Quý Thần Ly cho rằng Minh Lãng sau bốn năm còn muốn tính kế nàng, trong
lòng căng thẳng, trên mặt lại giả bộ thư thái, cười mỉa mai: "Hứa tiểu
thư chắc không biết, tôi cùng Minh tổng bốn năm trước đã ly hôn, hiện
tại tôi và cô ta không hề liên quan, không có nghĩa vụ thăm hỏi cô ta.
"Quý Thần Ly, nhìn trạng thái cô bây giờ tôi biết bốn năm qua cô hẳn là sống khá tốt. Cô không cần đề phòng tôi như vậy, không phải Minh Lãng bảo
tôi tới, thậm chí cô ấy cũng không biết cô trở về." Hứa Lộ Dương sớm
đoán được Quý Thần Ly sẽ nói những lời này, trên mặt vẫn như cũ cười
cười, cô không tiến thêm một bước khuyên Quý Thần Ly, thậm chí không nói thêm gì, chỉ trước khi đi lưu lại một câu: "Quý Thần Ly, cô làm quyết
định này, tôi chỉ hy vọng cô sau này sẽ không hối hận."
Chỉ một
câu này khiến Quý Thần Ly lăn qua lộn lại trằn trọc cả đêm không ngủ
ngon. Bản thân nàng hay suy nghĩ nhiều, Đào Nguyên chỉ đối nàng ấp úng
giấu giếm là nàng đã có thể não bổ ra một thế giới. Hứa Lộ Dương chỉ mờ
ám nói không rõ một câu, Quý Thần Ly tưởng vứt ra khỏi đầu, nhưng ngược
lại nó cứ hướng bên trong mà chui vào.
Quý Thần Ly sống một mình bốn năm, nàng sớm đã không tính toán tìm một người cùng bước chung
quãng đời còn lại. Bốn năm này trôi qua khá tốt, ăn mặc không lo sự
nghiệp thuận lợi, Đào Nguyên bên này cũng không có đại phiền toái cần
phải nhọc lòng, có thể nói là vô ưu vô lự, nàng đã thật lâu không nhớ
tới Minh Lãng.
Nhưng chỉ vì Hứa Lộ Dương nói vậy một câu, chỉ
trong một đêm, những ký ức về Minh Lãng mà nàng cố tình vứt bỏ ào ạt ùa
về, có tốt có xấu. Bỗng nhiên, nàng mới phát hiện mình cư nhiên đã sống
lâu như vậy, lâu đến mức đã từng ký ức xa xôi đến không chân thật.
Hứa Lộ Dương nói hy vọng Quý Thần Ly đừng hối hận. Quý Thần Ly nghĩ về Minh Lãng, nàng còn gì mà hối hận đâu, ngoại trừ những năm tháng mắt mù kiếp trước?
Quý Thần Ly dùng lý trí thuyết phục mình vô số lần, Minh Lãng hết thảy đã không liên quan gì đến nàng. Nhưng ngày hôm sau nàng
vẫn hoãn lại hành trình đã định, đi tới Minh Lãng nơi đó, nơi Quý Thần
Ly đã từng sống —— Quý Thần Ly trước nay không phải người lý trí. Nàng
nếu như lý trí, kiếp trước cũng sẽ không đi đến kia một bước.
Tiểu khu không thay đổi quá nhiều, trừ việc cơ sở vật chất cũ hơn so với bốn năm trước. Quý Thần Ly theo trí nhớ đi theo con đường quen thuộc, tìm
được phòng của Minh Lãng, dừng lại trước cửa, nhíu mày.
Thảm
trước cửa có một lớp bụi dày tích lại, vừa nhìn là biết ít khi quét
tước. Nếu không phải trên thảm có mấy dấu chân còn mới, Quý Thần Ly
thiếu chút nữa cho rằng nơi này sớm đã không người ở.
Minh Lãng là người thích sạch sẽ, nơi cô ở luôn phải duy trì sạch sẽ tuyệt đối, sao giờ lại lôi thôi thành thế này?
