Tống Yếm ngồi phía sau cùng của phòng học, không ngữ rõ đoạn đối thoại
của bọn họ, chỉ nhìn thấy lúc Hạ Chi Dã trở về trong tay có cầm một hộp
quà màu hồng nhạt.
Lạnh lùng nhìn thoáng qua, rất nhanh đã rũ mắt xuống: "Lại là người lớp nào theo đuổi cậu tặng đấy."
"Người theo đuổi ở lớp mười ba." Hạ Chi Dã đẩu hộp quà đến trước mặt Tống Yếm, "Nhưng mà lần này là tặng cho cậu.
"?"
Tống Yếm ngẩng đầu.
Hạ Chi Dã tiện tay kéo ghế dựa ngồi xuống, lười biếng nói: "Người theo
đuổi cậu nhờ tôi chuyển cho cậu, đối với tình huống này thì bạn học Tống Đại Hỉ của chúng ta có lời nào muốn nói không hửm?"
"Có." Bạn học Tống Đại Hỉ mở miệng, "Lớp mười ba ở lầu mấy."
"Lầu ba."
"Ừ."
Tống Yếm lên tiếng tỏ vẻ đã biết, sau đó nhét hộp quà vào hộc bàn, cầm đũa lên một lần nữa.
Hạ Chi Dã: "... Hết rồi?"
Tống Yếm nhướng mày: "Nếu không?"
"..."
Nếu không chẳng lẽ không phải là nên chủ động trả quà về, sau đó chứng minh cậu và nữ sinh kia không có quan hệ gì hết, tránh làm cho người bạn
trai tương lai là hắn đây ghen à? Cớ sao bây giờ lại còn nhận quà?
Nhưng mà Tống Yếm cũng không biết tỏng đầu hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ định chờ tiết tự học buổi tối kết thúc lúc phòng học ít người nhất mới trả
lại quà, miễn cho việc làm trò trước mặt quá nhiều người, tổn thương
lòng tự trọng của cô gái kia.
Hạ Chi Dã cũng hoàn toàn không
biết gì về điều này cả, nhìn Tống Yếm đang ăn cơm cứ như chẳng có việc
gì, lại nhìn hộp quà màu hồng nhạt dưới hộc bàn, suy nghĩ một hồi, click mở Wechat của Chu Tử Thu.
Wild: Cô nữ sinh kia của lớp tụi mày là có chuyện gì đấy?
Autumn: Nữ sinh nào cơ?
Wild: Cái người hỏi size giày tao ấy.
Autumn: Ồ, nhỏ đó à, sao vậy, tỏ tình với mày?
Wild: Không.
Autumn: Thế thì làm sao?
Wild: Nhỏ đó tặng quà cho Tống Yếm.
Autumn: Sau đó?
Sau đó có phải nhỏ muốn giành bạn trai của hắn đúng không.
Hạ Chi Dã muốn trực tiếp hỏi như vậy, nhưng lại sợ dọa Chu Tử Thu, vì thế thay đổi một cách nói uyển chuyển hơn.
Wild: Cho nên có phải nhỏ có ý gì đó với Tống Yếm đúng không?
Autumn: Đây không phải lời vô nghĩa à?
Wild:?
Autumn: Hai phần ba số con gái lớp tụi tao đều có ý với Tống Yếm đấy, còn dư lại một phần ba là fan couple của tụi bây.
Wild:...
Chữ có ý mà Chu Tử Thu nói cũng không nhất định là thật sự thích, phong
cách của trường Tam trung rất cởi mở, lớp mười ba là lớp khoa học xã hội rất giỏi, con gái đứng đầu chuỗi thức ăn, đùa giỡn nam sinh đẹp trai là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng từ khi Tống Yếm chuyển đến đây vẫn luôn rua rú trong nhà, lấy đâu ra việc trêu chọc nhiều đào hoa như thế.
Wild: Tống Yếm đã khiêm tốn vậy rồi mà con gái lớp tụi mày vẫn không buông tha cho cậu ấy?
Autumn:?
Wild:??
Autumn: Anh em, mày có phải có hiểu lầm gì đó với hai từ khiêm tốn đúng không?
