Thấy Tần Hàn Vũ đi vào phòng bếp, đôi mắt đào hoa của Vân Hoán thẫm lại, lập tức bắt đầu không quy củ, anh cúi người hôn lên cánh môi của Tần
Nhất, mềm mềm, thơm ngọt ngon miệng.
Tần Nhất cũng không từ chối thân mật với Vân Hoán, cô vươn tay ôm cổ Vân Hoán, đổi bị động thành
chủ động, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi màu hồng nhạt của Vân Hoán.
Chính xác là gặm cắn.
Tần Nhất không biết cách hôn môi, đời trước cô quen với Trịnh Trọng, nhưng
ngay cả dắt tay cũng không có. Nhưng chưa ăn qua thịt heo thì cũng từng
nhìn thấy heo chạy.
Không nói Vân Hoán, ngay cả Tần Nhất cũng cảm thấy môi Vân Hoán rất ngọt, mềm mềm giống thạch, ăn ngon vô cùng. Cô cứ gặm gặm cắn cắn như vậy, Vân Hoán ngược lại cũng rất phối hợp.
Nhưng trong lòng lại không nhịn được muốn cười, tiểu gia hỏa là đang coi môi anh như xương mà gặm sao?
Tần Nhất gặm một hồi, rốt cục cũng gặm mệt rồi. Cô vừa định rời đi, lại bị
Vân Hoán ngăn lại. Tay Vân Hoán nhẹ nhàng đè lại đầu cô, để môi cô dính
thật sát vào mình, sau đó phát động tiến công về phía cánh môi đỏ mọng
mà mình mong nhớ ngày đêm.
Nhẹ nhàng mút vào, một lát sau lại
thấy không vừa lòng, đầu lưỡi bắt đầu miêu tả viền môi Tần Nhất, cảm
giác tê tê dại dại, khiến Tần Nhất nhịn không được kêu lên một tiếng.
Vân Hoán được một tấc lại muốn tiến một thước, đi vào cuốn lấy cái lưỡi
đinh hương của Tần Nhất, trằn trọc cùng múa. Anh giống như phát hiện một đại lục mới, không biết mệt mỏi triền miên.
Tần Nhất bị hôn đến
choáng váng, cô chưa từng có cảm thụ như vậy, cảm giác cả người mềm
thành một vũng nước, trước mắt giống như có vô số pháo hoa đang nở rộ,
tốt đẹp khiến cho cô nhịn không được khóe mắt cong cong.
Khó trách giữa người yêu với nhau lại thích thân mật như thế, loại cảm giác này quả thật rất tốt đẹp.
Hôn môi vẫn còn tiếp tục, hai vật nhỏ thẹn thùng quay lưng lại, không dám nhìn.
Tần Hàn Vũ ở trong phòng bếp không ra, đều là đàn ông, sao anh không biết
Vân Hoán sẽ làm chuyện gì. Cho dù đối với việc Vân Hoán cướp đi Bảo Bảo
cảm thấy rất oán hận, nhưng không thể không nói, Tần Hàn Vũ vẫn rất
thưởng thức Vân Hoán.
Tứ thiếu Kinh Đô, anh thưởng thức nhất chính là người này. Anh tin tưởng, Vân Hoán nhất định sẽ đối xử tốt với Bảo Bảo.
Nụ hôn của Vân Hoán chậm rãi dời xuống dưới, cánh môi nóng rực lưu luyến
trên xương quai xanh tinh xảo gợi cảm của Tần Nhất, môi mỏng in lên làn
da trắng nõn từng đóa hồng mai, xinh đẹp nở rộ.
"Cộc cộc cộc"
tiếng gõ cửa vang lên, đánh tan một phòng kiều diễm, cũng làm cho Tần
Nhất từ bên trong ý loạn tình mê lấy lại tinh thần. Vân Hoán thở gấp, ôm chặt lấy Tần Nhất, mặt vùi vào cổ cô, bình phục lại tâm tình của mình,
đè xuống lửa dục trong lòng.
Tần Nhất cúi đầu, liền nhìn thấy áo
của mình đã bị Vân Hoán kéo xuống, bả vai trắng mịn mượt mà lộ ra, trên
cổ và xương quai xanh tràn đầy đóa hồng mai, cánh môi có chút đau nhức,
không cần nhìn cũng biết là sưng lên rồi.
Tần Nhất mặt không đổi
sắc chỉnh lại quần áo của mình. Người đàn ông này, thật sự là không giờ
khắc nào không mê hoặc cô, nếu không phải có tiếng gõ cửa, vừa rồi thật
sự sẽ vượt rào mất.
Tần Nhất bởi vì động tình mà mắt phượng long
lanh ánh nước và mị sắc, cánh môi sưng đỏ, cho dù hiện tại là bộ dáng
thiếu niên thì vẫn vô cùng mê người.
Tiếng gõ cửa bên ngoài còn
đang không ngừng vang lên, gương mặt tuấn mỹ vô song của Vân Hoán trực
tiếp đen lại. Anh đặt Tần Nhất sang bên cạnh, vươn tay sửa sang lại mái
tóc có chút xốc xếch của cô, hôn một cái lên khóe miệng Tần Nhất, sau đó ôn nhu nói: "Anh đi mở cửa."
Tần Nhất gật đầu, sau đó cầm cốc
nước trên bàn lên uống một ngụm. Tần Hàn Vũ cũng nghe thấy tiếng gõ cửa, anh từ trong phòng bếp đi ra, liếc mắt liền nhìn thấy cánh môi sưng đỏ
và cần cổ tràn đầy hồng mai của Tần Nhất.
Khuôn mặt tuấn tú lập tức đen lại, nghiến răng nghiến lợi mắng thầm Vân Hoán.