Sau khi Trần Lê rời đi, Triệu Hướng Hải nán lại ban công hút một điếu
thuốc. Nghe xong chuyện của Trần Lê, anh chỉ cảm thấy trong lòng rối
phát hoảng.
Anh với Trần Lê quen nhau qua một lần cùng chơi cầu
lông. Khi đó Trần Lê với Đoạn Nghị còn đang trong thời kì yêu đương nồng nhiệt, còn nhớ hồi ấy trong ánh mắt Trần Lê đều rực sáng như có hàng
vạn ngôi sao lấp lánh bên trong, cả người toát ra vẻ dương quang linh
động.
Mà mới mấy năm trôi qua, vẻ đẹp tỏa sáng như mặt trời nhỏ
ấy đã bị đoạt đi gần hết, chỉ để lại một cái xác cùng với khuôn mặt âm
trầm mệt mỏi. Còn Đoạn Nghị, Triệu Hướng Hải cũng mới gặp vài lần.
Nam nhân này mấy năm trước vẫn còn bộ dáng phấn chấn oai hùng của tuổi trẻ, mấy năm nay lại như cá gặp nước, ngày càng anh tuấn phong lưu. Sự
nghiệp thì cứ càng ngày càng thành công, càng ngày càng có tiền có thế,
đương nhiên, trai gái muốn bò lên giường hắn nhiều đến mức có muốn xua
cũng như xua vịt.
Chẳng qua trước kia hắn toàn tâm toàn ý yêu
Trần Lê, còn bây giờ, miệng nói yêu Trần Lê, nhưng xoay người một phát
là lại cùng người khác đảo điên trên giường. Một tên lừa đảo chính hiệu.
Triệu Hướng Hải nhìn bóng đêm bao trùm trên bầu trời, nặng nề thở dài.
Trên thế giới này có quá nhiều điều ngoài ý muốn, có quá nhiều điều áp lực,
Trần Lê chính là một trong số những người phải chịu đựng đủ thứ như vậy. Cậu ấy mạnh mẽ, nhưng lúc lâm vào đường cùng cũng phải cho cậu một bàn
tay, kéo cậu ra. Còn có thể ra được hay không thì vẫn là lựa chọn ở cậu.
Triệu Hướng Hải dập tàn thuốc, vất vào thùng rác, vừa quay đầu liền giật mình.
Phía sau cửa sổ ban công đằng xa, tên ngốc Tiêu Diệp đang ghé mặt vào cửa
sổ, mặt mày nhăn nhó khó ở nhìn anh chằm chằm, mà Tiêu Diệp vừa mới chạm tới ánh mắt của Triệu Hướng Hải thì liền hoảng hốt giật bắn lên, mặt
mày đỏ ửng.
Sau đó hắn yên lặng kéo rèm.
Triệu Hướng Hải phì cười.
Anh chậm rãi đi về phía phòng bệnh, mở cửa ra, tên ngốc Tiêu Diệp này vậy
mà đã ngoan ngoãn trở về giường bệnh, nghiêng đầu nhìn anh, tỏ ra như
thể chưa có bất kì việc gì xảy ra.
Triệu Hướng Hải cũng không lập tức nói chuyện với hắn, chỉ yên tĩnh rót nước ra, uống mấy ngụm.
Vẫn là Tiêu Diệp không nhịn được, vừa mở miệng đã như vại giấm lâu năm đổ
ra chua lòe chua loét: "Vừa rồi anh ôm ai thế, nhìn thân thiết như
vậy..."
Triệu Hướng Hải nghiêng đầu nhìn nam nhân biệt nữu nào đó trước mặt: "Một người bạn thôi."
"À, không phải bạn trai chứ." Tiêu Diệp ngước mắt lên, cố tỏ ra nhẹ nhàng.
Tuy hắn đã kiềm chế, nhưng ánh nhìn rực lửa nóng kia dường như chỉ cần nghe Triệu Hướng Hải Ừ một câu là hắn sẽ lập tức nghiến răng nhào lên, vận
dùng đầy đủ đặc tính của loài chó mà gâu gâu sủa sủa, lì lợm la liếm.
