Kỳ thực ấn tượng của Giản Yên đối với Triệu Khinh rất sâu, ngoại trừ
những lời nói bóng gió của người ngoài, thì nàng vẫn nhớ rõ cái người
chỉ mới gặp mặt lần đầu tiên mà đã câu dẫn Kỷ Vân Hân ở tại cửa phòng vệ sinh.
Haizzz, thôi được rồi, nàng thừa nhận, bản thân mình có
chút để ý, cho nên ấn tượng về Triệu Khinh mới sâu nhau vậy. Chỉ là
nàng còn tưởng rằng Triệu Khinh đã theo Hạ Ý rời khỏi đấy, ai mà biết
lại có thể xuất hiện ở trong danh sách đoàn phim.
Mà Triệu Khinh
nhận được nhân vật này, thật sự đúng là có chút liên quan cùng với Hạ Ý. Lúc trước Hạ Ý ở tại thời điểm nàng và Giản Yên thử vai thì nhiều lần
chơi trò ngang ngược, đôi lúc thì nói cơ hội sẽ cho nàng, đôi lúc thì
nói không thể cho nàng. Triệu Khinh bên này cũng còn có công việc riêng của chính mình, thúc giục Hạ Ý đưa ra kết quả, Hạ Ý không thể làm gì
khác hơn là động viên nói nữ chính nhất định là của nàng.
Sau đó
công ty của Hạ Ý xảy ra chút vấn đề, hắn ý thức được có khả năng là có
liên quan đến Kinh Nghi, mà liên quan đến Kinh Nghi, chính là liên quan
đến Giản Yên, vì lẽ đó hắn chuẩn bị đi mời Giản Yên trở về làm nữ chính. Mà Triệu Khinh bên này lại gấp rút thúc giục, hắn không thể làm gì khác hơn là tiện tay quăng cho Triệu Khinh một vai nữ phụ. Tuy rằng Triệu
Khinh tức giận hắn nói không giữ lời, nhưng cuối cùng vẫn ký hợp đồng,
sau đó Hạ Ý buông tay toàn bộ đoàn phim [ Phản Quang ],
bao gồm cả Triệu Khinh cũng đều bị hắn bỏ đi. Bởi vì đã kí hợp đồng
rồi, Triệu Khinh lại không có phạm sai lầm gì lớn, hơn nữa chỉ là một
vai phụ, bình tĩnh mà xem xét, kĩ thuật biểu diễn của Triệu Khinh ở bên
trong đám Tiểu Hoa bây giờ cũng được tính là không tệ. Vì lẽ đó
Trương đạo diễn không có hủy hợp đồng với nàng, mà nàng là nghệ sĩ đầu
tiên ký hợp đồng, cho nên vào lúc đoàn phim bắt đầu tuyên truyền, liền
trực tiếp dùng tên của nàng.
Đoàn phim tung ra đầu tiên chính là
một tấm poster, trên poster có tổng cộng bốn bóng người, ngoại trừ Triệu Khinh ra, thì ba người khác đều chỉ là một cái bóng đen mà thôi, thậm
chí tên cũng đều không có thêm vào. Vốn dĩ [ Phản Quang ]
không phải là một kịch bản lớn, thứ hai Triệu Khinh cũng không phải là
một nghệ sĩ lớn, theo lý thuyết hẳn là không nên có động tĩnh gì quá lớn mới đúng, làm sao lại kinh động xoay chuyển từ Weibo của đoàn phim đến
Weibo của Kinh Nghi.
Kinh Nghi trong cái vòng tròn này có người
nào mà không biết, quay phim truyền hình phim điện ảnh không phải là
siêu hot thì chính là siêu siêu hot, chưa từng vắng mặt ở bất kỳ lễ trao giải nào, trong giới còn gọi Kỷ Vân Hân là thiên tài đầu tư. Lần này
cũng có không ít người bình luận: 'Kinh Nghi đổi mới rồi sao?' 'Này
không giống như là phong cách của Kinh Nghi a?' 'Dự đoán sẽ hot!' 'Bộ
phim này sao?? Không nghe nhắc tới a, ai làm diễn viên chính vậy?'
