Tuy rằng La Tinh chỉ là một biên kịch, nhưng lượng fan lại rất khổng lồ, chỉ tính riêng fan ở trên Weibo thôi cũng đã lên đến hơn ba mươi triệu
lượt theo dõi, đấy là kết quả mà rất nhiều diễn viên nổ lực mấy năm cũng chưa đạt được. Huống hồ nàng chỉ dùng tác phẩm để đi lên, có thực lực,
có bản lĩnh, đa số fan của nàng đều là những phần tử tri thức. Nhưng mà
nếu những phần tử tri thức ấy mà nổi giận thì thật sự không có một
antifan nào có thể gánh nổi hậu quả, chỉ cần fan của nàng nói năng hùng
hồn không đến sáu câu cũng đủ làm cho người ta không phản khán lại được. Hot search thay đổi trong nháy mắt, bức ảnh của La Tinh trong nháy mắt
liền vọt lên tới vị trí đứng đầu trên hot search, thông thường muốn đứng ở vị trí này trên hot search đều phải thông qua giao dịch thì mới đứng
được, nhưng La Tinh lại là trường hợp đặc biệt, liền vọt thẳng leo lên
trên đấy.
Fan của nàng lại là lần đầu tiên nhìn thấy được mặt
mũi của vị thần nhà mình nên hưng phấn đến kích động, không nhịn được
lập tức khởi động lực lượng, dồn dập gõ bàn phím:
—— A a a a a a a ta theo La thần bốn năm, bốn năm a, cũng chưa từng thấy một tấm hình
nào! Lần này rốt cuộc cũng đã nhìn thấy rồi!
—— Bấy lâu nay
không nhìn được mặt thật, ta tiếc đến muốn khóc rống một trận, gương mặt của La thần cũng quá đẹp đẽ rồi. Ô ô ô ô ô, La thần là của ta.
—— La thần là thần tiên ở phương nào, sở hữu cùng lúc một khuôn mặt đẹp
cùng tài năng xuất sắc, sau này ta chính là một fan của nàng, cảm ơn.
—— Trước đây ta có nói ta là một người yêu thích cái đẹp, những người kia
liền mắng ta là một antifan, bây giờ thì đến đây đến đây đến đây, chúng
ta quyết đấu một trận!
—— Đây là La thần sao? W... T... F..., thật sự người này là La thần sao? Thật sự đẹp đẽ quá đáng. . ngôn tình sủng
—— Các ngươi đặt sai trọng điểm rồi, các chị em ơi, trọng điểm là lần đầu
tiên La Thần đăng ảnh lên Weibo, là vì bạn bè, là bạn bè đó các chị em,
từ lúc nào mà La thần lại quan tâm đến "bạn bè" như vậy? Không chỉ có tự mình mời người ta lên xe, mà còn vì người ta tự mình lên tiếng giúp đỡ. A a a, ta ghen tị, ghen tị quá, a a a, ta chua quá, ta chua đến chết
mất.
—— Ngươi chua thì có ích lợi gì, thật sự không thể không
nói đến Giản Yên cái người này bối cảnh quá hùng hậu, người đứng phía
sau quá mức mạnh mẽ, đều khiến La ba ngày tự mình nói giúp nói đỡ cho
nàng, quá to lớn! Sau lưng người này chắc là một cái tổng tài nào đó?
—— Đánh cho ngươi một cái rắm! Đám antifan, đừng tưởng rằng như vậy liền
có thể khiến chúng ta cãi nhau, ngươi không biết La thần là ai sao? Còn
dám nói như vậy? Ngươi suy nghĩ lại xem, chắc chắn chuyện trước kia của
Tiêu đạo diễn người đã quên hết bảy đến tám phần. Trừ phi là La thần tự
nguyện, nếu không thì ai cũng không thể ép được nàng!
Tiêu đạo
diễn là một đạo diễn xuất sắc trong giới, lúc mới vào nghề vừa vặn quay
được một bộ phim truyền hình, nhờ bộ phim ấy liền đoạt được giải đạo
diễn xuất sắc nhất ở Ngọc Lan, sau đó chuyển hướng sang quay phim điện
ảnh, không nghĩ tới lại càng may mắn hơn, quay được vài tác phẩm ưu tú,
nắm trong tay không ít giải thưởng, trong giới đều vô cùng chờ đợi Tiêu
đạo diễn cùng La thần có thể hợp tác với nhau, nói là song vương tổ hợp.
Tiêu đạo diễn cũng vô cùng đánh giá cao La thần, vì lẽ đó đều
đích thân đi mời, ba lần đến mời đều bị đối phương từ chối trở về, La ba ngày vô cùng thẳng thắng nói với hắn, không có hứng thú hợp tác. Việc
này truyền đến tai của các fan, bọn họ đều cười Tiêu đạo diễn thật sự
không hiểu cách làm việc của La thần, chỉ có La thần muốn hợp tác với
đạo diễn, không có đạo diễn nào có thể mời được La thần, cho dù là Tiêu
đạo diễn, cũng đều không được. Việc này lại truyền đi xa hơn, sau đó La
ba ngày liền bị người qua đường đặt cho nàng hình tượng là một người
cương trực công chính, hiện tại lại có antifan đụng tới hình tượng của
nàng, đừng nói là fan thậm chí là người qua đường cũng đều không chấp
nhận được!
—— Không phải là fan của La thần, thế nhưng ta biết
rõ tính tình của nàng, trong cái giới này không có một thế lực to lớn
nào có thể sai khiến nàng được.
—— Giản Yên mời La thần? Suy nghĩ lại đi, nhìn hình mà xem đi, rõ ràng là La thần chủ động.
—— Chuyện này mà tạo thành CP ta lập tức dập đầu cảm tạ các chị em!
