"Đùa thôi." Hứa Lộ Dương cười khẽ, "Cô ấy giờ vẫn độc thân, nhưng người
theo đuổi cũng không ít. Quán điểm tâm kia ngày nào cũng bị người vây
đầy."
Minh Lãng nghe xong, cười nhẹ một cái, trong giọng nói có
chút kìm nén không được tự hào, "Đương nhiên, đấy chính là Quý Thần Ly."
Đấy chính là làm cô nhớ suốt đời Quý Thần Ly.
Chuyện
Minh Lãng cùng Quý Thần Ly, Hứa Lộ Dương không thể nào nhúng tay. Chỉ là Minh Lãng tuy chưa đầy 30 nhưng lại sống như đã bảy tám mươi tuổi,
trong lòng nghẹn muốn chết, buồn bực nói: "Kỳ thật chỉ cần cô nói, cô ấy nhất định sẽ trở về."
"Sau đó đâu? Mang theo áy náy sống bên
tôi suốt đời?" Minh Lãng a mà cười ra tiếng, "Tôi như bây giờ, tình
nguyện em ấy cách tôi thật xa, bớt bị liên lụy."
"Quý Thần Ly sẽ không để ý."
"Tôi để ý."
Không có Quý Thần Ly Minh Lãng kiếp trước đã sống đủ rồi. Kiếp trước cô còn
vì muốn quên đi nàng, có tâm tình dạo mỗi nơi một chút. Hết thảy nhiệt
tình kiếp trước đã tiêu hết, kiếp này Minh Lãng sớm tiến vào cuộc sống
lão niên, thủ căn phòng của cô cùng Quý Thần Ly. Ngoại trừ thỉnh thoảng
ra ngoài tái khám, thời gian còn lại cửa lớn không ra cửa nhỏ không
bước, trừ bỏ Hứa Lộ Dương thì không gặp ai khác, đến cả Minh Diễm Hàn
Hân Viễn đều không gặp.
"Cô nên thỉnh thoảng ra ngoài." Hứa Lộ Dương khuyên.
"Đi đến đâu?" Minh Lãng nói, "Thế giới này tôi xem đủ rồi."
Cô như thế này, Hứa Lộ Dương cũng bất lực.
......
Cửa hàng của Quý Thần Ly dần dần đi vào quỹ đạo. Giờ mỗi ngày nàng chỉ quẩn quanh trong gian hàng nhỏ, bận bận rộn rộn, thế nhưng cuộc sống lại
thật sự viên mãn. Rồi nàng mở rộng quy mô, không chỉ riêng bán bánh
crepe, còn bán thêm các món cơm nhà, tuyển hai đầu bếp hai bồi bàn, còn
nàng thì làm lão bản nương. Mọi người ai cũng biết vùng này có "Tây Thi
bánh crepe", chỉ vì muốn mở mang tầm mắt xem Tây Thi trông như thế nào
mà có thể lặn lội đường xa tới đây mua bánh. Tiền vào túi cuồn cuộn
không ngừng, ngày tháng trôi qua đến thoải mái dễ chịu. Một năm rồi lại
một năm, lão bản cửa hàng mì bên cạnh rõ ràng già hẳn đi, mà nàng vẫn
trẻ trung xinh đẹp như khi vừa mới tới, như thể năm tháng đã hoàn toàn
dừng lại trên người nàng.
Nàng định cư ở Nam Thành được hai năm, Đào Nguyên tới thăm nàng, thấy nàng sống được vui vẻ phong phú, mừng
thay cho nàng. Đào Nguyên già rồi, khi cười khóe mắt hằn sâu vết chân
chim. Quý Thần Ly có điểm khổ sở, muốn cho Đào Nguyên cùng nhau chuyển
tới Nam Thành với mình.
"Nói cái gì ngớ ngẩn đâu." Đào Nguyên đang nấu ăn trong phòng bếp, ôn thanh cười, "Bọn nhỏ trong viện xa chị không được."
Quý Thần Ly đứng đằng sau nhìn cô nấu ăn, nhìn thái dương Đào Nguyên bắt
đầu có tóc bạc, có điểm đau lòng. Nhưng nàng cũng biết, Đào Nguyên không thể xa những hài tử đó.
Hai năm lại qua, Quý Thần Ly sinh nhật 30 tuổi, nàng đi bệnh viện kiểm tra tổng quát.
Khoảng thời gian này kiếp trước nàng phát hiện mình bị ung thư dạ dày. Quý
Thần Ly mấy năm nay vẫn luôn sinh hoạt khỏe mạnh có quy luật, hẳn là sẽ
không có đại bệnh đại tai. Song để an tâm, nàng vẫn cẩn thận đi kiểm tra một lần. Kết quả là gan nàng có một khối u nhỏ, không gây hại cho cơ
thể, nhưng vì yên tâm, nàng vẫn tiến hành phẫu thuật cắt bỏ. Tiểu phẫu,
hồi phục rất nhanh, cơ hồ không ảnh hưởng đến sinh hoạt.
