Hợp Cửu Bất Phân

Chương 114: Chiếc xe rung rinh


trướctiếp

Đèn của phòng khách không phải rất sáng sủa, hai người trên sô pha dựa vào nhau rất gần. Vu Duyệt ngồi ở trên đùi của Tô Tử Kỳ, quần áo toàn thân nàng đều ướt sũng, kề sát ở trên người, có lẽ là do lạnh, cho nên sắc mặt nàng hơi trắng, cơ thể run nhẹ. Cho dù là như vậy, nàng vẫn quật cường nhìn Tô Tử Kỳ, trong ánh mắt có sóng nước lấp lánh, còn có miệng không ngần ngại nói thẳng: "Chị có muốn làm với em hay không?"

Trong chớp mắt Tô Tử Kỳ như bị sét đánh trúng, cả người đều rất ngây ngất không nói một lời. Vu Duyệt phát hiện nàng không lên tiếng thì hít một hơi lấy dũng khí cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mỏng kia, vẫn chưa chạm vào Tô Tử Kỳ, thì cơ thể đột nhiên bị đẩy ra, tiếp theo đó Tô Tử Kỳ đứng dậy chạy về hướng phòng vệ sinh. Vu Duyệt nhìn sang, đèn trong phòng vệ sinh không được mở lên, ánh đèn từ phòng khách chiếu đến, bóng lưng tinh tế của người kia quỳ trên mặt đất, nôn khan quay người về hướng bồn cầu.

Vài giây sau, hai mắt của Vu Duyệt nằm ở trạng thái vô thần, hai tay nàng vừa nắm chặt rồi lại buông ra, toàn thân căng thẳng, cắn môi. Âm thanh trong phòng vệ sinh nhỏ dần, Vu Duyệt đi tới mở đèn chân không lên, chớp mắt một cái lập tức sáng sủa. Nàng hạ thấp người xuống mở tủ ra, quả nhiên nhìn thấy nước súc miệng được đặt ở một góc quen thuộc, vẫn là vị bạc hà mà nàng thích. Nàng đem nước súc miệng đưa cho Tô Tử Kỳ, sau khi rửa mặt xong, Tô Tử Kỳ dùng giọng nói hơi trầm nói: "Cảm ơn."

"Không cần." Giọng nói của Vu Duyệt so với vừa rồi còn lương bạc hơn rất nhiều, nàng cười khẽ, bọt nước ở đáy mắt thấp thỏm, vẻ mặt có chút thống khổ: "Tô Tử Kỳ."

Nàng nói rằng: "Quả nhiên cơ thể chị, so với lời nói của chị càng thành thật hơn."

Tô Tử Kỳ nghe thấy câu này vẻ mặt cứng đờ, nàng quay đầu nhìn về phía Vu Duyệt. Trong ký ức, câu nói này, ba năm trước em ấy cũng đã nói rồi.

"Chị chính là ghét bỏ em bẩn rồi."

"Chị không cần ngụy biện."

"Chị dám hôn em sao?"

"Tô Tử Kỳ, quả nhiên cơ thể chị, so với lời nói của chị càng thành thật hơn."

Tiếng đóng cửa khiến Tô Tử Kỳ thức tỉnh từ trong hồi ức. Nàng quay đầu nhìn, Vu Duyệt đã không còn ở trong phòng khách, chỉ để lại một trận gió lạnh, thổi qua lồng ngực của nàng mang đến lạnh lẽo.

Vu Duyệt đến gara sau đó hai tay đánh vào vô lăng, nước mắt không ngừng chảy ra, oan ức nhịn ba năm không thể phát tiết, nàng chỉ có thể ôm vô lăng khóc rống thất thanh. Môi bị cắn đến rách da, hai tay nắm chặt, lòng bàn tay ấn ra dấu vết móng tay, rất sâu, đỏ tươi, trông như sâu đến tận xương. Nàng cảm giác toàn thân đều đau đớn, đều khó chịu, muốn lên tiếng khóc lớn nhưng giọng nói lại kẹt ở trong cổ họng, nàng không hét lên được, chỉ có thể nuốt xuống, càng nuốt càng đau.

Đau đến hai mắt nàng đỏ thấu, chả khác nào một con dã thú nhỏ đang nằm rạp trên ghế ngồi gào khóc, tiếng khóc nức nở lại kiềm nén.

Không biết qua bao lâu, nàng hít vào thở ra một hơi lấy lại hô hấp, mở cửa gara lên, lái xe chạy xe ra ở bên ngoài.

Màn đêm rất tối, mưa rơi càng lớn hơn, rơi vào trên xe phát ra tiếng vang lanh lảnh. Vu Duyệt nhìn qua kính cửa sổ của xe thì bất ngờ nhìn thấy một bóng người, con mắt nàng vừa mới khóc xong xuất hiện tơ máu đỏ tươi, trong mắt còn có chút mơ hồ không nhìn rõ. Nàng ngừng xe lại, kéo cửa kính xe xuống quay đầu nhìn ra bên ngoài. Tô Tử Kỳ đang đứng ở bên ngoài, nàng không có cầm theo ô, cứ như thế đứng trong mưa, những bọt nước kia cứ trút xuống từ đầu đến chân nàng, ngay cả mái tóc cũng đều dính vào hai bên gò má, chật vật đến không thể tả được.

Vu Duyệt không có xuống xe, nàng cứ như thế ngồi ở trên xe cùng nhìn nhau với Tô Tử Kỳ đứng ở bên ngoài. Hai người trầm mặc rất lâu, Vu Duyệt mới lái xe đến bên cạnh nàng, giọng nói xuyên qua màn mưa, truyền tới trong tai Tô Tử Kỳ.

"Lên xe."


trướctiếp