng chung một chỗ, bất kể là ngoại hình hay khí chất đều vô cùng phù hợp.
"Đi thôi."
Cảnh đêm mông lung, hai bóng người nhanh chóng biến mất trong đêm tối, lặng yên không một tiếng động.
Tần Nhất và Vân Hoán chóng nhanh tìm tới nhà Lục Bác Ái, biệt thự tinh xảo theo phong cách tây âu, vừa nhìn là biết là căn có một không hai trong
căn cứ.