Tới
ngày kỷ niệm nàng và Minh Lãng ly hôn ở kiếp trước, Quý Thần Ly nghỉ bán một ngày, một mình ngồi trong căn phòng nhỏ, gì cũng không nghĩ làm.
Nàng hai năm qua đã rất ít nhớ lại chuyện kiếp trước. Bảy năm trộm được đã
trả lại toàn bộ, hiện tại ngày càng có nhiều phim chiếu trên TV mà nàng
chưa từng xem, nàng và bất luận một người nào trên thế giới này đã là
đại đồng tiểu dị.
Quý Thần Ly thở hắt ra một hơi, vẫy tay về phía góc phòng ngủ, "Ngốc Điểu, lại đây."
Một con mèo Ragdoll mềm mại kêu lên một tiếng, ngoan ngoãn nhảy lên giường, nằm trong lòng ngực Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly một năm trước nuôi con mèo này, đặt tên là "Ngốc Điểu". Nhân
viên trong tiệm biết đều nhịn không được cười ha ha, sao lại có người kỳ khôi như vậy đâu, đã đặt tên cho mèo là "Điểu", lại còn muốn kêu "Ngốc
Điểu".
Quý Thần Ly cũng cười theo, cười xong mới âm trầm đe dọa: "Tháng này tiền thưởng toàn bộ trừ hết, lấy đi mua thức ăn nhập khẩu
cho Ngốc Điểu nhà chị ăn!"
Tiểu thành biên giới, bao năm qua vẫn không thay đổi. Thời gian nơi đây trôi qua thật chậm, nhưng C thị thì không. Mỗi năm một khác, tòa sau xây cao hơn tòa trước, bê tông cốt thép đúc thành rừng cây, khiến người ở trong đó có vẻ đặc biệt nhỏ bé.
C thị biến hóa cùng Minh Lãng không
liên quan. Quý Thần Ly rời đi bốn năm, cô một người sống một mình, sống
chẳng khác nào thầy tu. Minh thị dưới tay Minh Diễm so với khi Minh Lãng nắm quyền ngày càng lớn mạnh, Hứa Lộ Dương đi theo Minh Diễm bay khắp
thế giới, bận tối mày tối mặt, sau lại số lần tới chiếu cố Minh Lãng
giảm dần. Minh Lãng không muốn có người xa lạ xen vào không gian của cô
cùng Quý Thần Ly, ngoài giúp việc mỗi tuần tới quét tước hai lần, không
người khác tới thăm.
Cha mẹ Minh Lãng chu du khắp thế giới, về
đến nhà mới biết con gái gặp biến cố. Muốn đến thăm Minh Lãng, nhưng
Minh Lãng không đồng ý, tự mình chống quải trượng trở về bổn trạch Minh
gia. Ôn Ngọc Tú nhìn thấy con gái mình gầy chỉ còn da bọc xương, nước
mắt lập tức rơi xuống, "A Lãng, là mẹ không có chiếu cố hảo con......"
Minh Lãng mang mắt kính nhưng nhìn không quá rõ, chỉ thấy có cái bóng dáng
mơ hồ từ xa đi tới, tiếp theo đã bị một đôi tay gầy gò ôm lấy. Minh Lãng biết đây là mẹ mình, cũng ôm lấy Ôn Ngọc Tú, cười an ủi: "Mẹ, con không có việc gì."
Cô vì vụ tai nạn xe cộ bốn năm trước, thân thể suy sụp rất nhiều, ngay cả tính tình cũng dịu lại, nói chuyện không nhanh
không chậm, trên mặt cũng không suốt ngày nghiêm nghị như ngày trước.
"Chân con......"
"Đã sớm bình phục, có thể chạy có thể nhảy, mẹ đừng lo." Trước mắt Minh
Lãng như bị một tầng sương mù bao phủ, cô nỗ lực xuyên thấu qua tầng
sương mù này tìm được vị trí tay Ôn Ngọc Tú, nhưng khi nắm lấy tay bà
vẫn bị trật một góc. Ôn Ngọc Tú không đành lòng nhìn, tự mình đưa tay
qua, để con gái lớn nắm.
Minh Lãng từ nhỏ tính cách cứng rắn,
nói năng lạnh lùng không giống nữ hài. Hiện giờ rốt cuộc ra dáng con
gái, ôn ôn nhu nhu nắm tay Ôn Ngọc Tú, mà bà lại khổ sở đến đau lòng.
"A Lãng, đôi mắt con......"
Minh Lãng đem quải trượng đưa cho giúp việc đứng bên cạnh, cười nhẹ, "Mang kính có thể nhìn thấy, không phải chuyện to tát gì."