Hiểu lầm cái gì?
Chẳng lẽ Tống Yếm không khiêm tốn à?
Hạ Chi Dã vừa định hỏi, hàng tỉ câu hỏi vặn lại hàm chứa ý vị trào phúng của Chu Tử Thu đã tinh tinh tinh gửi qua đây.
Autumn: Mày cảm thấy chuyện ngày đầu cậu ấy chuyển trường đến đây đã kéo bè kéo lũ đánh nhau bị thương là khiêm tốn hay là cảm thấy chuyện cậu ấy viết
kiểm điểm mà khiến cho La Vĩ tức giận suýt ngất là khiêm tốn?
Autumn: Hay là mày cảm thấy chuyện cậu ấy đánh đố với Lưu Việt đến mức cả
trường đều biết, trong tuần lễ nghệ thuật vì muốn làm Triệu Vũ tức giận
mà mua một ngàn đóa hoa hồng đem về trường là khiêm tốn?
Autumn: Trực tiếp một chút nhé, có phải mày cảm thấy chuyện cậu ấy mặc đồ nữ
đứng trước công chúng ôm ôm ấp ấp với mày cũng rất khiêm tốn đúng không?
Wild:...
Quả thật không hề khiêm tốn.
Hóa ra
trong hai tháng Tống Yếm chuyển trường tới đâu đã trải qua nhiều chuyện
phập phồng lên xuống như thế, không nói ra thì cũng không phát hiện.
Autumn: Cho nên không phải tất cả những người liệt mặt ít nói đều gọi là khiêm
tốn. Tống Yếm nhà tụi mày hung lắm chỉ xem như là B-King mặt lạnh mà
thôi, vừa lúc đúng kiểu mà con gái thích nhất hiện giờ. Mày tự giải
quyết cho tốt, không tin thì tự lên Teiba đọc đi.
Ngoài trừ
chuyện với Lưu Việt lần trước thì Hạ Chi Dã gần như chưa từng lên Teiba, bởi vì hắn cảm thấy cái nơi chứa một đám người nặc danh hay nhiều
chuyện như thế này thật sự không có chút thú vị nào cả.
Nhưng mà sau khi nghe Chu Tử Thu nói xong, vẫn lựa chọn nhấn vào đường link trang web đã lâu chưa mở.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên là đã thấy một bài đăng rất hot trên trang chủ:
Báo!!! Tống Yếm đã tạm thời gia nhập đội bóng rổ rồi nè!!!
1L:
Theo tin tức đáng tin cậy, Tống Yếm tạm thời thế chỗ của Thương Hoài gia nhập đội bóng rổ, nghe nói tối hôm nay sẽ bắt đầu huấn luyện, có em gái iYAN nào muốn đến xem không nào.
2L: Chuyện này mà có thể không đi à? Với eo kia chân kia tay kia của Tống Yếm, chơi bóng rổ thì quả thật xinh đẹp tuyệt vời!
5L: Đòe mòe, Tống Yếm thật sự gia nhập đội bóng rổ à? Vậy song thảo đội
bóng rổ có thể đổi thành tam soái đội bóng rổ rồi đúng không?
*Song thảo và tam soái: Hai hotboy và ba anh đẹp trai.
6L: Đàn em yếu ớt hỏi một cậu, tam soái là tam soái nào vậy ạ?
7L: Còn có thể là tam soái nào nữa, Hạ Chi Dã, Tống Yếm, Chu Tử Thu.
8L: Đù má, từ từ, có Hạ Chi Dã? Fan của Dã Yếm mừng như điên! Chân tay va chạm chính là yyds!
9L: Lầu trên, bài này cấm cắn CP, tất cả trai đẹp đều là của mọi người, ngăn chặn việc tiêu thụ nội bộ.
10L: Thần tán thành.
...
Ngoại trừ cái này, có một đống lớn bài viết khen Tống Yếm xinh đẹp có khí
chất da trắng chân dài nữ trang tuyệt mỹ, thậm chí còn có rất nhiều nữ
sinh mở miệng gọi là bảo bối Yếm Yếm.
Bảo bối là thứ mà các người có thể gọi à?