Triệu hướng Hải nhận ra sự lo âu khẩn trương trong giọng nói của Tiêu Diệp,
không biết vì sao trong lòng lại dấy lên ý tưởng chọc ghẹo hắn một trận, liền mở miệng nói: "Ừ, là bạn trai."
Sắc mặt của Tiêu Diệp bỗng trắng bệch một mảng, đôi mắt trợn trừng lên như sắp nứt ra đến nơi.
"Không, không thể, không thể như thế được." Giọng hắn run rẩy, gấp đến độ cả
cười cũng lung lay: "Hải ca, anh đừng nói đùa với em. Em..."
"Là bạn trai." Triệu Hướng Hải trầm tĩnh uống thêm mấy ngụm nước: "Cậu ấy là con trai, không phải bạn trai thì là gì?"
Tiêu Diệp sửng sốt một hồi lâu, rồi lại như thú nhồi bông bị rút hết bông, phì phì một cái: "Anh hù chết em rồi."
"Cần khoa trương đến vậy sao?" Triệu Hướng Hải hừ nhẹ: "Làm như trời sắp sập đến nơi."
Tiêu Diệp cau mày, giữ chặt lấy tay của Triệu Hướng Hải: "Khoa trương như
vậy đấy. Hải ca, em xin anh, đừng đem chuyện này ra đùa giỡn được không, em chịu không nổi."
"Hôn mê nửa năm xong tố chất tâm lý kém đi rồi?"
"Không phải do tâm lý của em kém đi." Ánh mắt đen nhánh của Tiêu Diệp nhìn
chằm chằm vào Triệu Hướng Hải: "Là bởi vì anh là cả cuộc sống của em. Em thật sự không chấp nhận được việc anh và người khác ở bên nhau. Em yêu
anh, em muốn anh. Hiện tại em đã cố gắng sửa sai, anh...anh nhìn em một
chút, suy nghĩ thêm một chút được không..."
Triệu Hướng Hải khẽ cười, không nói chuyện.
"Cho em một đáp án đi, Hải ca, xin anh." Tiêu Diệp ủ rũ nói: "Em càng nghĩ càng đau lòng...."
Triệu Hướng Hải buông ly nước xuống, hít một hơi thật sâu: "Ngẩng đầu lên."
Tiêu Diệp tuy không biết Triệu Hướng Hải muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn
nghe lời ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh tuấn ngốc nghếch được ánh đèn
chiếu đến nhu hòa. Triệu Hướng Hải đi lên phía trước, nhẹ nhàng đặt tay
lên vai Tiêu Diệp. Sau đó anh cúi đầu, chủ động hôn lên môi hắn.
Tiêu Diệp cảm nhận được mềm mại trên môi, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là
mừng rỡ như điên, lồng ngực như sắp nổ tung vì kích động. Triệu Hướng
Hải vốn chỉ muốn hôn nhẹ lướt qua, chỉ chạm nhẹ một cái rồi rời đi.
Nhưng không nghĩ tới tên ngốc Tiêu Diệp này đột nhiên ôm lấy người anh, đùng một phát đè anh lên giường, từ khách thành chủ.
Tiêu Diệp chìm đắm vào nụ hôn nóng rực, mãi một lúc sau mới buông Triệu
Hướng Hải ra, đôi mắt đều toát ra vẻ kích động: "Hải ca, anh đây là có ý gì, anh nói rõ được không."
"Ý gì cậu tự hiểu mà."
"Không, em không hiểu, anh nói cho em biết đi, có phải anh....có phải anh..."
"Tiêu Diệp." Triệu Hướng Hải cảm thụ trọng lượng khối thịt mang tên Tiêu Diệp đang đè trên người mình, nghiêm túc nói: "Lời này tôi chỉ nói một lần,
cậu nghe cho kỹ vào."
Cả người Tiêu Diệp bỗng run rẩy.
"Từ nay trở đi, tôi nguyện ý cho cậu một cơ hội, cũng như cho chúng ta một
cơ hội. Chúng ta yêu đương lại một lần nữa, bắt đầu từng bước một, một
lần nữa làm quen nhau." Anh nói: "Quá khứ thế nào tôi cũng không so đo
nữa. Nhưng từ hôm nay trở đi, nếu cậu dám tái phạm hay làm bất cứ điều
gì có lỗi với tôi, vậy thì đời này chúng ta không cần gặp lại nhau nữa."