Hợp Cửu Bất Phân

Chương 110: Em đáng giá


trướctiếp

Khí trời đột nhiên ấm lên, ngày tiếp theo Giản Yên được Kỷ Vân Hân đánh thức, nàng mở mắt ra: "Mấy giờ rồi?"

"Chín giờ." Kỷ Vân Hân nói rằng: "Nên rời giường, chút nữa chúng ta đi leo núi."

"Leo núi?" Giản Yên không tình nguyện bao nhiêu rầm rì: "Nhưng mà bác sĩ Lục..."

"Không sao." Kỷ Vân Hân nói: "Chị đều đã sắp xếp xong rồi."

Giản Yên nghe thấy nàng đã nói như vậy rồi thì còn dị nghị gì nữa, trèo xuống giường tiến vào phòng vệ sinh rửa mặt, cuối cùng mặc vào một bộ quần áo thể thao đeo khẩu trang và mũ lên cùng bước ra ngoài với Kỷ Vân Hân. Xe là do Kỷ Vân Hân chạy, nàng dẫn Giản Yên đến một cửa hàng bán điểm tâm sáng, hai người uống xong nửa ly sữa đậu nành ăn thêm một chút bánh quẩy mới bắt đầu lên đường.

Dưới chân núi đã có rất nhiều người tụ tập, chờ thêm một chút thì có thể thấy được hướng dẫn viên của một đoàn du lịch đội mũ cầm cờ hướng dẫn lướt ngang qua xe. Tiếng huýt gió nói chuyện không dứt bên tai, Giản Yên ngồi ở vị trí kế bên ghế tài xế quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng lên tiếng hỏi: "Trực tiếp lái xe đến đấy sao?"

Kỷ Vân Hân gật đầu, hai tay đặt ở trên tay lái, nàng mặc một bộ quần áo thể thao cùng màu với Giản Yên, chỉ là quần áo của nàng thuộc dạng quần áo ôm người, tay áo ngắn lộ ra cánh tay thon dài trắng nõn, trông khá là săn chắc.

Từ dưới ngọn núi đến giữa sườn núi có thể lái xe, đi lên trên nữa thì có thể leo núi bằng đường bộ, hoặc là đi cáp treo. Lần trước Giản Yên đi chơi cùng với đoàn du lịch chính là đi leo núi, tuy rằng lần này cơ thể của nàng cũng đã không có gì đáng ngại, thế nhưng để thật sự đi bộ lên đến đỉnh núi cũng là quá sức, cho nên nàng không hiểu tại sao Kỷ Vân Hân lại muốn đi leo núi.

Lái xe đến giữa sườn núi, dừng ở bãi đậu xe, thật ra nơi này cũng không có nhiều người. Kỷ Vân Hân nắm tay Giản Yên bước xuống xe, nàng cũng có đeo lên khẩu trang và mũ, kiểu dáng giống hệt như của Giản Yên, trông như là đồ tình nhân đậm chất đắm chìm trong yêu đương. Hai người sau khi cùng nhau xuống xe thì Kỷ Vân Hân gọi đi một cú điện thoại, không lâu sau lại có một người nam nhân ăn mặc âu phục đi về hướng hai người bọn họ, Giản Yên nhận ra người này chính là một trong những người vệ sĩ đi theo bọn họ vào tối hôm qua, nàng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Vệ sĩ đi tới bên cạnh hai người, vô cùng cung kính hô lên hai tiếng Kỷ tổng và Giản tiểu thư, sau đó tay đưa ra hai tấm vé đi cáp treo cho hai người. Giản Yên có hơi kinh ngạc, sau đó bật cười, tác dụng của những người vệ sĩ này đúng thật là được Kỷ Vân Hân phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Nàng đi theo phía sau Kỷ Vân Hân di chuyển về hướng đi cáp treo, sau lưng là vệ sĩ đi theo, thoáng ngăn cản người đi bên cạnh bọn họ. Càng đi đến gần địa điểm ngồi cáp treo thì càng không có người nào, thông thường vào thời gian này mọi người tới đây đều để đi leo núi, hiếm có người nào ngồi cáp treo, chỉ có số ít những người cao tuổi hoặc là phụ huynh dẫn theo con nhỏ mới ngồi chờ đợi cáp treo. Giản Yên và Kỷ Vân Hân không có đi vào đường dẫn đặc biệt, mà là đi theo phía sau những người khác cùng xếp hàng. Phía trước nàng là hai bà lão lớn tuổi, hai bên tóc mai của hai bà lão kia đã bạc trắng, hai người đang sửa soạn quần áo cho lẫn nhau, hình ảnh rất ấm áp, lắng nghe thì có thể nghe thấy khẩu âm lúc thỉnh thoảng trò chuyện cũng rất lạ, đoán rằng là từ nơi khác đến đây du lịch.