Trên đường Giản Yên trở về thì những gì liên quan đến vấn đề chọn diễn viên
cũng đã bắt đầu lên men, diễn viên chính của bộ phim này có hai người,
ngoại trừ Giản Yên ra thì còn có một nam chính nữa. Đến bây giờ Giản Yên cũng không biết được là ai, lần trước đi thử vai cũng chưa từng nghe
nhắc đến. Nàng vẫn ôm điện thoại di động, Kỷ Vân Hân ngồi ở bên cạnh
thấy nàng không nghỉ ngơi thì đến gần: "Xem cái gì vậy?"
"Tuyên truyền." Giản Yên đưa điện thoại di động cho nàng xem, cuối cùng nói: "Chị biết nam chính của [ Phản Quang ] là ai không?"
Làm người đầu tư, Kỷ Vân Hân không có lý do nào mà không biết được. Giản
Yên dùng một đôi mắt sáng lấp lánh hiếu kỳ nhìn đến, Kỷ Vân Hân mím môi
cười: "Biết."
Đôi mắt của Giản Yên sáng lên rực rỡ: "Ai vậy?"
"Hôn một cái đi rồi chị sẽ nói cho em biết." Vẻ mặt Kỷ Vân Hân nói ra lời
này vô cùng bình tĩnh, nhìn giống như là đang nói ngày hôm nay trời rất
tốt, nhưng sắc mặt Giản Yên ngược lại khẽ biến thành đỏ ửng. Hai người
ngồi ở vị trí hàng ghế phía sau, có tấm ngăn cách che lại, vì vậy cũng
không cần lo lắng sẽ bị người khác nghe thấy cuộc trò chuyện. Chỉ là ánh mặt trời ở bên ngoài tùy ý sáng loáng nhảy vào bên trong, ban ngày ban
mặt vậy mà người này lại —— Giản Yên vẫn chưa ngẫm nghĩ thì gò má đã bị
Kỷ Vân Hân hôn một cái, nàng liếc mắt, nhìn thấy Kỷ Vân Hân đã ngồi
thẳng người trở lại, tư thế nghiêm túc nói: "Là Du Khinh Chu."
Giản Yên bị nước bọt của chính mình làm cho bị sặc: "Ai cơ?"
Kỷ Vân Hân giống như sẽ biết nàng không thể tin nổi, cười nói: "Du Khinh Chu."
Cái tên Du Khinh Chu này vào lúc Giản Yên mới vừa xuất đạo thì đã từng nghe qua, đâu chỉ là nghe qua, mà là như sét đánh bên tai mới đúng. Hắn xuất đạo từ năm mười sáu tuổi đến bây giờ đã gần hai mươi năm, những bộ phim từng quay nhiều đến không đếm xuể. Từ một người diễn vai phụ đến vai
chính hắn dùng thời gian mười năm để đánh đổi, sau đó bởi vì một bộ có
kịch bản tốt cho nên nhận được giải thưởng nam chính xuất sắc nhất năm
đó. Kèm theo kỹ thuật biễn diễn tinh xảo nên hắn rất được người trong
vòng lẫn ngoài vòng nhất trí khen ngợi, đến lúc này hắn liền một bước
lên mây, liên tiếp nhận được rất nhiều giải thưởng. Truyền thuyết liên
quan đến hắn ở trong vòng có rất nhiều, nhiều nhất là liên quan đến ý
chí nổ lực, còn có một bộ phim được dựng lên dựa trên cuộc đời của hắn
ngoài đời thật, cái bộ phim năm đó còn nhắc tới giai thoại nhận được
giải thưởng hằng năm của hắn. Về sau sự tích Du Khinh Chu cũng càng ngày càng có nhiều người biết hơn, có thể nói là nổi tiếng hơn.