Nhưng Quý Thần Ly không rối rắm quá lâu, nàng dời mắt khỏi tấm thảm, di
chuyển về phía tủ chữa cháy đồng dạng cũng đầy tro bụi. Nàng dịch tủ
sang một bên, bên dưới có một chỗ gạch lát bị nứt ra, nàng xốc gạch lên, nhẹ giọng cười.
Dưới lớp gạch là một chiếc chìa khóa đã hoen
gỉ. Đây là chìa khóa dự phòng trước kia nàng giấu xuống, không nghĩ tới
giờ mới có tác dụng.
Khoá cửa lạch cạch một tiếng bị vặn ra,
không có khóa trái, chứng tỏ Minh Lãng đang ở trong. Cửa kẽo kẹt một
tiếng, từ từ lộ ra một khe hở, Quý Thần Ly đột nhiên hoảng sợ.
Khe hở chưa đến hai mươi cm, giống một chậu máu đang há to miệng, chỉ cần
nàng tiến thêm một bước, cả người sẽ bị nuốt chửng vào trong, không thể
ra được nữa.
Thống khổ, tuyệt vọng bị cố tình lãng quên giờ phút này toàn bộ tập kích nàng. Quý Thần Ly nhìn chậu máu kia, sống lưng
lạnh ngắt, bất tri bất giác liên tiếp lui vài bước, mãi đến khi lưng
nàng dính sát lạnh lẽo vách tường, mãi đến khi không còn đường lui. Quý
Thần Ly cảm thấy chậu máu kia đang từng bước một tiến gần đến nàng, cơ
hồ muốn xé nát nàng ra.
Quý Thần Ly hối hận mình nhất thời xúc
động, nàng muốn chạy. Không, nàng đã bắt đầu chạy, chỉ là ngay giây nàng nhấc chân lên, bên trong chậu máu truyền đến một thanh âm rất nhẹ: "Ai ở đàng kia?"
Quý Thần Ly nâng lên chân cứng đờ, nàng cả người đều không thể nhúc nhích.
"Lộ Dương? Là chị sao?" Thanh âm lại hỏi.
Là giọng Minh Lãng, nhưng lại không phải giọng Minh Lãng.
Minh Lãng sao có thể nói chuyện ôn thanh tế ngữ như vậy được. Trong cổ cô
mang dao, từng chữ cô thốt ra đều được mài sắc bén đến gai người, là
mệnh lệnh, là ngông cuồng tự đại, không ai có thể cãi lời.
"Tôi chỉ hy vọng cô sau này sẽ không hối hận." Trong đầu Quý Thần Ly hiện lên những lời này.
Chân Quý Thần Ly nâng lên hạ xuống, hướng về phía cửa đi, một bước, lại một bước.
Bên tai Quý Thần Ly có tiếng kêu gào, gào nàng chạy đi, gào nàng quản Minh
Lãng sống hay chết làm gì, cảnh cáo nàng chỉ cần đi vào liền rốt cuộc ra không được. Nhưng tiếng Minh Lãng khinh thanh tế ngữ lại ở một bên tai
khác dụ hoặc nàng, dụ hoặc nàng từng bước một bước vào gian phòng kia.
Quý Thần Ly cuối cùng bước vào cửa, chân phải, rồi chân trái, yên lặng đứng ở lối vào.
Trong phòng trang trí, đồ đạc, hết thảy đều giống hệt như lúc nàng rời đi.
Đối diện cửa ra vào là ban công nửa lộ thiên, trên ban công vẫn đặt
những chậu cây mà nàng đã trồng trước đó, bên trên treo một lồng chim,
bày một chiếc ghế dựa, trong lồng chính là chim sáo, ngồi trên ghế chính là......
Ánh mắt Quý Thần Ly đi tới, dừng lại, nhìn bóng dáng
người nọ. Nàng có điểm không quá chắc chắn, người nọ có phải Minh Lãng
không.