—— Chuyện này như vậy mà lại xuất hiện ra hai người nhan sắc tuyệt trần, quá xứng đối rồi!
—— Ta đoán không bao lâu nữa La thần liền muốn đăng lên Weibo giới thiệu rằng, chào mọi người, đây là bạn gái của ta, Giản Yên.
—— Ha ha ha ha ha ha, ĐM ta đang cười cái gì vậy? Người ta yêu thích là La thần yêu thích một người, ta lại còn cười được? Ta có phải là điên rồi
không? Nhưng mà cái CP này thật là ngọt ô ô ô ô, làm sao bây giờ, ô ô ô
ô, ta không kiềm chế được, biên kịch X nghệ sĩ, khẳng định lúc các nàng ở trong đoàn phim mỗi phút mỗi giây đều ở chung với nhau, ta thật đau a,
ngày hôm nay ta chính là một cái cây chanh siêu to siêu khổng lồ!
Tin tức trên mạng ngay lúc La Tinh cập nhập Weibo từ từ lệch chiều, các
trang mạng đâu đâu cũng thấy nhiều tin tức liên quan đến bài viết kia
của La Tinh, tiêu đề thường là La Tinh lên tiếng vì "Bạn bè" hoặc là bức ảnh của La Tinh. Mà cái bài viết lúc trước liên quan đến Giản Yên đã bị kéo xuống, từ hot search Giản Yên kim chủ liền chuyển thành Giản Yên La thần, Giản Yên La ba ngày.
Tô Tử Kỳ đã sớm lường trước được đây là một quả siêu bom tấn, nhưng nàng không nghĩ tới những fan này như
vậy mà lại vô cùng tranh thủ, nàng vẫn chưa xào CP, mà những fan này đã
nháo nhào lên tiếng hết rồi. Cũng không trách được fan tại sao lại vui
mừng như vậy, tuy rằng La Tinh nổi tiếng đã lâu, nhưng ít khi nào đề cập nói đến chuyện riêng tư của mình, cập nhập Weibo lại càng ít ỏi hơn,
mỗi lần cập nhập đều chỉ liên quan đến việc tuyên truyền tác phẩm mới,
thả một vài tấm ảnh liên quan, nói khách sáo một vài lời giới thiệu.
Nàng giống như là người thần bí, thoát ẩn thoát hiện, hiện tại cái người thần bí này lại vì "Bạn bè" mà lộ diện mặt mày, lần đầu tiên khẳng định ở trên mạng người này chính là bạn bè của mình, những fan này không
bùng nổ mới là lạ!
So với tâm trạng vui vẻ của Tô Tử Kỳ, thì
Giản Yên ngược lại không có vui vẻ đến như vậy, nàng lướt Weibo, nhìn
thấy lượng fan này lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được
điên cuồng trên Weibo. Những thành phần antifan bình luận ở phía dưới
Weibo của nàng đều bị fan La Tinh đáp trả tới mức á khẩu không trả lời
được, mắng chửi cũng không dám mắng ra một câu. Nhìn màn hình hiện lên
một câu tiểu tỷ tỷ cố lên, rồi lại một câu tiểu tỷ tỷ đẹp quá, cùng La
thần rất xứng đôi. Nhưng nàng thì có một chút bất lực, xác thực trước
kia nàng có suy nghĩ kỹ là khi phục xuất nhất định phải xào CP, nhưng
nàng không nghĩ tới, nếu như người kia không cho rằng đây là xào CP, vậy thì nên làm gì?
La Tinh, là thật lòng.
Nàng ngoại lệ
vài lần với mình, Giản Yên nếu không nhìn ra được thì chính là một kẻ
đặc biệt ngu ngốc, nhưng vào lúc này nàng tình nguyện làm một người ngu
ngốc, muốn làm bộ không biết gì hết, nhưng mà nàng làm không nổi.
Tô Tử Kỳ vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy dáng vẻ mặt ủ mày chau của Giản
Yên, nàng hỏi: "Làm sao vậy? Weibo còn có người gây sự sao?"
Giản Yên hoàn hồn, tắt màn hình di động đáp lại nàng: "Không có."
Tô Tử Kỳ cười nói: "Thật không nghĩ tới sức ảnh hưởng của La biên kịch lại lớn đến như vậy, rất tốt, đợi lát nữa ngươi gọi cho nàng một cú điện
thoại, cảm ơn người ta một chút."
Giản Yên cắn cắn môi, muốn nói rồi lại thôi, mấy giây sau nàng gật đầu: "Được."
"Đúng rồi." Tô Tử Kỳ nói: "Ta đã cẩn thận hẹn huấn luyện viên rồi, mới vừa
rồi chuẩn bị nói cho ngươi biết, kết quả lại bận bịu việc này bận bịu
việc kia thành ra quên mất, ngươi hiện tại không sao chứ? Nếu không có
gì thì trực tiếp đi qua phòng tập thể hình tìm hắn, ta giúp ngươi hẹn
hắn đến bảy giờ, không chừng thời gian tập luyện muốn kéo dài khoảng một tiếng."
Giản Yên liền đứng lên, nói rằng: "Vậy trước tiên ta gọi điện cho La biên kịch, sau đó trực tiếp đi qua phòng tập thể hình."
Tô Tử Kỳ tay giơ lên chữ OK trả lời nàng: "Vừa vặn ta cũng muốn xử lý
chuyện trên mạng, khẳng định lần này có người cố tình gây chuyện với
ngươi, ta đi thăm dò xem là ai."
Tuy rằng trong lòng nàng đã có suy đoán là ai làm, nhưng cũng không dám nói ra, dù sao cũng không có chứng cứ.
Giản Yên trầm mắt ừ một tiếng.
