Hai người mỗi người ăn qua bữa khuya xong Giản Yên đã cảm thấy thân
người rất mệt mỏi. Đầu tiên Kỷ Vân Hân đi đến phòng vệ sinh xả nước ấm
trước, sau đó đi tới bên giường bồng Giản Yên lên, đem Giản Yên thả vào
trong bồn tắm. Tay nàng không tiện, cũng không thể giúp Giản Yên lau
người được, chỉ có thể đi qua đi lại cầm quần áo sạch đến giúp Giản Yên. Rất dễ dàng đã tìm thấy được, quần áo rơi ở tại bên thành ghế sô pha,
nàng đưa cho Giản Yên sau đó cũng thuận tiện bước vào tắm vòi hoa sen
qua một lần, cuối cùng hai người cùng nhau bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Trên giường vẫn còn có chút dấu vết ẩm ướt, loại khách sạn này bình
thường đều có chuẩn bị ga trải giường mới dự phòng, Giản Yên biết nó
được đặt ở bên kia, nàng cầm lấy sau đó đưa cho Kỷ Vân Hân trải lên ga
giường mới.
Cả phòng được tắt hết đèn, kể cả chiến trường đầm đìa mồ hôi để lại của hai người vẫn còn dư lại hơi ấm chưa hoàn toàn biến
mất, tuy rằng đã tắm rửa sạch sẽ, nhưng bởi vì sử dụng sữa tắm, cho nên
trên người hai người càng thơm tho hơn so với bình thường. Kỷ Vân Hân ôm Giản Yên nằm ngủ, hai tay nàng rất quy củ đặt ở trên eo Giản Yên, tay
ôm Giản Yên vào ngực, thỉnh thoảng vuốt ve xuống bụng dưới, sau đó theo
phản xạ tự nhiên lại bắt đầu đi xuống thì nàng lập tức đình chỉ tâm tư
của mình lại.
Nàng sợ cơ thể của Giản Yên không chịu nổi vì lẽ
đó không dám có động tác kế tiếp, kìm nén nhịn xuống tâm trạng đang khó
chịu, chỉ có thể vươn mình trong tưởng tượng an ủi nội tâm khô nóng.
Giản Yên còn chưa ngủ, nàng mở mắt nhìn chằm chằm đèn thủy tinh ở trên
đỉnh đầu, không có một chút tia sáng nào được phát ra, vị trí của đèn
thủy tinh chỉ còn dư lại những đường nét mơ hồ. Nàng phát hiện Kỷ Vân
Hân xoay người sau đó nghiêng đầu, dùng ngón tay tinh tế đâm đâm vào
lưng Kỷ Vân Hân: "Chị còn chưa ngủ sao?"
Vừa ăn khuya xong, giọng nói của Giản Yên hơi trầm lại khàn khàn, mà vào bên tai của Kỷ Vân Hân
lại vang lên giọng nói xin tha cách đây không lâu. Giọng nói đấy có mang theo âm thanh run rẩy gọi tên nàng, cái cảm giác tê dại đến tận xương
kia bao phủ toàn thân, giống như chỉ cần một câu nói, nàng liền có thể
dễ dàng luân hãm vào.
"Chưa ngủ." Kỷ Vân Hân mới vừa nói xong thì cũng phát hiện Giản Yên ôm mình từ phía sau. Hình như Giản Yên rất
thích tư thế từ phía sau ôm nàng như vậy, hai tay rơi tại bên hông, đầu đặt trên bả vai nàng, thở ra khí tức ấm áp chen lẫn trong veo. Tâm Kỷ
Vân Hân mềm mại ngay trong chớp mắt, nàng nghiêng đầu, dùng gò má cọ cọ vào chóp mũi của Giản Yên, nghe thấy Giản Yêm thì thầm: "Tại sao chị
còn chưa ngủ?"
Giọng nói mang theo ủ rũ, còn chen lẫn có chút
lười biếng và làm nũng, rơi vào trên đầu quả tim của Kỷ Vân Hân, thật
giống như là bị một con mèo con nhẹ nhàng cào qua. Ngứa ngáy kéo tới,
nàng nhịn không được xoay người mặt đối mặt cùng với Giản Yên, nhẹ
giọng nói: "Chị ăn chưa no, không ngủ được."
Ngữ khí đàng hoàng
trịnh trọng trêu chọc khiến Giản Yên bật cười, vốn dĩ cơn buồn ngủ đã
kéo tới, nàng vò vò khóe mắt nói: "Tại sao chị lại đói bụng như thế a."