Giản Yên nhìn hai bà lão kia thì nghĩ đến Kỷ Vân Hân, nàng quay đầu, nhìn thấy Kỷ Vân Hân đang đứng ở sau lưng, giống như đang che chở nàng. Giản Yên yên tâm lùi ra sau một bước, tựa ở trước người Kỷ Vân Hân, ngực mềm mại dán vào lưng nàng, dưới chóp mũi là một mùi hương thơm ngát, tiếng chim hót xung quanh cũng cực kỳ dễ nghe.

Rừng núi xanh thẳm, tràn đây sức sống, mà lòng nàng cũng là một mảnh bình yên.

"Sao vậy?" Kỷ Vân Hân thấy Giản Yên dựa vào người mình liền hỏi: "Em mệt sao?"

"Không có." Giản Yên nhìn nàng chớp chớp mắt: "Như vậy thì khá thoải mái."

Kỷ Vân Hân nhìn động tác của nàng bất đắc dĩ mỉm cười, cúi đầu không nói gì.

Giản Yên và Kỷ Vân Hân leo lên cáp treo sau đó ngồi xuống, trong xe cáp có bốn người ngồi, là hai người bọn họ cùng với hai người vệ sĩ khác. Có người ngoài ở đây, Giản Yên cũng ngại ngùng trò chuyện nhiều với Kỷ Vân Hân, nàng chỉ đơn giản là ngồi yên bên trong xe cáp nhìn xem bên ngoài. Xung quanh đều được bao phủ bằng kính, từ góc độ này của nàng nhìn xuống còn có loại cảm giác đầu nặng chân nhẹ không thật, nhìn lâu có chút chóng mặt. Giản Yên lập tức thu hồi tầm mắt lại, Kỷ Vân Hân đưa cho nàng một chai nước: "Uống một chút không?"

Giản Yên xua tay.

Sau khi bước xuống cáp treo thì vẫn còn chưa tới trên đỉnh núi, muốn đi đến đỉnh núi thì phải đi qua một cây cầu bằng kính. Giản Yên vốn không hề sợ độ cao, trước đây khi đi qua những địa hình có độ cao như thế này đều không có gì bất thường, nhưng lần này lại chăm chăm nắm chặt lấy tay của Kỷ Vân Hân, giống như sợ mình sẽ rơi xuống vậy. Kỷ Vân Hân thấy nàng sợ sệt thẳng thắn ôm eo thon của nàng, nửa ôm nàng vào trong ngực, thực hiện mưu kế thành công khiến Giản Yên tựa người ở bên cạnh mình, khóe môi Kỷ Vân Hân dưới lớp khẩu trang vung lên, trong con ngươi có ý cười nhạt.

Hai người trông như là một đôi tình nhân bình thường vậy, giống như keo sơn, dính dính sáp sáp kề cạnh nhau không rời.

Băng qua cây cầu bằng kính thì lại tiếp tục đi bộ thêm chừng mười cái bậc thang nữa, rốt cục cũng đến được đỉnh núi. Kỷ Vân Hân còn muốn đi vào bên trong, nhưng Giản Yên kéo nàng lại, lên tiếng hỏi: "Chị muốn đi hái hoa?"

Đi những nơi mà nàng từng đến, là để hái được bông hoa kia. Kỷ Vân Hân bị Giản Yên hiểu rõ ý đồ thoải mái thừa nhận: "Ừm."

Giản Yên lại kéo nàng đi về hướng ngược lại, nơi này là trạm dừng chân tạm thời, còn có mấy du khách khác đang ngồi nghỉ ngơi, Giản Yên sợ bị người khác nhận ra nên kéo tay Kỷ Vân Hân đi về phía ghế đá ở một bên khác. Toàn bộ nơi này đều là các ghế đá được đánh bóng kĩ lưỡng cùng với bàn tròn, bởi vì xung quanh có rất nhiều cây cho nên trông rất bí ẩn, bình thường sẽ không ai nhìn thấy nơi này. Lúc trước Giản Yên có từng dừng chân nghỉ ngơi ở đây cùng với La Tinh, do đó nên nàng biết được chỗ này, nàng dẫn Kỷ Vân Hân đến đây sau đó ngồi xuống nói rằng: "Không cần đi."

Kỷ Vân Hân không hiểu hỏi: "Tại sao?"


trướctiếp