Ấn
tượng lớn nhất của Du Khinh Chu trong mắt Giản Yên chính là, giữ mình
trong sạch. Theo lý thuyết, xuất đạo gần hai mươi năm, coi như là không
có scandal, thì truyền thông cũng sẽ sắp đặt một ít scandal ở trên
người hắn. Nhưng kỳ quái nhất chính là, mặc kệ là vào lúc trước khi hắn
chưa nổi tiếng, hay là đến bây giờ đã nổi tiếng đầy mình, hắn đều chưa
từng vướn vào scandal nào. Cũng không ít các nhà truyền thông hỏi qua
phương diện tình cảm riêng tư của hắn, chỉ là bọn họ đều không nhận được câu trả lời cụ thể nào. Giản Yên nghĩ đến Du Khinh Chu còn có chút líu
lưỡi: "Làm sao chị mời được anh ấy vậy?"
Kỷ Vân Hân trả lời nàng: "Không phải chị mời."
Chuyện mời nghệ sĩ như thế này, nàng vẫn luôn không đụng đến, trừ phi đối tượng là Giản Yên.
Giản Yên vừa nghĩ cũng cảm thấy đúng, từ bao giờ mà Kỷ Vân Hân lại quản mấy
việc này, sau đó nàng lại hỏi: "Vậy là Trương đạo diễn mời?"
Đối mặt với một em bé Giản Yên bình thường luôn hiếu kỳ, Kỷ Vân Hân cười khẽ: "Đúng vậy."
Thái độ không hề thiếu kiên nhẫn một chút nào, thậm chí còn rất hưởng thụ
bầu không khí nói chuyện phiếm với Giản Yên như vậy, không thể gọi là
lãng mạn, thế nhưng lại rất ấm áp. Có một loại ấm áp tràn ngập ở trong
lồng ngực, nàng nghe thấy Giản Yên nói: "Bất ngờ thật nga."
Nàng có thể tưởng tượng được nếu như để truyền thông và cộng đồng mạng biết được nam chính của [ Phản Quang ] chính là Du Khinh Chu, thì sẽ tiếp tục nhấc lên một đợt sóng như thế nào mới
đủ. Giản Yên không khỏi cảm thán vận may của bản thân thật tốt, mới vừa
phục xuất đóng bộ phim đầu tiên thì gặp phải Cảnh Viên và Cố Khả Hinh,
bộ phim thứ hai thì lại gặp phải Du Khinh Chu, nàng đây là dùng hết may mắn tích trữ mấy đời, thật sự không dám nghĩ đến.
Giản Yên cảm
khái xong đặt điện thoại di động xuống, tựa ở trên người Kỷ Vân Hân
nghiêng đầu ngắm nhìn ngoài cửa sổ, phong cảnh xẹt qua ở trước mắt nàng, cảnh sắc vẫn nhộp nhịp như cũ.
Ba giờ chiều, Giản Yên trở lại Vi Anh Hoa Uyển, Kỷ Vân Hân đã sớm đi trước một bước kêu người đến dọn dẹp qua nơi này. Toàn bộ phòng ngủ đều rực rỡ hẳn lên, cửa kính sáng bóng
đến phản quang, toàn bộ ga trải giường đều được giặt mới hoàn toàn,
trong bình hoa trên bàn trà còn cắm vào một bó hoa tươi. Toàn bộ căn
nhà đều tung bay một hương thơm thoang thoảng, so với căn nhà mà trước
đây Giản Yên từng ở có cảm giác không hề giống nhau, bây giờ rất thư
thái thoải mái, có cảm giác là một căn nhà.
Giản Yên sau khi vào
nhà thì cởi giày ra ngồi xếp bằng ở trên sô pha, tư thế ngồi của nàng
không phải rất quy củ, ngồi như thế nào để thoải mái thì sẽ ngồi như thế nấy, Kỷ Vân Hân nói: "Buổi tối mẹ gọi chúng ta cùng nhau trở về ăn cơm
tối."
Sau khi Đỗ Nhạn biết hai người đã trở về hận không thể ngay lập tức kêu hai người quay về nhà lớn, Kỷ Vân Hân lại từ chối nói có
việc đến tối rồi lại nói sau. Lúc đó Giản Yên nghe thấy hai người tán
gẫu không có hé môi, mãi cho đến bây giờ mới gật đầu: "Được."