Kỷ Vân Hân bám vào bên tai nàng: "Lại cho chị ăn thêm một bữa nữa có được không?"
Giản Yên còn chưa kịp nói 'không được' thì đã bị nuốt vào trong hô hấp, môi
lưỡi tương quấn khiến nàng cũng không còn chút khí lực nào để chống
cự, mặc cho Kỷ Vân Hân làm xằng làm bậy. Đôi tay kia như cất giấu ma
lực, rõ ràng nàng đã rất mệt mỏi, thế nhưng khi đầu ngón tay rơi ở trên người nàng lại mang đến một đốm lửa nóng rực không tên.
Hai
người lại dán vào lẫn nhau một lần nữa, lần này không kịch liệt giống
như vừa rồi, động tác có chút không mạnh không nhẹ. Kỷ Vân Hân giống như đã tìm được cách ăn bánh trôi tốt nhất, ở trước mỗi lần bánh trôi muốn
nứt ra thì nàng lại thả lỏng sức lực, lại chầm chậm mút vào. Cứ như vậy nhiều lần, cùng cảm giác khi nãy tuyệt nhiên không giống. Loại cao trào mãn tính này mang đến cảm giác kích thích càng mãnh liệt hơn, nhưng bởi vì bị vướng phải tốc độ chậm rãi, loại dục vọng kia không thể thỏa mãn
trong một lần được, chỉ có thể từng chút từng chút lấp kín vực sâu. Qua
vài lần dằn vặt, hầu như là Giản Yên muốn khóc lên gọi tên Kỷ Vân Hân.
Kỷ Vân Hân thấy thế rốt cuộc cũng buông tha cắn nứt lớp da bánh trôi để nhân nước đường chảy ra ngoài.
Ăn uống no say một trận.
Sau khi làm xong Giản Yên thậm chí nhấc tay lên cũng đều cảm thấy không có
sức, nàng rầm rì biểu đạt bất mãn, vào lúc Kỷ Vân Hân thu dọn sạch sẽ
xong thì nàng lại cuộn tròn mình lăn đến trong lòng Kỷ Vân Hân, cũng
cảnh cáo Kỷ Vân Hân, không được phép ăn nữa.
Kỷ Vân Hân bị dáng
vẻ giương nanh múa vuốt của nàng chọc cười gật đầu đồng ý, nắm lấy tay
của nàng đặt ở trên môi, nhẹ nhàng hôn xuống một cái, cuối cùng ôm đồm
nàng vào trong lòng.
Một đêm mộng đẹp, hai người không có bất kỳ
lịch trình nào, cũng không cần phải đi làm, cho nên nằm ngủ no say ở
trên giường. Kỷ Vân Hân dậy sớm làm bữa sáng, thế nhưng Giản Yên lại
không dậy nổi, nàng ngủ đến buổi trưa sau đó mới bò dậy từ trên giường,
bữa sáng đã đổi thành bữa trưa. Kỷ Vân Hân hâm nóng cho Giản Yên một ly
sữa ấm để lót bụng, hai người sau khi ăn xong cũng không có nghỉ ngơi
trốn ở trong phòng mà là leo lên xe.
Mục tiêu lần này của Kỷ Vân
Hân là đến núi Đà Sơn, vốn dĩ nàng đã sớm chuẩn bị một mình đơn độc đi
đến đây vào sau dịp tết, chỉ là khi đó vội vàng ghi hình cùng với Giản
Yên, đã tính toán chờ đến khi chương trình quay xong rồi mới đi, ai mà
biết sẽ xảy ra chuyện như thế, vốn đi một mình liền trở thành đi hai
người, nàng không thể không thay đổi kế hoạch.
Lúc trước Giản
Yên nhìn thấy tờ giấy nằm ở trong phòng Kỷ Vân Hân chính là bản đồ,
nàng cầm lấy tấm bản đồ kia suy nghĩ, Kỷ Vân Hân thật sự sẽ làm những
gì mà bản thân chị ấy đã từng nói. Sẽ đi qua những con đường mà nàng
từng đặt chân đến từng chút từng chút một, tìm kiếm bóng dáng nàng của
trước đây, bù đắp những tiếc nuối mà trước đây đã bỏ lỡ. Tuy rằng không
cần thiết, thế nhưng không thể phủ nhận, lúc nhìn thấy cái tấm bản đồ
kia thì nàng vẫn bị cảm động đến tâm.