Hạ Chi Dã cảm thấy phong cách của Tam trung Nam Vụ thật sự quá cởi mở, các nữ sinh lại ham sắc đẹp quá mức. Hắn thân là cán bộ hội học sinh của
khối 11 thì cần phải quét sạch bầu không khí này một chút, thành lập xíu uy nghiêm thuộc về bạn cùng bàn của Tống Yếm.
Vì thế cất điện thoại, đứng lên: "Đi thôi, đến sân bóng rổ."
Tống Yếm vừa lúc ăn xong, đang xoa tay, thấy đống đồ ăn trước mặt của Hạ Chi Dã gần như không nhúc nhích, đuôi mắt hơi liếc: "Không ăn à?"
"Ừm, hôm nay sườn xào chua ngọt bỏ nhiều dấm quá, có hơi chua."
Tống Yếm: "?"
Chua hả?
Tống Yếm ăn mà không biết rồi rốt cuộc là chua chỗ nào, nhưng cũng lười
quản, dù sao loại người như Hạ Chi Dã nhất định sẽ không đói chết.
Chạng vạng, sắc trời trên sân bóng rổ tối thui, đèn đường dựng đứng hai bên
đường rợp bóng cây, dưới vầng sáng mờ nhạt, có thể nhìn thấy khói bụi
bay lơ lửng trong không khí.
Khi Hạ Chi Dã lười biếng gác tay
lên vai Tống Yếm bước ra khỏi ánh đèn, Chu Tử Thu quả thật thấy đau mắt: "Hai người có thể đừng bốc mùi gay như thế được không?"
"Mẹ nó
ai bốc mùi gay với cậu ta." Tống Yếm vô cùng thuần thục hất bay móng
vuốt từ trước đến nay chưa bao giờ thành thật của Hạ Chi Dã.
Hạ Chi Dã thuận thế đứng thẳng người, khóe miệng cong lên nhiễm chút ý cười, ra vẻ lơ đãng hoạt động cổ tay.
Chu Tử Thu mắt sắc, hơn nữa có sự ăn ý do cấu kết làm việc xấu làm xằng làm bậy với Hạ Chi Dã nhiều năm như vậy, vừa mới liếc mắt đã cực kỳ tự
nhiên hỏi: "Tại sao vòng tay của hai người thoạt nhìn trống giống tình
nhân thế?"
"Ồ, vốn dĩ chính là một cặp mà."
Thanh âm của Hạ Chi Dã không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ để các nữ sinh giả vờ tản bộ
bên cạnh sân bóng rổ nhưng thật ra là đang mơ ước sắc đẹp của Tống Yếm
và Hạ Chi Dã nghe thấy, vì thế sôi nổi ghé mắt.
Sau đó chợt thấy trên cổ tay của Hạ Chi Dã và Tống Yếm mỗi người đeo một cái lắc tay hắc diệu thạch, kiểu dáng giống nhau như đúc, chỉ là trên tay Hạ Chi Dã có
đính viên đá mặt trăng màu hồng nhạt, còn trên tay Tống Yếm thì là màu
xanh dương.
Tự cổ hồng lam xuất CP.
*Từ xa xưa, đỏ xanh thường hay tạo CP.
Cho nên...
Trái tim của đám thiếu nữ thanh xuân yêu cái đẹp vỡ tán nát đầy đất.
Tống Yếm lười nói đến đề tài này, chỉ nhìn về phía mấy người đội bóng rổ, lời ít ý nhiều: "Tôi chơi vi trí nào."
Những người khác đã quen nghe theo Hạ Chi Dã, ghé mắt dò hỏi.
Hạ Chi Dã không trả lời, chỉ hỏi: "Trước kia cậu thường chơi vị trí nào?"
"Hậu vệ ghi điểm."
Tống Yếm đáp xong, Hạ Chi Dã khẽ nâng cằm với Chu Tử Thu.
Chu Tử Thu hội nghị, đập bóng rổ bạch bạch xuống mặt đất, lúc bắn lên bị Hạ Chi Dã thuận tay bắt lấy một cách vững vàng, sau đó đưa cho Tống Yếm:
"Ném một quả ba điểm thử xem?"