Tóc Minh Lãng không dài như vậy, dùng kẹp tóc kẹp lên vẫn còn rũ xuống một đoạn, hơn nữa tấm lưng kia cũng quá gầy. Cô mặc bộ
quần áo ở nhà màu trắng bằng cotton, xương bả vai cơ hồ xuyên thủng lớp
áo mỏng, cánh tay dưới tay áo nhợt nhạt vì suốt ngày không tiếp xúc với
ánh mặt trời.
Tay Minh Lãng không phải thế này. Cánh tay cô gầy
nhưng khỏe mạnh rắn chắc, với những đường cơ cân đối, làn da như được
bọc trong nhung lụa thượng đẳng, mịn màng tinh tế, bóng sáng như sứ.
Cho nên Quý Thần Ly có điểm nhút nhát, do dự không dám tiến lên.
Minh Lãng đang mang tai nghe nghe tiểu thuyết. Cô thời gian nhiều dùng không xong, đành phải mỗi ngày tìm chuyện nhàm chán để tiêu khiển. Mắt cô
nhìn không thấy, thính lực lại càng nhạy bén, mang theo tai nghe vẫn bắt được cửa có động tĩnh. Phòng này có chìa khóa trừ bỏ cô cũng chỉ còn
một mình Hứa Lộ Dương, Minh Lãng tưởng Hứa Lộ Dương tới, tháo tai nghe
xoay người, nửa nghiêng đầu cười nói: "Không phải chị đi Nhật Bản sao?
Sao đã về rồi, hạng mục nói xong?"
Cô không đeo kính, trước mắt
trừ một mảnh ánh sáng cái gì đều nhìn không thấy, cũng không theo đuổi
tuyệt đối chính xác như người bình thường, quay đầu lại chỉ đi phán đoán phương hướng chung chung, đôi mắt ngừng ở tủ giày bên cạnh Quý Thần Ly, nhìn tủ giày cười, có điểm ngốc nghếch.
Quý Thần Ly cười không nổi.
Môi nàng run run, một âm tiết đều không thể phát ra.
Thấy người đứng ở cửa không nói lời nào, sắc mặt Minh Lãng lập tức lạnh
xuống dưới, nhíu mày, bất động thanh sắc siết chặt quải trượng, "Cô
không phải Hứa Lộ Dương."
Không ai trả lời.
Minh Lãng từ túi áo lấy ra mắt kính mang lên, cuối cùng thấy rõ bóng người, "Cô là ai?"
Hai mắt cô trống rỗng, ánh mắt sắc bén đã sớm không còn, nắm quải trượng
hỏi Quý Thần Ly là ai, chưa nhận ra trên mặt lộ ra điểm nhút nhát, nào
còn nửa phần bóng dáng trong trí nhớ Quý Thần Ly.
Lỗ tai cô giật giật, có điểm mờ mịt, "Thần...... Quý Thần Ly?"
Quý Thần Ly cúi đầu, tự giễu cười một cái, tới gần Minh Lãng, "Làm khó cô còn nhớ rõ giọng tôi."
Minh Lãng hốt hoảng đứng lên, hỗn độn mà lui về sau vài bước. Cô nhìn không
thấy, cẳng chân vấp phải một chậu hoa, chống quải trượng lảo đảo một hồi mới chật vật đứng vững.
Trái tim Quý Thần Ly rụt lại, theo bản
năng sải một bước về phía Minh Lãng, thấy cô đứng vững, lúc này mới thả
lỏng thần kinh, bước chân bước ra lại thu trở về, cười lạnh châm chọc:
"Minh Lãng, cô cũng có hôm nay."
"Đúng vậy." Minh Lãng cũng nhàn nhạt cười, "Tự chuốc họa vào thân."
Quý Thần Ly nhìn tay Minh Lãng. Đôi tay khô quắt kia cầm quải trượng, dùng
sức quá lớn, tĩnh mạnh trên tay hiện lên rõ màu xanh lá. Trong nháy mắt, Quý Thần Ly không lời nào để nói.
Nhìn trước mắt gầy gò, ốm yếu, mù lòa Minh Lãng, Quý Thần Ly không lời nào để nói.