Người này đối với chuyện
tình cảm thường hay dùng cách biểu đạt trắng trợn, cũng sẽ biết nói lời
ngon tiếng ngọt, nhưng xưa nay sẽ không bao giờ ăn nói ba hoa, chị ấy
đã nói cái gì, chị ấy sẽ nhớ kỹ ở trong lòng, sau đó nhất quyết thực
hiện cho bằng được.
Vào lúc đó Giản Yên đã chắc chắn một điều, đối với bản thân nàng mà nói, Kỷ Vân Hân đã trở thành món quà tốt nhất.
Nàng không có lý do gì để từ chối, cho nên nàng sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Để đến được núi Đà Sơn còn phải ngồi xe hơn ba giờ đồng hồ, buổi sáng Giản Yên đã ngủ đủ giấc nên cũng không cảm thấy mệt mỏi, Kỷ Vân Hân lại đang ngồi ở trong xe nghe điện thoại, lắng nghe thì đoán rằng là đang nói
chuyện công việc. Giản Yên nhàn rỗi buồn tẻ lấy điện thoại di động ra
nghịch một chút tải về một trò chơi mới, trò chơi tên là 'Thoát khỏi mật thất'. Người chơi sẽ bị nhốt ở trong một căn phòng kín, bốn phía đều là vách tường, người chơi phải tìm được mật mã sau đó mới có thể chạy
thoát. Trò chơi này là do Cố Thái đề cử nàng tải về chơi thử, biết
nàng mang thai ở yên một chỗ trong nhà sẽ tẻ nhạt, cho nên Cố Thái đề
cử rất nhiều trò chơi cho nàng. Giản Yên mở ứng dụng trò chơi ra, một
màu đen kịt, hình ảnh quỷ dị có chút âm u, ánh mặt trời ngoài cửa sổ ôn
hoà, Kỷ Vân Hân ngồi ở bên cạnh không ngừng truyền đến giọng nói lạnh
lẽo, thật ra nàng cũng không có sợ sệt cái gì cả.
Chơi gần được
mười phút, một cái mật mã cũng đều không tìm được, Kỷ Vân Hân ngồi ở bên cạnh vất vả lắm mới cúp điện thoại đi, nàng dựa người vào bên người Kỷ Vân Hân: "Vân Hân, giúp em tìm mật mã đi."
Kỷ Vân Hân sau khi xử lý xong công việc liền đem laptop đặt ở vị trí thùng để đồ bên dưới ghế ngồi, nàng quay đầu xem: "Mật mã gì?"
"Mật mã của một trò chơi, tên là thoát khỏi mật thất." Giản Yên nói xong đưa điện thoại di động
tới, Kỷ Vân Hân nhìn thấy màn hình thì vẻ mặt có hơi biến sắc, không
phải rất rõ ràng, nhưng so với vừa rồi thì lại trắng xám hơn một ít,
lông mày cũng bất giác nhíu lại. Sau khi trở về từ nước J, chỉ cần
nàng nghe thấy hai chữ mật thất sẽ liên tưởng đến những ký ức không
tốt, thế nhưng Giản Yên cũng không biết điều này, nàng sợ Giản Yên lo
lắng, cho nên lúc trước nàng không có nói rõ tường tận với Giản Yên.
Giản Yên đưa điện thoại đến trước mặt, tay chân của nhân vật chính ở bên
trong vẫn hoạt động bình thường. Nhưng Kỷ Vân Hân vẫn không hiểu tại sao lại nghĩ đến cảnh tượng lần trước bản thân mình bị trói chặt hai tay
hai chân. Nhịp thở có ngừng lại hai giây, nàng làm một cái hít sâu, bức bách bản thân ổn định tinh thần lại nhìn xem điện thoại di động của
Giản Yên. Nhưng đầu óc lại rất khó tập trung sự chú ý, trong đầu nàng
không ngừng lướt qua những đoạn video ngắn, là những ký ức mà nàng không muốn nhớ lại.
Sắc mặt Kỷ Vân Hân càng ngày càng trắng xám, hô
hấp rối loạn, vốn dĩ Giản Yên chỉ là không nghe thấy giọng nói trả lời
cho nên mới hiếu kỳ nghiêng đầu liếc mắt nhìn, nhưng không nghĩ tới sẽ
nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Kỷ Vân Hân, đôi mày thanh tú của nàng nhíu
lại nói: "Vân Hân?"
"Vân Hân, chị sao vậy?"
Kỷ Vân Hân mở miệng: "Trong xe có chút khó chịu."
Nàng nói xong ấn nút mở cửa kính xe xuống, ánh chiều tà đỏ rực chiếu vào một nửa, diễm sắc bao phủ hàng ghế sau, Giản Yên thu hồi điện thoại lại,
nàng nghiêm túc nói: "Đến cùng là làm sao vậy?"