Dù sao với vị trí hậu vệ ghi
điểm, tên như ý nghĩa, vị trí ghi điểm ở phía xa rất quan trọng, cho dù
Hạ Chi Dã có bị sắc đẹp của Tống Yếm mê hoặc muốn làm hôn quân thì cũng
phải làm cho ra hình ra dạng trước mặt đồng đội.
Hơn nữa ngoại
trừ Hạ Chi Dã và Chu Tử Thu, những người khác đều không thân với Tống
Yếm, còn lại Lưu Việt thậm chí có chút qua lại, cho nên đối với việc
trực tiếp kéo Tống Yếm vào đội bóng rổ vốn đã có chút ý kiến rồi.
Nếu không bộc lộ tài năng thuyết phục mọi người, sau này khi ở chung sợ rằng sẽ xảy ra xích mích.
Tống Yếm hiểu ý đồ của Hạ Chi Dã, nhận lấy bóng, thử quả bóng trong tay hai
lần tìm cảm giác, sau đó chân dùng lực nhẹ nhàng nhảy lên. Khi mũi chân
cách mặt đất, giương cánh tay nâng bóng, tự nhiên ấn cổ tay, quả bóng rổ vẽ một đường parabol xinh đẹp từ bên ngoài đường ba điểm, ổn định vững
chắc rơi vào trong rổ.
Tư thế thoạt nhìn vừa nhẹ nhàng vừa xinh
đẹp, cứ như lấy ba điểm chỉ là chuyện bình thường trong cuộc sống hằng
ngày của cậu vậy. Trái tim vỡ vụn rối tinh rối mù của các thiếu nữ iYAN
bên ngoài trong nháy mắt được hồi sinh, nổ ra những tràng vỗ tay và
tiếng hoan hô: "Tống Yếm đẹp trai quá! Mẹ yêu con! Đội bóng rổ có cậu
trông tuyệt lắm!"
Còn nói bản thân không khiến người ta thích.
Cái này mà bói là không khiến người ta thích à?
Hạ Chi Dã đột nhiên có chút hối hận khi bảo Tống Yếm đến đây chơi bóng rổ.
Nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi.
Mấy người còn lại của đội bóng rổ nhìn Tống Yếm thể hiện tài năng kiểu thế
thì quả thật như đạt được bảo bối: "Được vãi, quả thật không tồi."
"Vận khí tốt, tỉ lệ ghi bàn thực chiến chỉ thuộc trinh độ bình thường." Vẻ mặt Tống Yếm không hề biến hóa.
Trong đó có một người đồng đội giơ tay lên: "Không sao, trình độ bình thường
cũng đủ rồi, với tài năng này của cậu nhất định không tồi. Lưu Việt, cậu thấy sao."
Người nói chuyện nhìn về phía Lưu Việt.
Mọi
người đều biết chuyện Lưu Việt và Tống Yếm lúc trước có mâu thuẫn, tuy
rằng sau đó có hợp tác diễn kích một lần, nhìn dáng vẻ trông không có
vấn đề gì tiếp nhưng nên hỏi thì vẫn phải hỏi một câu.
Lưu Việt cũng chỉ đập bóng, chẳng thèm nâng mắt: "Tùy các người."
Thoạt nhìn cũng không có bài xích cho lắm.
"Vậy Chu Tử Thu mày chuyển thành hậu vệ dẫn bóng đi, chơi vị trí của Thương
Hoài, Tống Yếm chơi vị trí hậu vệ ghi điểm của mày, Lưu Việt vẫn là
trung phong, tao tiền đạo, không có vấn đề gì chứ." Hạ Chi Dã lười nhác
nói xong, nhưng càng tản mạn thì càng khiến người nghe có thể cảm giác
được một loại chân thật đáng tin cậy.
Nhìn thấy phản ứng nghe
lời của mọi người, Tống Yếm mới ý thức được ngày thường Hạ Chi Dã tốt
tình cười nhiều trước mặt mình, thế nên mình suýt thì quên người này
chính là tiểu bá vương trường Tam trung trong truyền thuyết.