Nàng trong đầu chỉ còn lại đoạn ký ức lúc ban đầu cùng Minh Lãng ở bên nhau. Khi đó Minh Lãng cao quý kiêu ngạo, nhàn nhạt cười một cái đủ khiến
trái tim nàng tan chảy. Ký ức về Minh Lãng, cái nào cũng mơ hồ, chỉ có
đoạn kia như cũ rõ ràng. Chuyện kiếp trước, kiếp này, cộng lại hơn mười
năm, nhớ lại tựa như mới ngày hôm qua.
Quý Thần Ly nghĩ, có lẽ
có một giây như vậy, Minh Lãng và nàng có thể hạnh phúc. Chỉ vì một giây kia phân đôi, hai người đi con đường đã chú định đi tới huyền nhai,
mình đầy vết thương.
Khó trách Đào Nguyên luôn muốn nói lại
thôi, chị đại khái vô tình biết được tình hình Minh Lãng, băn khoăn nên
nói hay không, sợ nàng khó xử.
"Xả thân cứu tỷ tôi, trọng
thương, bị mù, còn rộng lượng để tôi rời đi, cho nên đâu?" Quý Thần Ly
cười lạnh, "Lại tìm cơ hội làm tôi tình cờ phát hiện tất cả, làm tôi áy
náy, vì thế cô rốt cuộc có thể một lần nữa vây khốn tôi cả đời, dùng lý
do hợp tình hợp lý nhất, đúng hay không?"
Quý Thần Ly không biết mình đang nói gì. Nàng nhìn Minh Lãng như bây giờ, trái tim lại tê dại
lại đau đớn, nhịn không được dùng lời nói một câu lại một câu mà đâm
thương Minh Lãng, "Tôi còn tưởng rằng cô cuối cùng cũng thay đổi. Minh
Lãng, đồ khốn nạn ích kỷ, vô liêm sỉ, ngoan độc xấu xa."
"Cô nói đều đúng." Minh Lãng tiếp thu toàn bộ Quý Thần Ly mắng rủa, mỉm cười,
"Quý Thần Ly, tai nạn xe cộ là tôi an bài. Kiếp trước Đào Nguyên chết vì tai nạn xe cộ, kiếp này lại gặp một lần cô tuyệt sẽ không hoài nghi.
Tôi cứu Đào Nguyên, cô nợ tôi, đành phải lấy chính cô ra trả. Kế hoạch
này quả thực thiên y vô phùng, không phải sao?"
Minh Lãng sờ
soạng tìm ghế ngồi xuống, bất đắc dĩ mà thở dài, "Đáng tiếc, kẻ trí nghĩ đến nghìn điều, tất vẫn có điều sơ suất. Ai có thể nghĩ đến giả tạo một vụ tai nạn xe cộ lại nhiều nhân tố không thể khống chế như vậy được,
ngay cả tôi cũng không thể dự tính. Quả nhiên hại người hại mình."
Minh Lãng nói như thể là thật, Quý Thần Ly gần như suýt tin, "Bốn năm trước tại sao không nói?"
"Cô nhìn tôi bây giờ." Minh Lãng quơ tay trước hai mắt mình, "Quý Thần Ly,
tôi ích kỷ, vô sỉ, ngoan độc xấu xa, tôi sao có thể giao nhược điểm cho
người hận tôi."
"Nhưng có một điều cô sai rồi." Minh Lãng nhẹ
nhàng mà, trào phúng mà cười, chậm rãi nói: "Quý Thần Ly, tôi đã sớm
không cần cô, nếu không lý do tốt như vậy, làm sao có thể thả cô đi
đâu."
"Cô biết đấy, người như tôi, khi muốn cô, không từ thủ
đoạn cũng muốn có được. Nhưng khi tôi không muốn cô, cô chính là một
đống rác rưởi." Minh Lãng thu cười, chán ghét cau mày, "Hiện tại, mời cô cút ra khỏi nhà tôi."
Cô gắt gao mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt không hề có sức thuyết phục.