Triệu Hướng Hải đang chăm chú nhìn dòng thư cuối bỗng ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nở một nụ cười nhìn con gái: "Ba đây. Sao thế?"
"Mắt ba ba đỏ hết lên rồi..." Tiêu Nhạc Nhạc nhẹ nhàng sờ lên đôi mắt của anh: "Có phải ba khóc rồi đúng không."
"Không có." Triệu Hướng Hải cố gắng giữ nguyên nụ cười trên môi: "Ba không
khóc, ba sẽ không khóc đâu. Đây là....có bụi bay vào mắt khiến mắt ba
không thoải mái thôi."
"Trong này viết gì vậy ba." Tiêu Nhạc Nhạc nhướn cái đầu nhỏ muốn nhìn nội dung bên trong bức thư: "Là cha viết cho ba sao ạ?"
Triệu Hướng Hải khẽ siết lấy bức thư trong lòng bàn tay, thật lâu sau mới
nói: "Nhạc Nhạc, con ở đây ngồi một lát đi, ba ba đi vệ sinh một chút,
được không?"
Bé con chớt mắt nghiêng đầu dạ một tiếng.
Triệu Hướng Hải thất tha thất thiểu đi vào nhà vệ sinh, bóng dáng gầy gò
dường như đang hoảng loạn. Tiêu Nhạc Nhạc nhìn ba ba mình, trong mắt
hiện lên một tia mê man. Rõ ràng bé nhìn thấy đôi mắt ba ba đã đỏ lên
như đang khóc kia mà.
Rõ ràng khi bé tới, ba ba bé còn đang siết
chặt bức thư trong tay, bàn tay cũng theo đó mà run rấy. Tiêu Nhạc Nhạc
mím môi, trong lòng không ngừng lo lắng.
Bé nhảy từ trên ghế
xuống, chạy theo sau lưng Triệu Hướng Hải đi đến cửa nhà vệ sinh, con bé ghé đầu vào cạnh cửa lặng lẽ ngó đầu vào xem tình hình bên trong. Ba ba bé đứng trước bồn rửa tay, đôi mắt thẫn thờ nhìn bức thư trong tay.
Thật lâu sau anh đưa tay lên bưng kính khuôn mặt mình, nhỏ giọng nức nở
vài tiếng, tiếng nức nở ấy nhỏ đến mức nếu không nghe kĩ sẽ không thể
phát hiện ra.
Tiêu Nhạc Nhạc sợ hãi nhìn ba ba đứng bên trong
khóc nấc lên, mũi nhỏ nhịn không được mà chua xót, nước mắt cũng rơi
xuống vì lo lắng: "Vậy...vậy mà ba nói không có khóc..."
Triệu Hướng Hải đứng bên trong, gắt gao che lấy đôi mắt của mình.
Mỗi câu chữ trên bức thư kia, mỗi câu chữ đều thể hiện rõ sự hèn mọn chờ
đợi, mỗi câu đều được viết ra từ tấm lòng thành tâm sám hối của Tiêu
Diệp, tất cả đều khiến đôi mắt anh nhịn không được mà nóng bừng lên. Khó trách...khó trách Tiêu Diệp tha thiết hy vọng anh mở quyển sách kia ra như vậy.
Khó trách Tiêu Diệp dù chết cũng muốn bảo vệ cha con
anh dưới thân, tùy ý đến tảng đá to lớn kia đập vào da thịt đến mức máu
tươi tuôn ra xối xả.
Khó trách...
Triệu Hướng Hải nhớ đến
lúc đó trên người Tiêu Diệp toàn là máu tươi nằm trong xe cứu thương, rõ là đã đau đến mức muốn ngất đi, vậy mà hai mắt vẫn mang theo tia cầu
xin, liều mạng nắm lấy bàn tay anh, cứ nghĩ đến đây, lồng ngực anh lại
đau đớn không sao tả nổi.
Chân anh gần như mềm nhũn, phải dựa vào bên tường để chậm rãi ngồi xổm xuống dưới đất.
Từng giọt nước mắt trong mắt anh không chịu khống chế mà tuôn ra, xuyên qua
khe hở của ngón tay mà rơi xuống bức thư. Cả đời này của Triệu Hướng
Hải, cho tới bây giờ mới chỉ làm càn không màng thế sự đúng hai lần.
Lần đầu tiên là khi biết Tiêu Diệp ngoại tình, buổi tối hôm hai người chia
tay anh cầm đá ném lên cửa xe của hắn. Lần thứ hai là hiện tại.
Anh khóc trong một góc tối, đè nặng âm thanh nức nở trong miệng, chỉ nghẹn ngào khóc đến đỏ bừng khuôn mặt.
Đêm đen nhanh chóng buông xuống.
48 giờ gian nan khiến lòng người hoảng hốt.
Bác sĩ không ngừng ra vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU của Tiêu Diệp, khẩn trương nhìn chằm chằm tình huống cơ thể của hắn.
Khi bọn họ tuyên bố Tiêu Diệp xem như đã vượt qua được thời kỳ nguy hiểm,
trong nháy mắt Triệu Hướng Hải cảm giác như cả người đều vô lực chống
đỡ, như thể muốn ngã khụy xuống.
"Tình huống so với chúng tôi
nghĩ thì có lạc quan hơn một chút." Bác sĩ mỉm cười nói: "Tố chất thân
thể của cậu ấy rất tốt, tạm thời không có biến chứng xuất hiện, mạng
xem như cũng giữ lại được."
Triệu Hướng Hải níu lấy áo bác sĩ: "Vậy...vậy khi nào em ấy có thể tỉnh lại?"
"Cái này chúng tôi cũng không biết." Bác sĩ lắc đầu: "Nhanh thì mười ngày,
một tháng, nửa năm, chậm thì một năm, mười năm, thậm chí có khả năng cứ
nằm như vậy cả đời. Chúng tôi không thể đoán trước được."
Triệu Hướng Hải trầm mặc một hồi lâu rồi mới gật đầu: "Cảm ơn."
Đợi bác sĩ ra khỏi cửa, Triệu Hướng Hải mới nặng nề thở ra một hơi rồi nhanh chóng đi vào phòng bệnh của Tiêu Diệp.
Tiêu Diệp vẫn không nhúc nhích mà nằm trên giường bệnh, Tiêu Nhạc Nhạc canh
giữ bên người hắn, hai mắt lại ngước lên nhìn ba ba trước mặt. Triệu
Hướng Hải khẽ cười một tiếng. Thôi, còn sống là tốt rồi. Còn sống...thì
vẫn còn hy vọng.
Anh quay đầu nhìn thấy bó hoa đặt trên bàn cạnh giường bệnh: "Nhạc Nhạc." Triệu Hướng Hải nhíu mày: "Hoa này ai đưa tới?"
Tiêu Nhạc Nhạc quay đầu lại rồi nhìn Triệu Hướng Hải: "Là một chú họ Quan đưa tới đó ba."
Triệu Hướng Hải dừng chân lại. Quan Trường Phong?
"Vừa rồi lúc ba không có ở đây, chú ấy đưa hoa tới xong thì liền ra ngoài."
Tiêu Nhạc Nhạc nhẹ giọng nói: "Chú ấy còn bảo con chuyển lời cho ba, nếu ba trở về thì ra ngoài ban công gặp chú ấy."