Sau khi rời khỏi văn phòng thì nàng đứng bên cửa sổ, công việc trước kia
của Tô Tử Kỳ chính là huấn luyện cho người mới, vì lẽ đó khoảng cách
giữa phòng tập thể hình với văn phòng của nàng không xa lắm, Giản Yên đi ra ngoài nhưng không nghĩ đến sẽ đi qua phòng tập thể hình, nàng đứng ở cửa sổ, hít phải gió lạnh thổi đến, đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều.
La Tinh giúp đỡ nàng như vậy, nói cảm ơn là điều cần thiết, nhưng rũ sạch
quan hệ cũng là điều cần thiết. Hiện tại nàng hoàn toàn không nghĩ tới
chuyện tình cảm, nàng sợ chính mình sẽ không đạt được kết quả gì, lại
mang cho La Tinh một cảm giác hiểu lầm. Mà lỡ như làm cho La Tinh hiểu
lầm lại càng thêm hiểu lầm, vậy thì không tốt, nhưng lỡ như, người ta
không nghĩ nhiều như vậy thì sao đây?
Thần kinh Giản Yên căng
thẳng, nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn là lấy dũng khí gọi điện thoại đi,
tiếng chuông reo lên mấy lần nhưng không có ai bắt máy, không biết La
Tinh đang bận cái gì, tiếng trả lời lại vẫn là âm thanh lạnh ngắt của
một giọng nói, Giản Yên thở dài một hơi, nàng cúp điện thoại, nghĩ đến
buổi tối sau khi kết thúc buổi tập thì gọi thêm một lần nữa xem sao.
Đi đến phòng tập thể hình nàng nhìn thấy được người huấn luyện viên mà Tô
Tử Kỳ nói đến, họ Mạnh, tên đầy đủ là Mạnh An Dịch, khoảng ba mươi tuổi, đầu cắt bỏ hết tóc để đầu trọc, mặc một áo T-shirt màu trắng cùng quần
thường, ngũ quan rất cương nghị, vóc người rất tốt, không có keo kiệt
chút nào về khoảng phát triển cơ bắp của chính mình, hắn nhìn thấy Giản
Yên phất phất tay: "Bên này."
Giản Yên đi tới, Mạnh An Dịch cười nói: "Tử Kỳ đều nói cho ngươi hết rồi chứ?"
"Có nói qua một chút." Giản Yên đáp lại hắn, đem túi xách treo ở một bên
trên giá, Mạnh An Dịch gật đầu: "Trước tiên cứ làm quen với các dụng cụ
tập luyện trước đi, ngươi bao lâu rồi không có vận động?"
Giản
Yên suy nghĩ đến, cũng không tính là quá lâu, thế nhưng đàng hoàng đụng
chạm đến dụng cụ tập thể hình thì xác thực đã lâu không chạm vào. Trước
kia nàng mới xuất đạo chưa được bao lâu thì Tô Tử Kỳ liền sắp xếp cho
nàng một vị huấn luyện viên thể hình, khoảng thời gian đó đúng thật là
tập luyện trở thành cực hình.
Ban ngày nàng đi đóng phim, buổi
tối thì tập luyện, ban đêm có lúc đói bụng muốn ăn một chút gì, kết quả
đi tìm khắp phòng cũng chỉ có thể tìm thấy được một ít nước, những thứ
giống như bánh quy hay bánh mì đều bị Tô Tử Kỳ tịch thu, muốn đụng tới
thì chỉ có nước nằm mơ. Sau đó nàng đột nhiên tránh bóng thì có chút
không quen, chính mình ở trong biệt thư mua vài dụng cụ tập thể hình,
trong năm thứ nhất nàng còn rất tích cực vận động tập luyện, nhưng hai
năm sau thì chỉ có mỗi một chiếc máy chạy bộ là còn được sử dụng, những
cái khác căn bản đều không còn đụng tới, Giản Yên nói rằng: "Gần hai
năm."
"Vậy thì ngươi duy trì vóc dáng của chính mình cũng không
tệ lắm." Mạnh An Dịch ăn ngay nói thật nói: "Có thường xuyên chạy bộ
không?"
Giản Yên gật đầu: "Thường xuyên."
"Vậy thì tốt,
trước tiên cứ làm quen với các dụng cụ trước, ta đi lấy thời khóa biểu
tập luyện đưa cho ngươi xem." Mạnh An Dịch xoay người về phía sau đi đến một phòng nghỉ ngơi, đi không lâu liền quay lại, đưa cho Giản Yên một
tấm bảng, nội dung trên đấy không giống như cái huấn luyện cực hình
trước kia, trái lại cách một hai ngày mới luyện tập một lần, Mạnh Dịch
An giải thích: "Tử Kỳ nói sắp tới ngươi có quay một bộ phim mới với tham gia một chương trình mới, luyện tập phải chú ý từ từ nâng lên, vì lẽ đó tạm thời cứ làm theo cái thời khóa biểu này đi, ngươi không có vấn đề
gì chứ?"
Giản Yên nhìn tấm bảng cầm trên tay đã rất quan tâm
nàng, nếu nàng có vấn đề gì thì thật không đúng, nàng lắc đầu: "Không có vấn đê."
"OK." Mạnh An Dịch lấy thời khóa biểu chính hắn đưa
cho nàng treo lên trên tường cùng chung một chỗ với một loạt những tấm
bảng khác, quay đầu nói: "Khi nào đến buổi tập luyện, ta sẽ gửi trước
cho ngươi một cái tin nhắn."
Giản Yên cười: "Phiền phức huấn luyện viên Mạnh."
"Đều là đồng nghiệp, đừng khách sáo, bên đó là phòng thay đồ, ngươi có mang theo quần áo không?"
