Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 350: Thành Hồng Nguyệt


trướctiếp

Tần Nhất hơi nghiêng người tránh, ánh mắt lạnh nhạt, không có bất kỳ biến hóa gì: "Tôi không có nghĩa vụ này."

Đúng vậy, cô không có nghĩa vụ phải giúp bọn họ, cô và cái căn cứ này chỉ có quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Bọn họ cho cô một danh ngạch đi tham gia tranh bán thú nhân, còn cô tận lực giúp bọn họ tăng lên thứ hạng.

Mối làm ăn này căn cứ Tuyết Sơn kiếm lời nhiều hơn, lấy thực lực của Tần Nhất, sẽ có rất nhiều căn cứ lớn mạnh khác muốn mời cô qua.

Tần Nhất cũng không phải Thánh Mẫu, cô hiểu lời cầu cứu của người phụ nữ trung niên có tuổi là có ý gì, không phải cho cá*, mà là muốn Tần Nhất cô trợ giúp căn cứ Tuyết Sơn thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.

(Cả câu là: cho người ta cá, không bằng dạy người ta cách câu cá. Nếu cho người khác một con cá, bạn sẽ chỉ nuôi sống người đó một ngày. Còn nếu dạy người đó cách câu cá, bạn sẽ nuôi sống người đó cả đời.)

Người phụ nữ trung niên cũng biết yêu cầu của mình có chút quá phận, thế nhưng bà quả thực không có biện pháp khác. Mấy năm này căn cứ Tuyết Sơn bọn họ đều xếp hạng đếm ngược từ dưới lên, nếu không phải vị trí vắng vẻ, căn cứ Tuyết Sơn đã sớm không còn tồn tại.

Năm nay nếu một lần nữa xếp hạng đếm ngược lên, những ngày tháng an nhàn của bọn họ sợ là thật sự phải chấm dứt rồi.

Nhìn đôi mắt phượng lạnh lùng của Tần Nhất, người phụ nữ trung niên nhàn nhạt thở dài, bà khoát khoát tay, thân thể có chút lay động: "Thôi thôi, là tôi đưa ra yêu cầu quá đáng."

Tần Nhất lạnh nhạt mở miệng: "Muốn căn cứ mạnh lên, không phải chỉ dựa vào một cường giả, mà là dựa vào sự đoàn kết của tất cả mọi người trong căn cứ."

Nói xong, cô quay người rời khỏi căn cứ Tuyết Sơn. Người phụ nữ trung niên lớn tuổi vừa rồi dùng chiêu lấy lui làm tiến, căn bản không có tác dụng gì với Tần Nhất. Một căn cứ muốn chân chính cường mạnh, không phải chỉ dựa vào một cường giả là có thể.

Hiển nhiên, người bên trong căn cứ Tuyết Sơn đều không nghĩ tới điểm này, bọn họ chỉ hi vọng có một cường giả có thể mang theo bọn họ bay cao, tự thân lại không cố gắng.

Căn cứ này tuy người già trẻ em chiếm đa số, nhưng cũng không phải không có thanh niên tráng hán, thế nhưng khi Tần Nhất vừa mới đi vào, bọn hắn chỉ ngồi chơi nói chuyện phiếm, không cố gắng luyện tập, đề cao dị năng của bản thân.

Tận thế, không có người nào có thể giúp đỡ ngươi, người duy nhất có thể dựa vào chỉ có chính bản thân ngươi.



Tiểu Lộ đã chỉ cho cô con đường đi ra Tuyết Sơn, cô cũng lưu lại câu nói kia, nhưng cuối cùng có thể tỉnh ngộ hay không, có thể vùng lên hay không, chỉ có thể xem bản thân bọn họ có cố gắng hay không.

Người phụ nữ trung niên nghe Tần Nhất nói thế thì giật mình, lập tức lắc đầu: "Đứa bé này sao lại ích kỷ như vậy, chẳng qua là muốn nó giúp chúng ta một tay, được rồi, người ta không nguyện ý, chúng ta cũng không thể cưỡng cầu."

Tiểu Mộc đi tìm Căn cứ trưởng, không ở mặt ở đó. Ngược lại Tiểu Lộ nghe được lời khuyên của Tần Nhất, chỉ là cậu ta rất ngốc, tuy cảm thấy lời Tần Nhất nói rất có đạo lý, nhưng nghe mẹ mình nói, cậu ta lại cảm thấy mẹ mình cũng không sai.

Tần Nhất ôm tiểu Linh Hồ nháo ầm ĩ muốn ra ngoài thăm thú, đi dọc theo lộ tuyến Tiểu Lộ chỉ trước đó, rất nhanh đã ra khỏi núi tuyết.

Tần Nhất từ trong không gian lấy ra một tấm bản đồ, tìm vị trí của Thiên Cơ Tuyết Sơn, lại nhìn một chút thành Hồng Nguyệt, phát hiện khoảng cách rất xa.

Cô cất bản đồ đi, trước tiên đi về phía thành phố D cách Tuyết Sơn gần nhất. Có chuyện của căn cứ Tuyết Sơn, Tần Nhất quyết định vẫn nên một thân một mình đi đến thành Hồng Nguyệt.

Đỗ Quyên cọ xát cánh tay Tần Nhất, thanh âm nhẹ nhàng vang lên trong đầu Tần Nhất: "Nhất Nhất, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Tần Nhất ôm nó vuốt vuốt lông, ánh mắt tĩnh lặng như nước: "Đi thành phố D."

Tần Nhất không biết thời gian cụ thể diễn ra trận tranh giành bán thú nhân, cho nên quyết định đi con đường ngắn nhất.

Nửa tháng sau, trận tranh bán thú nhân sẽ được tổ chức tại thành Hồng Nguyệt, hiện tại thành Hồng Nguyệt có thể nói là người đông như chảy hội.

Thành chủ thành Hồng Nguyệt Vương Giang đứng trêи tường thành nhìn người xếp hàng bên ngoài, trong mắt tràn đầy đắc ý, nhưng trêи mặt vẫn bày ra nụ cười tiêu chuẩn thỏa đáng.

Thuộc hạ bên dưới ai mà không nhìn ra đắc ý trong mắt ông ta, lên tiếng vuốt ʍôиɠ ngựa: "Thành chủ, ngài nhìn xem, có rất nhiều người đều mộ danh mà đến thành Hồng Nguyệt chúng ta, đây đều là do ngài quản lý tốt."

trướctiếp