Lúc mới vừa chơi bóng, đường cầu sắc bén, sự đối kháng tràn ngập tính công
kích, và cả cách chạy đi chiếm một góc độ tốt để ném rổ đều khiến Tống
Yếm nhận ra ngày thường Hạ Chi Dã không đánh trả chỉ đơn giản là không
muốn đánh trả mà thôi.
Mái tóc ngắn gọn gàng của nam sinh đã hơi ướt đẫm mồ hôi, áo khoác đồng phục học sinh bị cởi ra ném sang một bên, chiếc áo phông rộng rãi trên người vén lên do động tác nhảy lấy đà, lộ
ra một vòng eo thon chắc hữu lực và hai chân thẳng tắp thon dài.
Vầng sáng mờ nhạt của đèn đường bỗng trở thành ánh đèn tụ sáng trên sân bởi
sự tự tin và thản nhiên vô ý từ khi sinh ra đã có sẵn trên người Hạ Chi
Dã.
Chờ đến khi Hạ Chi Dã lừa bóng vượt qua đối thủ, ba bước
layup, hoàn thành một cú dunk cực kỳ đẹp mắt rồi giành được tiếng hò hét cổ vũ của toàn trường, Chu Tử Thu đứng ở phía sau, hơi cong môi nhìn
Tống Yếm: "Hạ gia của chúng ta thật ra cũng không tệ lắm nhỉ? Dù sao thì rất khiến con gái yêu thích."
Đã nhìn ra.
Người này
bình thường biếng nhác cẩu thả, lúc bung xõa thì màu mè không có biên
giới, khoe khoang cứ như khổng tước xòe đuôi, cũng chẳng biết làm cho ai xem, sao mà không khiến con gái thích cho được.
Nghĩ thế, trọng tài đã thổi còi kết thúc trận đấu.
Đội bọn họ lấy ưu thế 37 điểm nhẹ nhàng chiến thắng đội bồi luyện.
Tiên phong của đội bồi luyện tức thì trực tiếp nằm xuống mặt đất, thở hồng
hộc: "Không được, Hạ gia, hôm nay cậu chơi liều mạng quá đi, hơn nữa sau này cách chơi có thể đừng nhanh như thế được không, mấy động tác giả
của cậu nhanh đến mức khiến đại não tôi như bị chấn động ấy."
Một người đồng đội khác cũng chịu nhiều đau khổ tỏ vẻ: "Hạ gia, không phải
chứ tôi nói mấy động tác giả của cậu biến hóa nhanh đến nỗi lừa gạt được người đồng đội là tôi luôn ý. Lần trước nhìn thấy cách chơi hoa lệ như
thế hình như là do Thương Hoài muốn theo đuổi một cô gái thì phải, thế
nào, Hạ gia, cậu cũng có người muốn theo đuổi à?"
Đồng đội vốn dĩ chỉ vô tâm trêu chọc một câu, Hạ Chi Dã đứng bên cạnh sân đập đập bóng rổ lại tản mạn 'ừ' một tiếng.
Người hỏi chuyện ngẩn ngơ, có hơi không khó hiểu: "Hạ gia, cái từ 'ừ' này của cậu là có ý gì vậy?"
"Cậu cảm thấy nó có ý gì thì nó có ý đó." Hạ Chi Dã tiện tay ném bóng vào
người cậu ta, "Có năng khiếu nhiều chuyện như thế, không bằng ngẫm lại
xem vừa rồi sao mà bản thân liên tục không phòng thủ được hai trái bóng. Còn có, sau này trước lúc huấn luyện nhớ đi mượn sân bóng rồi trong
phòng thể dục và nghệ thuật."
"Tại sao? Chỗ này không phải rất tốt à?"
"Chỗ này có quá nhiều người đến xem."
Đồng đội: "???"
Bọn họ chơi bóng rổ không phải là vì muốn cho người khác xem hả?
Nếu không phải vì để hưởng thụ tiếng hoan hô của mấy chị gái xinh đẹp thì
ai muốn đổ mồ hôi rơi nước mắt ở chỗ này với đám đàn ông hối hám mấy
người chứ?!
Đồng đội sắp tức chết rồi.