Tô Tử Kỳ đã nói trước cho nàng biết buổi chiều hôm nay sẽ sắp xếp cho nàng một huấn luyện viên thể hình, vì lẽ đó những đồ dùng cần thiết nàng đều mang theo đầy đủ, Giản Yên mang theo túi xách chỉ về một bên khác: "Để ở bên đấy."
Mạnh Anh Dịch cười cười, nhìn Giản Yên giống một
người khá tùy hứng, nhưng hắn không nghĩ tới nàng lại rất cẩn thận, có
rất nhiều nghệ sĩ lần đầu tiên đến phòng tập thể hình đều không chuẩn bị quần áo thể thao, kỳ thực hắn đã chuẩn bị giúp Giản Yên một bộ, vừa rồi chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, không nghĩ tới Giản Yên đã tự mình
chuẩn bị, chuyện này rất hiếm khi xảy ra ở đây.
Giản Yên thấy hắn cười rồi không nói lời nào nàng buồn bực nói: "Có gì sao?"
"Không có chuyện gì." Mạnh An Dịch nói: "Trước tiên đi thay quần áo đi, ta ở
đây chờ ngươi, thay đồ xong ta dẫn ngươi đi làm quen với những dụng cụ ở đây."
Giản Yên cười đáp lại với hắn tiến vào phòng thay quần
áo, Mạnh An Dịch ngồi chờ nàng ở bên ngoài, thời gian phụ nữ thay quần
áo thường khá dài, đặc biệt là các nghệ sĩ nữ, hắn đều đã quen với việc
này rồi. Mạnh An Dịch ngồi được mấy phút sau đó lấy điện thoại ra ngoài
lướt Weibo, nhìn thấy phần tin nhắn của một nhóm trong công ty cứ lấp
lóe hiện lên liên tục, hắn nhấn vào xem, nhìn thấy có người nói: Có xem
Weibo không!! Tin tức chấn động trời đất a, La thần có bạn gái!
Con thỏ nhỏ: Ngươi đang nói tới bạn gái nàng là Giản Yên sao? Không phải nàng nói là bạn bè sao?
Bí đỏ: Ngươi có thấy lúc nào mà La thần giống như vừa rồi chưa? Làm sao chỉ là vì bạn bè được?
Trần Tử: Đúng rồi, ta nghe nói hôm qua La Tinh có đến tổ quản lý chương
trình, có phải đến để bàn luận về chuyện chương trình kia không? @tổ
quản lý chương trình Lâm Mộc.
Lâm Mộc: Bí mật.
Trần Tử: Cắt! Bí mật cái đầu ngươi! Có phải Giản Yên cũng có tham gia cái chương trình kia không?
Lâm Mộc: Bí mật lần hai.
Mạnh An Dịch nhìn thấy các nàng tán gẫu thì nghĩ đến Tô Tử Kỳ có nói Giản
Yên sắp tham gia một chương trình cùng đóng một bộ phim, đóng phim thì
vô cùng chắc chắn, tin tức đều đã tung ra ngoài, bộ phim nàng đóng chính là bộ [ Nhất Mộng Bán Sinh Trường ], còn cái chương trình kia, chẳng lẽ là cái gameshow mà tổ quản lý chương trình mới vừa mua
về? Xưa nay hắn không quan tâm gì mấy về những chuyện bát quái này, nhìn thấy liền quên đi, vì lẽ đó hắn cũng không để ý lắm, mãi đến khi bị
người ta nhắc tên đến.
Trần Tử: Vừa rồi ta nhìn thấy Giản Yên đi về hướng phòng tập thể hình, nàng đi tập thể hình sao? Ai là huấn luyện viên của nàng vậy? @đu đủ @cá sạo @anh đào @quả cam.
Đu đủ: Ta là huấn luyện viên của nàng.
Trần Tử: Ôi ôi Tiểu Dịch Dịch a, nói chút gì đi chứ, Giản Yên nói chuyện
cùng ngươi về mối quan hệ của nàng với La thần hay không a?
Mạnh An Dịch cười, đây là nhóm của công ty, nhiều người như vậy, mặc dù Giản Yên không có nói cho hắn nghe quan hệ của nàng với La Thần, coi như là
nàng có nói cho hắn nghe đi chăng nữa thì hắn cũng không thể nói ra sự
thật a, những người này thật sự quá bát quái, Mạnh An Dịch trả lời:
Không có.
Vừa mới gửi tin nhắn xong thì mục tin nhắn riêng có
thông báo, Mạnh An Dịch còn tưởng là Trần Tử ở tổ sáng tạo gửi tin nhắn
tới để nhiều chuyện, mở ra xem thử, không nghĩ tới là tin nhắn của tổ
quản lý chương trình gửi cho hắn, là Kỷ Hàm gửi đến: Giản Yên tập luyện ở chỗ của ngươi phải không?
Kỷ Hàm mới vào công ty được nửa năm,
hầu như không có nói chuyện trong nhóm, nhưng mà nàng đều quen biết với
tất cả mọi người. Tổ quản lý chương trình thường xuyên đi đến phòng tập
để tìm người, vì lẽ đó Mạnh An Dịch cũng có quen biết nàng, hắn trả lời: Phải.
Kỷ Hàm lại gửi đến: Tập luyện đến mấy giờ a?
Mạnh An Dịch không biết nàng muốn làm cái gì, sau đó nghĩ đến Giản Yên sẽ
tham gia một chương trình, có khả năng là chương trình của tổ các nàng,
hắn không do dự trả lời: Phỏng chừng khoảng tám giờ sẽ kết thúc.