Kỷ
Vân Hân xách va li hành lý tới phòng ngủ, bắt đầu thu dọn quần áo ở bên trong, Giản Yên nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên cũng đi theo Kỷ
Vân Hân vào phòng hỗ trợ. Kỷ Vân Hân lại nói nàng cứ ngồi ở trên giường đừng nhúc nhích, Giản Yên cười: "Em cũng không phải là búp bê bằng thủy tinh, chị không cần cẩn thận như vậy."
"Vậy cũng không được, chị biết sắp xếp quần áo mà."
Giản Yên bất lực nói: "Bác sĩ Lục còn nói em nên vận động nhiều một chút."
Kỷ Vân Hân nói: "Chị có thể bồi em làm những chuyện vận động khác."
Một câu nói liền ngăn Giản Yên nói nữa, nàng cắn môi, biết là không có hi
vọng nào để mình có thể nói thắng được cái miệng này của Kỷ Vân Hân.
Bên giường có đặt mấy cái túi, Giản Yên tiện tay lấy tới, phát hiện bên
trong là quần áo em bé mà lúc trước Kỷ Vân Hân mua ở tại cửa hàng dưới
chân núi Đồ Sơn. Tất cả đều là quần áo nhỏ xíu dành cho trẻ sơ sinh, có
áo ngắn tay, có áo dài tay, mà nhiều nhất chính là váy, từ nhạt màu đến
sẫm màu, đầy đủ các loại. Bên trong một túi nhỏ thôi mà đã có ba, bốn
bộ, nàng có chút buồn cười: "Nhìn xem những thứ này của chị nên để ở
đâu đây."
Kỷ Vân Hân quay đầu, nhìn thấy quần áo em bé trên tay
nàng sau đó đi tới bên cạnh nàng, ngồi xuống, cầm lấy quần áo em bé từ
trên tay nàng, thấp giọng nói: "Yên Yên."
"Bằng không, chúng ta đổi nhà đi?"
Đây là vấn đề mà trước khi đi Đồ Sơn nàng đã nghĩ qua, sau này có lúc nàng sẽ bận rộn làm việc, mà căn nhà này lúc trước vốn đã khiến Giản Yên bị
tổn thương, nàng không muốn sau này lúc Giản Yên ngồi một người ở trong phòng sẽ suy nghĩ lung tung. Giản Yên nghe thấy lời nàng nói bật cười:
"Đổi nhà làm cái gì?"
"Sợ em còn bị thương tâm hay sao?"
Kỷ Vân Hân mím môi, về tình về lý, đối với chuyện này, thì trước sau gì
nàng cũng đều hổ thẹn đối với Giản Yên, Giản Yên lại nói tiếp: "Không
cần như vậy."
"Vân Hân, em không có yếu đuối giống như chị tưởng tượng."
"Em không cần chị tặng cho em một món quà như thế, không cần chị hái cho em một bông hoa đồng dạng, căn nhà này, em vẫn sẽ tiếp tục ở lại đây."
"Em, chị, còn có đứa nhỏ này."
Kỷ Vân Hân nghe thấy được câu này cổ họng lại thoáng như có một cục bông
nhét vào, có chút nghèn nghẹn khó chịu, nàng xiết chặt bộ quần áo nhỏ
trên tay, gật đầu, qua rất lâu mới đáp lại: "Được."
Giản Yên dựa người về hướng nàng, đưa tay ôm lấy nàng.
Tô Tử Kỳ tới đón Giản Yên thì Kỷ Vân Hân vẫn còn có chút không yên lòng: "Không cần chị đi đến sao?"
Thôi thôi cho em xin, chỉ là ký một cái hợp đồng mà thôi, nếu như chị đi đến đấy, bị người khác nhìn thấy, thì không biết nên giải thích làm sao.
Giản Yên nói thầm trong lòng xua tay: "Không cần đâu."
"Vậy chị..." Kỷ Vân Hân còn muốn nói chuyện lại bị Giản Yên đánh gãy: "Chị cứ đợi ở chỗ này, chờ em trở về."