Nghe thấy Giản
Yên hỏi như vậy, Kỷ Vân Hân chỉ có thể đem những gì lúc trước đã trải
qua nói ra hết. Lúc nói đến bản thân mình vất vả lắm mới trốn ra khỏi từ trong mật thất nhưng sau đó lại bị bắt được, Giản Yên liền kinh hồn
bạt vía. Trước đây nàng vẫn đang suy đoán xem Kỷ Vân Hân chịu phải
thống khổ ra sao, nhưng không nghĩ tới sẽ là như vậy, mà nàng, trong
lúc vô hình lại tổn thương Kỷ Vân Hân một lần nữa, khuôn mặt Giản Yên
mang theo áy náy: "Xin lỗi."
"Vân Hân, em không biết, xin lỗi, em..."
Nàng nói năng xin lỗi có chút lộn xộn, Kỷ Vân Hân lại cầm ngược giữ chặt tay nàng: "Không trách em."
"Là do chị không có thẳng thắn." Kỷ Vân Hân nói: "Là vấn đề của chị."
Trên mặt Giản Yên vẫn như cũ mang theo áy náy, Kỷ Vân Hân gõ gõ tấm ngăn
cách, xe dừng lại, tài xế sau khi xuống xe đứng bên cửa sổ hỏi: "Kỷ
tổng?"
Kỷ Vân Hân nói: "Trên xe khó chịu, chúng tôi muốn xuống xe đi dạo."
Tài xế gật đầu, Kỷ Vân Hân mặc áo khoác đeo khẩu trang đội mũ cho Giản Yên
sau đó hai người cùng nhau xuống xe. Xe đã đi đến dưới chân núi Đà Sơn,
nơi này có rất nhiều hàng quán, Giản Yên bởi vì chuyện vừa rồi còn có
chút rầu rĩ không vui, Kỷ Vân Hân liền kéo tay nàng đi dạo dọc theo
đường phố. Nơi này là khu du lịch nên có rất nhiều người, người đi ngang qua bên cạnh trên mặt đều là thích ý vui vẻ mang theo nụ cười, tụm năm
tụm ba cười nói. Giống như chịu phải sự cảm hoá, lông mày Giản Yên dần
thả lỏng, chỉ là trong lòng vẫn còn áy náy.
Kỷ Vân Hân nắm tay
nàng đi tới một tiệm trà sữa gần đấy, cuối cùng hỏi nàng có muốn uống
trà sữa hay không. Lúc trước Giản Yên rất thích ăn ngọt, tuy rằng sau
khi mang thai khẩu vị có chút thay đổi, thế nhưng vẫn thích ăn đồ ngọt.
Kỷ Vân Hân mua cho nàng một ly trà sữa cùng với một chiếc bánh gato nhỏ, hai người mua xong sau đó dọc theo phố đi bộ đi đến trong một cái đình
ngồi nghỉ. Cái đình này xung quanh có cây cối chen chắn, cũng không sợ
có người nhìn thấy, hơn nữa Giản Yên mặc quần áo cao cổ, cổ áo dựng
thẳng lên che đi nửa khuôn mặt, vì lẽ đó không đeo khẩu trang cũng
không có chuyện gì. Giản Yên lấy khẩu trang xuống yên lặng ngồi ở chỗ đó uống trà sữa, Kỷ Vân Hân ngồi bên cạnh nói rằng: "Yên Yên, không cần
xin lỗi chị."
Nàng thấy Giản Yên nhìn sang, lên tiếng nói với
Giản Yên: "Là do lúc trước chị sợ em lo lắng, lại sợ em nghe xong bị
kích thích, vì vậy chị không có nói thật cho em biết."
Đến giờ
phút này, chị ấy thậm chí vẫn còn muốn an ủi mình, nhất thời Giản Yên
không biết nên nói cái gì, nàng cắn ống hút: "Sau này có chuyện gì có
thể không cần gạt em có được hay không?"
Vừa nghĩ tới Kỷ Vân Hân
cực lực cố gắng muốn quên đi những kí ức đó, vậy mà bị mình trong lúc vô tình khêu nhớ lại, lồng ngực Giản Yên đau đớn đến không biết phải làm
như thế nào cho đúng. Loại vô ý tổn thương Kỷ Vân Hân kia lại khiến cho
nàng có cảm giác đau đớn, so với tổn thương ở trên người mình đều đau
đớn hơn.