Kỷ Hàm nhìn màn hình điện thoại cân nhắc một chút, khoảng tám giờ sẽ kết
thúc, nàng cắt đứt cuộc trò chuyện giữa nàng với Mạnh An Dịch. Vào lại
Weibo, nhìn thấy đứng đầu hot search trên Weibo vẫn là tên của La ba
ngày với tên của Giản Yên, phía dưới phần bình luận vừa mới bắt đầu là:
"La thần đẹp quá!" "La thần là của ta!" "La thần quá xinh đẹp!" hiện giờ liền đổi thành: "Mãi yêu La thần! Hãy ôm lấy mỹ nhân về!" "La thần cố
lên! Chờ đợi ngươi phát cơm chó lên Weibo!" "La thần cùng Giản Yên,
chuyện này đối với ta quá mức vui vẻ!"
Những bình luận giống như vậy nhiều vô số kể, rất nhanh đã tràn đầy khung bình luận, Kỷ Hàm nghĩ
lại lúc trước chình mình liên hệ gọi điện cho La Tinh, ngay cả khi gọi
điện cho trợ lý của nàng đều không gọi được. Sau đó nàng kí hợp đồng với chị dâu, La Tinh liền chủ động nói có hứng thú, trước đây nàng không có nghĩ gì nhiều, hiện tại mới vỗ vỗ đầu một cái, không ngờ La Tinh như
vậy lại tham gia cái chương trình này, chính là vì chị dâu của nàng a!
Nàng cũng không cảm thấy La Tinh theo đuổi hạnh phúc của chính mình thì có
gì là sai, cũng không cảm thấy Giản Yên có vấn đề gì, coi như chị dâu
của nàng thật sự phát triển quan hệ cùng với La Tinh, thì nàng cũng
không có ý kiến gì cả. Nhưng chính là nàng không nỡ, người chị dâu tốt
như vậy lại làm bạn gái của người khác, nghĩ như thế nào cũng là không
nỡ.
Quan trọng nhất chính là, chị của nàng có biết chuyện này không?
Kỷ Hàm ở trong lòng cân nhắc qua, nghĩ đến sẽ gọi cho Kỷ Vân Hân một cuộc điện thoại.
"Tỷ, ngươi đang bận hay đang rảnh a?" Kỷ Hàm cẩn thận hỏi từng li từng tí.
Kỷ Vân Hân vừa mới đi ra từ phòng họp, lần đàm phán này không phải rất
thuận lợi, đối phương vẫn còn ép giá, cho nên tâm tình nàng không phải
rất tốt, tiếng nói chuyện vẫn bình thường không có thêm ý lạnh: "Có
chuyện gì?"
"Cũng không có chuyện gì cả." Kỷ Hàm nhỏ giọng nói:
"Xe của ta hư rồi, đã đưa đi sửa chữa, muốn dùng chung xe với ngươi để
trở về."
Kỷ Vân Hân đi về phía trước, đối tác kia vẫn đi theo ở
phía sau lưng nàng để tìm cơ hội được nói chuyện, nàng đánh cho thư ký
một vẻ mặt. Thư ký liền ngăn cản người đối tác kia, Kỷ Vân Hân giẫm giày cao gót nói: "Được rồi, chút nữa ngươi tan làm cứ trực tiếp đến phòng
làm việc của ta."
Kỷ Hàm cười híp mắt: "Được."
Tắt điện
thoại đi, Kỷ Vân Hân liền trực tiếp đi về hướng thang máy, trợ lý đã đi
trước một bước ấn nút thang máy, Kỷ Vân Hân nghiêm mặt, trên mặt không
có biểu tình gì, lông mày lệ mắt lạnh, người đối tác kia vẫn còn đuổi
theo ở phía sau nói: "Kỷ tổng, ngài thật sự không muốn suy nghĩ gì thêm
sao?"
Kỷ Vân Hân không để ý tới, thang máy đến, nàng đi vào
trước, sau đó hai người thư ký cùng một người trợ lý cũng đi vào, đối
tác kia thấy thế mới biết nàng thật sự không có hứng thú, hắn âm thầm
cắn răng vừa rồi không nên đem giá cả ép thấp tới như vậy, hiện tại thì
hối hận cũng vô dụng.
Trong thang máy, trợ lý đứng ở phía trước, hai người thư ký đứng ở sau lưng nàng, bảo hộ nàng ở chính giữa, tình
cờ thang máy dừng lại ở một tầng, những nhân viên kia nhìn thấy người
đứng ở bên trong là Kỷ Vân Hân thì vội vã lui về phía sau, cung kính
nói: "Kỷ tổng ngài đi trước đi."
Kỷ Vân Hân nhìn thấy những
người nhân viên kia cúng kính với mình không hiểu sao lại nghĩ đến Giản
Yên, lúc đấy nàng đứng ở ngoài thang máy, vẻ mặt hững hờ, ánh mắt lạnh
lẽo, nhìn mình như một người xa lạ không quen biết. Cái cặp mắt kia,
không hề nhìn thấy được một chút ôn nhu nào trong đấy. Thời gian Kỷ Vân
Hân suy nghĩ có chút hơi dài, ngay lúc thang máy đã đến nơi nhưng nàng
vẫn không nhúc nhích, những người khác cũng không dám động đậy gì, trợ
lý nhỏ giọng nói: "Kỷ tổng?"
Lúc này Kỷ Vân Hân mới hoàn hồn, mắt nhìn hắn, đôi mắt phượng tràn đầy vẻ ác liệt, trợ lý cúi đầu nói: "Đã đến rồi."
"Ừm."
Kỷ Vân Hân lạnh nhạt đáp lại, giẫm giày cao gót đi ngang qua bên người
hắn, đi về phòng làm việc, hai người thư ký cùng một người trợ lý ở phía sau nghi ngờ nói: "Có phải ngày hôm nay Kỷ tổng đờ người ra hay không?"
"Còn đờ người ra tận hai lần."
"Lẽ nào công ty có cái hạng mục lớn nào sao?"