Nhưng mà Hạ Chi
Dã chuyên quyền độc đoán, vốn không chừa chỗ cho bọn họ để phản bác, nói xong thì đi về hướng Tống Yếm, đưa cahi nước đã vặn nắp sẵn đang cầm
trong tay qua đó: "Lần đầu tiên phối hợp, cảm giác thế nào?"
"Vẫn ổn." Tống Yếm uống một hớp, "Ngoại trừ động tác giả của người nào đó
quá nhanh khiến tôi trật bóng hai lần thì gần như không có vấn đề gì
hết."
Hạ Chi Dã nghiêm trang: "Thế thì hết cách, thực lực quá
mạnh, một khi không cẩn thận sẽ làm đồng đội bị thương, cũng không phải
việc tôi có thể khống chế."
"..."
Sao mà người này có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?
"Cho nên người cậu muốn theo đuổi là ai? Tại sao tôi không biết." Tống Yếm
cố nhịn ý muốn tạt nước vào mặt Hạ Chi Dã xuống, đóng chặt nắp chai,
giống như lơ đãng hỏi một câu.
Hạ Chi Dã cười cười: "Đoán xem."
"..."
Đoán ông nội cậu, thật đúng là được đằng chân lân đằng đầu.
Tống Yếm xách áo khoác đồng phục vừa cởi ra lên, xoay người rời đi, ngay cả nhìn cũng lười nhìn thêm một lần.
Mắt thấy hai cô gái bên sân thể dục thừa lúc có có hở nên chuẩn bị tiến lên nói chuyện với Tống Yếm, Hạ Chi Dã vội vàng bước theo, hai bước đã đuổi kịp, thuận thế ôm lấy bả vai Tống Yếm từ phía sau, làm một động tác cực kỳ thân mật.
Tống Yếm cũng mặc cho hắn ôm, không thèm nhúc nhích.
Đôi vòng tay gần như giống nhau như đúc của hai người tỏa ra ánh sáng vô cùng hài hòa dưới ánh trăng.
Hai cô gái ở phía sau mới vừa dán trái tim thiếu nữ rách nát của mình lại rồi trơ mắt nhìn cảnh tượng bốc mùi gay này: "..."
Thôi, thà phá mười ngôi miếu, không phá một cuộc hôn nhân.
Sau khi trầm mặc ba giây, hai cô nàng lau đi nước mắt thất tình vốn không
hề tồn tại, thống khổ thương lượng xem thử tối nay nên đến quán nào uống trà sữa.
Mà Hạ Chi Dã ôm chặt Tống Yêm không chút để ý hỏi: "Cậu thật sự không biết người tôi muốn theo đuổi là ai à?"
Tống Yếm mặt không cảm xúc 'ừ' một tiếng.
Hạ Chi Dã cong cong khóe môi: "Trùng hợp thật, cậu ấy cũng không biết."
"..."
Tống Yếm không cảm thấy trùng hợp, chỉ cảm thấy Hạ Chi Dã muốn bị người ta đánh.
Nhưng mà giây tiếp theo Hạ Chi Dã đã lười biếng nói ra một câu: "Nhưng mà rất nhanh cậu ấy sẽ biết thôi."
Ngón tay cầm áo khoác đồng phục của Tống Yếm không tự giác nắm chặt ngay tức khắc.
Cái động tác nhỏ nhặt khó phát hiện này vừa lúc lọt vào đáy mắt của Hạ Chi
Dã, ý cười trên khóe môi lập tức sâu thêm vài phần: "Cho nên cậu nói xem nếu tôi muốn tỏ tình thì tặng quà gì mới tốt đây hửm?"
"Thích tặng cái gì thì tặng cái đó, liên quan gì đến tôi."
"Chủ yếu là do nhà cậu ấy rất giàu, ánh mắt hẳn là rất cao, quà tặng bình
thường nhất định sẽ chướng mắt. Đại thiếu gia như cậu có lẽ sẽ tương đối hiểu biết khẩu vị của cậu ấy, tư vấn giúp tôi chút nhé?"
Tư vấn ông nội cậu.
