Hợp Cửu Bất Phân

Chương 113: One for nights


trướctiếp

Kỳ thực Vu Duyệt tự cảm thấy những cầu vồng rắm mà bản thân mình giấu ở trong lòng kia cũng khá hay, là do những người khác không biết thưởng thức mà thôi. Bọn họ tiến vào văn phòng, văn phòng của Cố Thái không lớn, có một chiếc bàn làm việc, một bộ sô pha hai người ngồi, bình thường đều là bản thân nàng làm việc ở đây một mình, phòng họp ở sát vách, cho nên cách bố trí văn phòng của nàng tất cả đều theo tông ấm áp, giấy dán tường cũng là màu ấm. Rèm cửa sổ được kéo qua một nửa, gió lạnh gào thét thổi vào từng trận từ bên ngoài, không ngừng thổi đến, lại giống như có hạt mưa nện vào trên bệ cửa, lách tách vang vọng. Giản Yên và Kỷ Vân Hân đã rời đi trước, tay của Chu Tranh đặt ở trên tay nắm cửa, đi đến nhìn xem hỏi thử: "Cần mình hỗ trợ không?"

"Không cần." Vu Duyệt nhìn về phía người ngồi ở trên sô pha, ánh mắt nặng nề, giọng nói đè xuống hơi thấp nói: "Mình sẽ dẫn chị ấy trở về."

Bây giờ nàng đang một thân một mình, không có trợ lý, muốn dẫn Tô Tử Kỳ xuống lầu cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng Chu Tranh lại không ngăn cản, chỉ đơn giản gật đầu: "Có việc gì gọi mình, mình ở dưới lầu."

Vu Duyệt lạnh nhạt nói: "Ừm." Mà trước khi Chu Tranh rời đi thì nàng cất tiếng gọi: "Tranh Tử."

Chu Tranh đứng ở ngoài cửa, nghe thấy giọng nói ở sau lưng vẫn trầm thấp như trước: "Cảm ơn bồ."

Chu Tranh cười lên: "Đều là bạn bè, khách sáo cái gì."

Này là câu nói của Giản Yên, bây giờ dùng lại, hình như cũng không có khác biệt gì mấy.

Cửa phòng làm việc khép lại, Vu Duyệt đi tới bên cạnh người đang nằm dựa vào một bên trên ghế sô pha. Nàng ngồi xổm xuống, vừa rồi gấp gáp chạy tới đây, nàng bị té trật chân, cũng may không có tổn thương đến mắt cá. Lúc đó lo lắng cho Tô Tử Kỳ bên này, nàng mặc kệ vội vội vàng vàng chạy đến, bây giờ nhìn thấy Tô Tử Kỳ không có chuyện gì, chân phải mới bắt đầu đau đớn như bị rút gân, đau nhói lên từng cơn một. Vu Duyệt dùng lòng bàn tay sờ vào mắt cá chân xoa xoa đều, mãi đến khi cảm thấy thoải mái hơn một chút mới nhìn thẳng vào người đang ngủ.

Tính khí khi uống say của Tô Tử Kỳ vẫn luôn rất tốt, uống say rồi sẽ đi ngủ, trước đây Vu Duyệt cười trêu Tô Tử Kỳ là mỹ nhân say rượu.

Chỉ là mỹ nhân say rượu này, nàng chưa từng nhìn thấy trong ba năm nay.

Vu Duyệt không có trực tiếp dẫn Tô Tử Kỳ đi về, mà là ngồi dựa vào bên cạnh sô pha, nàng đẩy tóc của Tô Tử Kỳ qua một bên, cũng không biết đã bao lâu rồi không có cắt tóc mái, tóc mái phía trước đã dài đến có thể che khuất gò má rồi. Lúc trước yêu cầu của Tô Tử Kỳ đối với chính bản thân mình cực kỳ cao, nói quản lý chính là vẻ bề ngoài của nghệ sĩ, cho nên đối với việc bảo dưỡng cơ thể luôn khắc khe, thậm chí so với nàng là một người nghệ sĩ còn để tâm hơn nhiều, nhưng bây giờ nhìn tư thái mệt mỏi của Tô Tử Kỳ, mái tóc thì lại quá dài, nơi nào còn nhìn ra dáng vẻ gọn gàng.

Nhiệt độ dưới lòng bàn tay khá thấp, có thể bởi vì bên ngoài trời đang mưa, khí trời đột nhiên lạnh xuống, văn phòng lại không có mở lò sưởi, vì lẽ đó cảm giác lạnh lẽo kéo tới, Vu Duyệt đứng lên nửa ôm Tô Tử Kỳ.

Nàng cũng không hi vọng Tô Tử Kỳ có thể tỉnh dậy, chỉ hy vọng Tô Tử Kỳ có thể bước đi theo mình xuống lầu là tốt rồi. Quả nhiên là nàng đánh giá cao sức lực rồi bản thân rồi, vốn dĩ ghi hình chương trình tiêu hao tinh lực rất lớn, ngày hôm nay cũng không có nghỉ ngơi tốt, hơn nữa lại còn mang giày cao gót, nói nàng muốn mang một người đi xuống lầu không phải là chuyện dễ dàng. Vu Duyệt vừa mới chuẩn bị cởi giày ra ôm Tô Tử Kỳ thì nghe thấy tiếng tay nắm cửa của phòng làm việc chuyển động, tiếp theo đó là Cố Thái gọi điện thoại bước vào, nàng nhìn thấy Vu Duyệt nửa ôm Tô Tử Kỳ thì giật mình hơi run một cái, nhất thời cơ miệng quên mất nói chuyện.