"Hay là công ty có cái vấn đề lớn nào đó?"
Cuối cùng, ba người nghiên cứu tìm tòi đến nửa ngày cũng không ra được kết
quả, đều nhìn nhau rồi lắc đầu, tách ra từng người một. Còn cái người bị bọn hắn thảo luận ở trong miệng đang tiến vào trong văn phòng sau đó đi tới quầy pha chế, nàng pha cho mình một ly cà phê, mang lên chiếc ly đi đến trước cửa kính. Chân trời tối mịt, hoàng hôn đã trôi qua từ lâu,
phía dưới là đoàn người cùng xe tấp nập, ánh đèn nê ông đo đỏ lấp lóe ở
trên đường. Phong cảnh ở trước mắt nàng đã nhìn qua vô số lần, không hề
có sự khác biệt gì so với những lần trước, nhưng ánh mắt của nàng như
vậy lại không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm phía dưới.
Có điểm không giống, chỉ là nàng không nhận ra mà thôi.
Kỷ Vân Hân nhâm nhi ly cà phê, mang theo mùi vị đăng đắng tràn ngập trong
khoang miệng, nàng nuốt xuống, xoay người đi tới trước bàn làm việc, có
vài tài liệu vẫn đang chờ nàng kí tên.
Kỷ Hàm lên tới nơi liền
nhìn thấy Kỷ Vân Hân đang cúi đầu làm việc, tóc dài được buộc cẩn thận
tỉ mỉ ra sau gáy, ăn mặc một tiểu tây trang màu lam nhạt, bên trong là
áo sơ mi cùng màu, áo sơ mi mở ra một nút áo, lộ ra xương quai xanh tinh tế lại xinh đẹp, một sợi dây chuyền màu bạc từ trên cổ rơi xuống ở giữa xương quai xanh, phát ra ánh sáng óng ánh mát lạnh, Kỷ Hàm đẩy cửa ra
lập tức ngồi vào ghế sa lông, ai oán nói: "Mệt chết mất."
Kỷ Vân Hân chỉ nhất mí mắt lên nhìn nàng, rồi tiếp tục cúi đầu làm việc, tay
Kỷ Hàm cầm điện thoại nói: "Tỷ, chừng nào thì ngươi mới tan làm a?"
"Chờ thêm nửa tiếng đi." Kỷ Vân Hân nói xong thì ấn vào điện thoại bàn:
"Trước khi tan làm thì đem tài liệu mà Lư tổng gửi đến mang qua đây."
Đầu dây bên kia cung kính nói: "Được, Kỷ tổng."
Kỷ Vân Hân tắt điện thoạt đi, mắt nhìn máy tính, bàn tay nhanh chóng đánh
chữ, cách vài giây, nàng dừng lại nhìn vào tài liệu, rồi nhìn về phía
màn hình máy tính, ánh mắt sáng quắc, vẻ mặt nghiêm túc. Kỷ Hàm tay
chống cằm nhìn chị của nàng, chỉ cần nhìn như vậy thôi, cũng nhìn đến
vui mắt vui tai, nhưng người kia vừa mở miệng ra nói thì lại khiến người ta tức chết, nàng có lúc cũng nghi ngờ có phải tất cả tình cảm của Kỷ
Vân Hân bị trí thông minh ăn hết, cho nên mới thông minh đến như vậy,
thành tích công ty phát triển không ngừng, làm bao nhiêu cái hạng mục
lớn cũng chưa bao giờ thất bại, nhưng mà về vấn đề tình cảm, Kỷ Vân Hân
chỉ là một chú gà con!
Vốn dĩ là năm sau nàng mới về nước, Kỷ
Tùng Lâm cùng Đỗ Nhanh gọi điện thoại cho nàng, nói rằng quan hệ hiện
tại giữa chị của nàng cùng chị dâu vẫn còn rất cứng nhắc, hỏi nàng có
thể trở về sớm một chút hay không, làm cho mối quan hệ hai người kia trở nên thân thiết.
Đến cùng thì nàng vẫn là một người trẻ tuổi,
hẹn hai người bọn họ ra ngoài cũng không có gì là lạ, quan trọng nhất là làm cho mối quan hệ của các nàng trở nên hòa hoãn. Cho nên nàng mới trở về nước sớm hơn một chút, ai ngờ trở về liền bận rộn, vẫn chưa bận tâm
đến chị của nàng bên kia, chị nàng liền tung cho nàng một trái bom, là
nói ly hôn.
Nàng không hề làm được gì cả, trong lòng vẫn có chút áy náy, nếu có thể nàng hẹn Giản Yên với chị nàng sớm hơn một chút, sớm hơn một chút làm cho các nàng đối đãi với nhau ở cùng một chỗ, nói
không chừng các nàng sẽ không ly hôn. Kỷ Hàm nghĩ tới lại giận chính
mình, nhìn thấy Kỷ Vân Hân lại cúi đầu gõ bàn phím, nàng cầm điện thoại
lên, gửi cho Mạnh An Dịch một cái tin nhắn: Giản Yên đi rồi chưa?
Mạnh An Dịch đang hướng dẫn một tư thế cho Giản Yên, thông báo tin nhắn vang lên, hắn nhìn Giản Yên nói: "Trước tiên ngươi tự mình làm thử mấy lần
xem sao."
Giản Yên gật đầu, Mạnh An Dịch cầm điện thoại lên nhìn vào màn hình, trả lời: Không có, đại khái khoảng tám giờ mới kết thúc,
Kỷ tổng giám đốc tìm Giản Yên là có chuyện gì sao? Nếu không ta nói nàng đi tới tìm ngài?
