Triệu Hướng Hải không biết phải diễn tả cảm giác của mình lúc này như thế nào.
Trong khoảng thời gian này, hầu như mỗi ngày Tiêu Diệp đều bồi bên người anh, đem việc điều dưỡng thân thể cho anh trở thành việc quan trọng nhất.
Mỗi ngày anh tỉnh lại, nhìn sang bên cạnh liền thấy Tiêu Diệp ngồi một
bên, hoặc là xử lý việc công ty, hoặc là nhìn chằm chằm anh phát ngốc.
Mà Tiêu Diệp thay đổi như thế nào, khoing phải anh không thấy được.
Trước kia hắn bá đạo ngang ngược như vậy, hiện tại cũng đã học được cách thu
lại tính tình, ít nhất cũng sẽ không mặc kệ ý nguyện của anh mà bá đạo
tự cho mình là đúng làm này làm kia.
Triệu Hướng Hải tuy đã chia
tay với Tiêu Diệp, nhưng dù sao cũng là nam nhân anh từng yêu nhiều năm
như vậy, nhìn hắn hiện tại cẩn thận dè dặt cầu xin quay lại, lại nỗ lực
thay đổi bản thân như vậy, tâm Triệu Hướng Hải ngẫu nhiên cũng có chút
mềm mại.
Chiều nay, Tiêu Diệp mãi vẫn không đến khiến cho Triệu
Hướng Hải nhiều ngày có thói quen mở mắt liền thấy hắn, nay ngoài ý muốn lại không thấy liền cảm thấy có chút không quen.
Đang lúc anh do dự không biết có nên gọi cho hắn hỏi một chút hay không, thì anh liền
nhận được hai bức ảnh. Là bức ảnh giường chiếu của Tiêu Diệp và Phó Chu
Minh.
Phó Chu Minh khoá ngồi trên người Tiêu Diệp, tư thế vừa ám
muội vừa thân thiết. Cậu ta hôn lên cổ Tiêu Diệp, hai người như thể hừng hực khí thế vác súng ra trận, cách màn hình thôi cũng đủ cảm nhận được.
Triệu Hướng Hải nhìn thấy hai bức ảnh này, chỉ cảm thấy như bị hất cho một bát nước lạnh.
Ở chính tại thời điểm anh dần hồi phục niềm tin với Tiêu Diệp, vừa khéo
lại nhìn thấy cái cảnh này, giống như ông trời đang cố ý nhắc nhở anh,
Tiêu Diệp phong lưu lăng nhăng chính là bản tính không thể thay đổi,
cảnh cáo anh không được phép quay đầu lại.
Triệu Hướng Hải thở dài, trong lòng đầy tâm phiền ý loạn.
Tiêu Diệp nhìn chằm chằm sườn mặt của Triệu Hướng Hải, thật lâu sau cũng
khoing nói lên lời. Hỏi hắn có muốn giải thích không à? Muốn, con mẹ nó
hắn đương nhiên muốn!!
Hắn muốn nói cho Triệu Hướng Hải rằng
những tấm ảnh đó chẳng qua là do hắn bị trúng kế, hắn cũng chỉ là nhất
thời lơi lỏng cảnh giác nên mới khiến những người này hoàn thành được
quỷ kế!
Hắn càng muốn nói cho Triệu Hướng Hải rằng ảnh chụp đó
căn bản không nói lên được điều gì cả, bởi vì hắn không có làm gì sai
trái hết! Khi đó hắn bị thuốc làm cho lăn lộn thê thảm như vậy, nhưng
đáng ra hắn căn bản không cần phải chịu loại cực hình này.
Phó
Chu Minh cũng đã tri kỉ đến mức rửa sạch thân thể, chuẩn bị sẵn dịch bôi trơn, lại cởi hết quần áo trước mặt hắn, hắn chỉ cần hưởng thụ giống
như mấy lão già biến thái, lại hưởng thụ cảm giác được điên cuồng phát
tiết cho đến khi dược tính tan đi là được.
Nhưng hắn không như vậy.
Hắn đau khổ cắn răng chịu đựng đến chết đi sống lại, thậm chí hắn còn dùng
thủy tinh đâm vào tay đến nát bét da thịt, hắn làm hết thấy chuyện này
đều bởi vì hắn không dám, không nghĩ, càng không muốn tiếp tục phản bội
Triệu Hướng Hải một lần nào nữa.
Tiêu Diệp yên lặng đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng của Triệu Hướng Hải mà trầm mặc không nói gì.
Thật lâu sau, hắn cởi áo khoác của mình ra đặt xuống một bên, đau đó không một tiếng động bước đến bên người Triệu Hướng Hải.
Triệu Hướng Hải đưa lưng về phía hắn: "Đừng nằm xuống đây, nếu đã cùng Phó
Chu Minh ở bên nhau thì đi bồi cậu ta đi. Tôi không thể trưng bộ mắt tốt ra nhìn cậu như cậu ta, cậu ở chỗ này của tôi cũng chỉ nhận lại sự khó
chịu thôi."
Tiêu Diệp nhìn chằm chằm Triệu Hướng Hải một hồi lâu sau đó mới cười khổ một tiếng: "Anh vẫn không hề tin em."
Triệu Hướng Hải nhắm mắt không nói năng gì.
"Hải ca, anh vẫn không tin em." Tiêu Diệp bỗng dưng cảm thấy có chút ủy
khuất không chịu nổi: "Mấy ngày trước em cũng đã nói với anh, em sẽ
không bao giờ làm bất cứ một điều gì phản bội anh, sẽ tuyệt đối trung
thành với anh. Những lời đó em nói đều từ nội tâm, nhưng anh vẫn không
tin em."
Triệu Hướng Hải xoay người, nhìn khuôn mặt uỷ khuất kia
của Tiêu Diệp: "Cảnh cậu lên giường cùng với người khác cũng đã gửi đến
máy tôi, tôi làm sao tin tưởng được cậu?"
Tiêu Diệp nhìn vào đôi mắt của Triệu Hướng Hải, khẽ cắn môi rồi đưa bàn tay đến trước mặt của anh.
Triệu Hướng Hải khó hiểu nhìn hắn: "Gì đây?"
"Anh cởi lớp vải băng này ra." Tiêu Diệp trầm giọng nói: "Hải ca, anh cởi lớp vải này ra đi."
Triệu Hướng Hải nhìn bàn tay của Tiêu Diệp bị băng bó chẳng khác gì củ cái
trắng, anh do dự duỗi tay chậm rãi cởi bỏ lớp vải băng bó trên tay hắn
ra. Một vòng lại một vòng băng gạc, một cỗ mùi thuốc nồng nặc bỗng sọc
lên khoang mũi anh.
Đến khi cởi bỏ tấm băng gạc cuối cùng, Triệu Hướng Hải liền ngây ngẩn cả người.
Bàn tay của Tiêu Diệp vốn hoàn chỉnh, giờ khắc này rậm rạp một mảnh toàn vết cắt sâu hoằm.
Ở vết cắt sâu nhất thậm chí còn có thể nhìn thấy thịt đỏ bên trong, nhuốm đầy tơ máu. Toàn bộ bàn tay có thể dùng hai từ thê thảm để diễn tả.
"Cậu đây là..." Triệu Hướng Hải khiếp sợ trợn tròn hai mắt.