Đầu dây điện thoại bên kia có người đang lên tiếng hỏi, nàng lắp bắp nói: "Tôi sẽ gọi lại cho cậu sau."

Tắt điện thoại đi, Cố Thái có chút ngơ ngác nói thầm: Không phải Giản Yên và Kỷ Vân Hân tới đón người sao? Làm sao lại đổi người rồi? Đổi người thì thôi đi, đã vậy tại sao lại là Vu Duyệt?

Vừa rồi nàng có gặp phải Chu Tranh, nghe thấy Chu Tranh nói Tô Tử Kỳ đã rời đi rồi, cho nên nàng mới không gõ cửa trực tiếp bước vào, ai mà biết lại đụng phải tình cảnh lúng túng như vậy. Vu Duyệt và Cố Thái đối lập nhìn nhau không nói gì, bầu không khí nhất thời có chút sốt ruột, cuối cùng vẫn là Vu Duyệt chủ động mở miệng: "Cố tiểu thư, làm phiền giúp tôi một tay."

Cố Thái hoàn hồn, gật đầu liên tục: "Được rồi."

Nàng nói xong giúp Vu Duyệt nâng Tô Tử Kỳ dậy, dừng vài giây ngập ngừng hỏi: "Vu tiểu thư, tại sao chị lại đến đây?"

Vẻ mặt Vu Duyệt không hề khác đi: "Tôi tìm Tô tỷ nói chuyện công việc, ai ngờ chị ấy lại uống say, Giản Yên lại không biết nhà chị ấy."

Cố Thái nghe nàng giải thích cảm thấy không có gì bất thường, nhưng ngẫm lại, tại sao Giản Yên là nghệ sĩ dưới tay Tô Tử Kỳ quản lý, mà lại không biết nhà quản lý của mình?

Trong đầu đều là dấu chấm hỏi, Cố Thái cũng không dám hỏi Vu Duyệt, nàng chỉ đỡ Tô Tử Kỳ đi ra ngoài từ cửa sau cùng với Vu Duyệt, cuối cùng đặt Tô Tử Kỳ lên trên xe, còn hỏi kèm vào: "Cần tôi đưa hai người trở về không?"

Vu Duyệt xua tay: "Không cần, ngày hôm nay cảm ơn cô."

Cố Thái được nữ thần mình thích khen một câu lại không có bất kỳ vui sướng gì, bây giờ nàng có một vạn câu hỏi tại sao muốn đi hỏi Chu Tranh đây.

Lúc leo lên xe, Vu Duyệt nhìn thấy người đứng ở phía sau phất tay, nàng trầm mắt, một cước đạp vào chân ga, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi quán bar.

Lái xe được một lút Tô Tử Kỳ được đặt ở hàng ghế phía sau động đậy cơ thể, giống như thay đổi tư thế ngủ thoải mái hơn. Vu Duyệt từ kính chiếu hậu trong xe nhìn về phía Tô Tử Kỳ, trước đây Tô Tử Kỳ từng uống say khi ở bên cạnh nàng, lúc đó Tô Tử Kỳ nói có nàng ở bên cạnh mới yên tâm, muốn say như thế nào thì có thể say như thế đấy. Mà thực tế, Tô Tử Kỳ không phải là người nghiện rượu, đôi lúc uống đến say xỉn cũng là rơi vào tình thế bức bách, đặc biệt là vào thời điểm nàng mới xuất đạo.

Tâm tư bay xa, Vu Duyệt biết bản thân bây giờ không thích hợp lái xe, nàng đậu xe dừng ở chỗ đỗ xe bên đường, vươn tay lấy ra một cái bật lửa và thuốc lá từ trong túi xách. Trong thùng xe tối tăm lạch cạch một tiếng sáng lên một đốm lửa, tiện đà có một điểm đỏ nổi lên, mùi thuốc lá bay lên lượn lờ.

Cửa sổ xe không có mở ra, bên ngoài trời đã mưa, mưa còn rất lớn, tạt ở trên cửa kính xe trước tạo ra tiếng lột bột, mưa lớn đến ngay cả cần gạt nước cũng theo không kịp. Vu Duyệt hút vào thổi ra hai làn khói sau đó mới quay đầu nhìn hàng ghế phía sau, không biết có phải là Tô Tử Kỳ bị lạnh hay không, nàng có hơi cuộn mình lại, có mấy phần điềm đạm đáng yêu. Vu Duyệt cởi đai an toàn ra, thò người từ khe hở của ghế trước đẩy ra đi đến vị trí hàng ghế phía sau, lấy ra một tấm thảm lông ở dưới đệm ghế ngồi, đắp lên trên người Tô Tử Kỳ. Tô Tử Kỳ ôm thảm cọ cọ, vẻ mặt ngủ say rất ôn hòa, đôi mắt nhìn về phía nàng lúc nào cũng bình tĩnh bây giờ đang nhắm nghiền lại, Vu Duyệt muốn chạm vào rồi lại rút tay về.

Ngoài xe tiếng mưa vẫn rơi như cũ, Vu Duyệt trở lại buồng lái phía trước ngồi xuống lái xe một lần nữa.


trướctiếp