Kỷ Hàm ngồi thẳng lưng ở trên ghế sô pha, lập
tức trả lời: Không cần không cần, ta tiện đường đi xuống tìm nàng là
được rồi, các ngươi cứ tiếp tục đi.
Kỷ Hàm gửi xong tin nhắn thì nhìn Kỷ Vân Hân, thấy nàng đứng dậy thu dọn đồ đạc, Kỷ Hàm nói: "Xong rồi sao?"
Kỷ Vân Hân gật đầu: "Ừm."
Kỷ Hàm thở ra một hơi: "Đi thôi."
Kỷ Vân Hân nhấc túi xách lên, đẩy cửa bước ra, thư ký đứng nghiêm ở ngoài
cửa, Kỷ Hàm nói: "Chúng ta tự mình lái xe đi, đừng cho bọn họ đi theo."
"Cũng được." Kỷ Vân Hân liếc mắt ra hiệu, thư ký hiểu ý liền lui về phía sau
một bước, Kỷ Hàm đứng ở cửa thang máy nói rằng: "Đã lâu rồi không cùng
ngươi đồng thời nghỉ làm đi về nhà."
Nàng kéo kéo cánh tay Kỷ
Vân Hân hờn dỗi: "Đúng rồi, ta có một số tài liệu muốn đưa đến phòng tập thể hình, ngươi cùng ta đi qua bên đấy có được không?"
Kỷ Vân Hân không có từ chối: "Được."
Hai người đứng ở trong thang máy, Kỷ Hàm lại hỏi: "Tỷ, ngươi có lướt Weibo không?"
Kỷ Vân Hân không hiểu rõ tại sao nàng lại hỏi như vậy, nhíu lông mày lại
trả lời nàng: "Ngươi nhìn xem ta có giống như là một người có thời gian
rảnh rỗi không?"
"Này cũng không phải là rảnh rỗi mới lướt được a." Kỷ Hàm nói: "Tỷ nhìn như rất quan tâm đến ai đó vậy, đúng không..."
Nàng vừa dứt lời, thang máy đã đến nơi, Kỷ Hàm lôi kéo người Kỷ Vân Hân đi, nàng nói rằng: "Ở bên kia."
Hai người đi về hướng phòng tập thể dục, vào giờ này, người của công ty gần như đã tan làm về hết rồi, trên hành lang chỉ còn mỗi ánh sáng phát ra
từ đèn chán không. Kỷ Hàm đẩy cửa chính của phòng tập thể hình ra, nhìn
thấy Mạnh An Dịch đứng ở một bên nhìn Giản Yên đang chạy bộ, nàng kêu
một tiếng, Mạnh An Dịch nhìn về phía nàng, cũng nhìn thấy được người
đang đứng bên cạnh nàng là Kỷ Vân Hân, hắn không kịp nói cho Giản Yên
biết liền chạy đến bên cạnh hai người, dò hỏi: "Kỷ tổng có việc gì hay
sao lại ghé qua nơi này?"
Kỷ Vân Hân liếc mắt nhìn về phía Kỷ Hàm: "Không phải ngươi nói là ngươi có việc cần làm sao?"
Kỷ Hàm gật đầu liên tục, nhìn Mạnh An Dịch nói: "Bên ta có một vài tài
liệu muốn ngươi ký tên qua, chúng ta đi văn phòng của ngươi."
Hắn là một huấn luyện viên thể hình, làm gì có cái tài liệu nào cần chữ ký
của hắn? Mạnh An Dịch nghĩ mãi cũng không ra, cũng không dám hỏi đến,
không thể làm gì khác ngoài đi theo phía sau lưng của Kỷ Hàm hướng về
văn phòng. Một bên khác Giản Yên còn đang chạy trên máy chạy bộ, tóc dài được nàng cột thành đuôi ngựa, trên trán mang theo một băng đô màu tím, bên lỗ tai có đeo tai nghe phát ra vài bài nhạc êm dịu, áo sơ mi trắng
cùng quần thường màu xanh lam, một đôi giày thể thao nhạt màu. Quần áo
thể thao đơn giản, rất vừa vặn, làm cho thần thái của nàng càng thêm yểu điệu, cả người đều mang vẻ phấn chấn tràn ngập sức sống, nàng chạy
không nhanh, có thể nhìn thấy hơi thở hổn hển của nàng, bờ môi hồng nhạt khẽ mở chứng tỏ nàng đang hô hấp.
Căn bản Kỷ Vân Hân chỉ đứng
cạnh ở một bên cửa chờ đợi Kỷ Hàm, ánh mắt vô tình nhìn đến Giản Yên sau đó nàng rất quy củ thu hồi trở lại. Toàn bộ phòng tập thể hình rất yên
tĩnh, chỉ nghe được tiếng máy chạy bộ vang lên, Kỷ Vân Hân đứng được hai phút, ánh mắt lại không tự chủ được rơi trên người Giản Yên.
Kỳ thực nàng không quá thích một mình ở chung một chỗ với Giản Yên, nguyên nhân chỉ có một, người này quá mức xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khiến con người ta có chút không dời nổi tầm mắt đi, đối với cái đẹp, ai cũng sẽ
không nhịn được mà ngắm nhìn, nàng cũng không phải là ngoại lệ, nhưng
nếu là Giản Yên, nàng liền muốn khắc chế không nhìn đến.
Mắt
Giản Yên nhìn thấy thời gian trên máy chạy bộ, gần như đã hơn nửa tiếng
đồng hồ, nàng giảm tốc độ lại, thả xuống một chiếc tai nghe, có chút thở dốc nói: "Huấn luyện viên Mạnh, làm phiền ngươi đem lại giúp ta một
chiếc khăn lông."