Tâm tình Tống Yếm vốn đã đột nhiên có chút không vui, vừa mới nhắc đến chuyện quà tặng tức khắc càng trở nên bực bội.
Có người mang đôi giày mà mình tốn hơn một nửa tài sản mua cho, ở trên QQ
tranh giành việc làm ăn của mình, chơi Vương Giả Vinh Diệu thì nhận tiền của mình, cuối cùng chỉ vì muốn mua quà để tặng cho một cô gái mà bản
thân mình vốn không hề quen biết.
Thật sự là chưa từng thấy tên súc sinh thấy sắc quên bạn nào như thế cả.
Súc sinh còn ôm vai của cậu hỏi: "Thế nên rốt cuộc tặng quà gì mới đúng thứ cậu ấy nhất định sẽ thích mà còn là độc nhất vô nhị không thể thay thế
được đây?"
Tống Yếm bị làm phiền mà bực cả mình, đập mạnh một cái để hất bay tay hắn xuống, tức giận nói: "Tặng bản thân cậu là được."
"?"
Hóa ra Tống Yếm bạo gan thế à?
Nhưng mà lần đầu tiên tỏ tình mà đã trực tiếp như vậy thì không được tốt cho lắm thì phải.
Tống Yếm tức thì tức, phiền thì phiền, nhưng cũng không muốn đưa ra ý kiến
ngu xuẩn gì cho Hạ Chi Dã, chỉ lạnh lùng nói: "Nếu cậu thích cô ấy thì
nói thẳng, cô ấy muốn ở bên cậu thì nhất định là do thích cậu nên mới ở
bên cậu, chứ không phải là do thích quà mà cậu tặng mới ở bên cậu. Cho
nên ăn ngay nói thật, cố hết sức là được,
Nếu không dù miễn
cưỡng mua một món quà đối phương nhìn trúng, hai người ở bên nhau, chờ
đến khi sau này mới phát hiện sự chênh lệch giàu nghèo của hai người
cũng sẽ chia tay thôi.
Vậy không bằng cứ giải thích hoàn cảnh
của mình ngay từ đầu, đối phương đồng ý chấp nhận, mọi người vui mừng,
nếu không thể chấp nhận, vậy thì không cần tiếp tục dây dưa thêm nữa.
Dù sao Hạ Chi Dã ngoại trừ hơi nghèo một chút, diện mạo thành tích năng
lực nhân duyên mọi thứ đều không tồi, tặng bản thân hắn qua đó, dư dả.
Trong đầu Tống Yếm đã vạch ra một hệ thống giá trị học thần nghèo khó theo
đuổi thiếu nữ nhà giàu hoàn chỉnh cho Hạ Chi Dã luôn rồi.
Mà Hạ Chi Dã chỉ nhìn cậu rồi nhịn không được lộ ra một nụ cười tràn ngập vui vẻ.
Tống Đại Hỉ nhà bọn họ quả nhiên là đại thiếu gia đơn thuần đáng yêu nhất.
Chỉ muốn người của hắn, không cầu tiền của hắn.
Thật tốt.
Một người dễ thỏa mãn như vậy, chờ lát nữa nhìn thấy máy giặt bản thân hắn
mua riêng cho cậu thì nhất định sẽ vui vẻ ôm chặt lấy hắn cho xem.
Hạ Chi Dã chỉ mới vừa nghĩ thôi mà đã thấy sướng rơn.
Hết chương 35.
Tác giả có lời muốn nói:
Trời sinh một đôi: Cho dù mỗi ngày đều ở cạnh bên nhau nhưng chẳng có câu
nào có trùng tần số, thế mà không hiểu kiểu gì vẫn là đôi tình nhân ân
ân ái ái.
Yên tâm! Sẽ không xách máy giặt đi tỏ tình đâu! Cũng sẽ không có ngồi trên máy giặt bày tỏ! Mẹ ruột không cho phép!
Lời của tui:
May ghê, nếu mà cầm máy giặt đi tỏ tình thật thì đó chắc chắn chính là mộ phần của Hạ Chi Dã.
Tui sợ mai tui có việc không online được nên làm thêm chương này đăng lên cho mọi người luôn nè.