Một lúc lâu ở phía sau cũng không có động tĩnh gì, Giản Yên đã trì hoãn tốc độ lại, nàng tháo xuống cả hai chiếc tai
nghe, quay đầu lại, vừa vặn một chiếc khăn mặt màu trắng đưa tới, nàng
cười híp mắt nói rằng: "Cảm ơn Mạnh..."
Nụ cười liền cứng lại ở
trên mặt, tay Giản Yên không ngừng nắm chặt khăn mặt, sau đó nới lỏng
ra, chiếc khăn mặt kia rơi xuống trên máy chạy bộ, Kỷ Vân Hân cúi người
nhặt khăn lên, treo khăn trên giá ở bên cạnh, tiện tay lại rút ra thêm
một cái khăn sạch sẽ khác đưa cho Giản Yên.
Giản Yên lần này không có chống cự, sau khi nhận lấy nàng nhẹ giọng nói: "Cảm ơn Kỷ tổng."
"Đừng khách sáo." Kỷ Vân Hân nghiêm mặt, vẻ mặt vắng vẻ, lời nói thoát ra từ
miệng mang theo cảm giác lạnh lẽo, Giản Yên tùy ý lau lung tung hai lần
trên trán cùng gò má, đem vết mồ hôi lau đi, cũng không chủ động mở
miệng nói chuyện, bầu không khí liền lúng túng, ngay lúc nàng chuẩn bị
nói ra rằng mình muốn đi thay quần áo thì nghe được thanh âm của Kỷ Hàm: "Vậy thì cứ như vậy đi, cảm ơn."
Mạnh An Dịch vò đầu: "Được."
Hai người cùng nhau bước lại gần, Mạnh An Dịch nhìn về phía Giản Yên: "Chạy xong rồi sao?"
Giản Yên gật đầu: "Chạy xong."
"Vậy ngươi đi thay quần áo đi." Mạnh An Dịch nói: "Ngày hôm nay đến đây liền kết thúc."
Giản Yên cười cười: "Được."
Nàng hơi gật đầu với Kỷ Vân Hân, ánh mắt Kỷ Vân Hân nhìn từ trên mặt nàng
rơi xuống bộ ngực đang phập phồng kia, gật đầu thu hồi tầm mắt, Giản Yên không có suy nghĩ gì nhiều, nhìn một cái rồi đi về hướng phòng thay đồ, Kỷ Hàm cười nói: "Ngươi có việc gì không, nếu không ngươi đi về trước
đi?"
Mạnh An Dịch nói: "Vậy ta đợi Giản tiểu thư ra ngoài rồi chào hỏi nàng?"
"Không cần." Kỷ Hàm nói: "Chúng ta còn muốn tìm nàng để tán gẫu về chuyện của chương trình, ta giúp ngươi chuyển lời tới nàng."
Mạnh An Dịch nhìn Kỷ Vân Hân, thấy nàng không có mở miệng cũng không thể làm gì khác hơn là nói: "Cũng được, vậy ta đi trước."
Kỷ Hàm phất phất tay mấy cái với hắn, Kỷ Vân Hân sau khi thấy hắn rời đi mới hỏi: "Đã kí tài liệu rồi sao?"
"Kí rồi." Kỷ Hàm vỗ vỗ túi xách: "Đợi ta thêm mấy phút nữa, ta còn có việc muốn nói với Giản tiểu thư."
Kỷ Vân Hân nhìn Kỷ Hàm, vẻ mặt nàng uy nghiêm, mắt phượng ác liệt, Kỷ Hàm
bị nàng nhìn tới liền nuốt nước bọt, liên tiếp xem điện thoại, giả vờ
dáng vẻ đang bận rộn, hai người đứng khoảng năm phút đồng hồ, cửa phòng
thay đồ mở ra một lần nữa, Kỷ Hàm vội nói: "Chị dâu."
Nàng nói xong mới cắn cắn môi: "Giản tiểu thư."
Ánh mắt Giản Yên nhìn từ trên người nàng chuyển đến trên người Kỷ Vân Hân,
nhìn xung quanh, cũng không thấy Mạnh An Dịch đâu, nàng hỏi: "Huấn luyện viên Mạnh đi rồi sao?"
"Ừm, vừa mới đi." Kỷ Hàm nói: "Ngươi tập luyện bao lâu rồi, có đói bụng không? Chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa
cơm tối thấy thế nào?"
Giản Yên có chút kinh ngạc, nàng nhìn về
một bên khác là Kỷ Vân Hân, nhìn thấy đôi mi thanh tú nhíu lại, vẻ mặt
không thích, lời mời đột nhiên này chắc hẳn là chủ ý của Kỷ Hàm, nàng cự tuyệt nói: "Không cần, cảm ơn, ta vẫn chưa đói."
"Không đói
bụng thì cũng phải ăn cơm tối a!" Kỷ Hàm phản bác, kiên trì nói: "Ở gần
công ty có một cửa tiệm không tệ, nếu không chúng ta đi xem thử đi?"
Giản Yên từ chối: "Thật sự không cần."
Kỷ Hàm không hiểu nói: "Tại sao vậy?"
Giản Yên thấy thế cũng không thể làm gì khác hơn ngoài nói thật ra: "Ăn cơm cùng với các ngươi, ta nuốt không trôi."
Chỉ cần duy nhất một câu nói liền làm cho Kỷ Hàm ngừng nói nữa, Kỷ Vân Hân đứng bên người Kỷ Hàm, mày nhíu càng chặt hơn.
Tác giả có lời muốn nói:
Hiện tại
Kỷ Hàm: Tỷ, ngươi xoạt Weibo sao?
Kỷ Vân Hân: "Ngươi xem ta như là cái kia nhàn người sao?"
Sau đó
Kỷ Hàm: Tỷ, nghe nói ngươi tại mở đại hội thì ôm điện thoại di động xem, nhìn cái gì chứ?