Minh Diễm vừa trở về liền nghe được Minh Lãng nói câu này, khoa trương kêu
la, "Không phải chuyện gì to tát? Thị lực mắt trái không còn, thị lực
mắt phải đi điều chỉnh mới chỉ được có 0.1, đây là không phải chuyện gì
to tát sao?"
Minh Lãng hướng về phía nơi có thanh âm phát ra
nhìn nhìn, cửa mơ hồ có bóng người, hẳn là Minh Diễm, cô ôn thanh hồi
phục: "Hiện tại có 0.2, từ từ tới, có thể khôi phục."
"Vâng, bốn năm, từ 0.1 khôi phục đến 0.2, thật là làm tốt lắm." Minh Diễm nhìn tỷ
tỷ bảo hộ cô từ nhỏ đến lớn, mặc một thân thuần tịnh màu trắng, an an
tĩnh tĩnh ngồi nơi đó, tận lực đem tồn tại cảm hạ xuống thấp nhất, hoàn
toàn không giống cái người lãnh ngạnh kiêu ngạo mấy năm trước kia. . Truyện Dị Giới
Minh Diễm qua 30 tuổi đã hiểu chuyện không ít. Vụ tai nạn năm đó nhằm vào
chính là Minh Lãng, cô không có quyền trách Quý Thần Ly hay Đào Nguyên,
đành phải tự trách chính mình —— Minh Lãng bảo hộ cô hơn hai mươi năm,
một lần ngoài ý muốn đều không có. Nhưng Minh Diễm lại không có thể bảo
hộ tốt Minh Lãng, chỉ nhặt về được nửa cái mạng, nửa đời sau bị huỷ
hoại.
Minh Diễm muốn bồi thường Minh Lãng, nhưng mấy năm nay
Minh Lãng gặp cô rất ít, huống chi là chiếu cố, đành phải dốc toàn lực
cho công sự. Minh Lãng giao Minh gia cho cô, cô không thể làm Minh gia
bị hủy trong tay mình.
Minh Diễm ngữ khí hung hăng, Minh Lãng
không muốn tranh cãi, thu hồi ánh mắt không hề nhìn về phía Minh Diễm
nữa. Ôn Ngọc Tú thấy thế ra tới khuyên giải. Minh Diễm chỉ là đau lòng
Minh Lãng, không phải cố ý tới cãi nhau, nói ra miệng cũng thực hối hận, liền nương theo Ôn Ngọc Tú nói mà xin lỗi.
Nhiều năm rồi Minh
gia mới có thể quây quần bên nhau dùng bữa, nhưng đã không còn bầu không khí hoan thanh tiếu ngữ khi xưa. Trong bữa Ôn Ngọc Tú vẫn luôn chiếu cố Minh Lãng, xới cơm gắp thức ăn cho cô. Minh Lãng cũng không ngăn cản,
đồ ăn mẹ gắp tới trong bát tất cả đều ăn. Minh Quang Văn thấy Minh Lãng
như vậy, lặng lẽ thở dài một tiếng, không nói gì.
Cơm nước xong, Ôn Ngọc Tú bảo Minh Lãng ở lại đây, đừng đi. Lúc này Minh Lãng rất
cường ngạnh, kiên quyết không đồng ý, Ôn Ngọc Tú mới hoảng hốt như tìm
về Minh Lãng trước kia.
Bản tính khắc trong xương cốt là không
thể thay đổi, ôn hòa bề ngoài chung quy chỉ là bề ngoài, nếu không làm
sao đều nói thép làm lưỡi câu phải là thép tốt mới uốn cong được.
Ôn Ngọc Tú tự biết không thuyết phục được Minh Lãng, để tài xế đưa Minh
Lãng trở về, phân phó cần phải đưa Minh Lãng tới nơi an toàn. Lần này
Minh Lãng không lại chối từ.
Con gái trải qua biến cố lớn như
vậy, hai vợ chồng Minh Quang Văn lần này về không nghĩ lại đi. Ôn Ngọc
Tú hỏi thăm nơi ở của Minh Lãng, thỉnh thoảng tới bồi nữ nhi. Ban đầu
Minh Lãng còn ôn thanh tiếp đãi, sau lại bà đến thường xuyên, Minh Lãng
dứt khoát làm bộ trong nhà không ai. Ôn Ngọc Tú đợi vài lần, biết Minh
Lãng không muốn có người bước chân vào cuộc sống của mình, không dám đến nữa.
Minh Lãng là Ôn Ngọc Tú thân sinh nữ nhi, nhưng tính tình
Minh Lãng từ nhỏ đã vậy, cho dù hai người cùng huyết thống, quan hệ lại
không thân hậu. So với con gái lớn lãnh ngạnh, vẫn luôn là con gái út
nghịch ngợm bướng bỉnh hiếu thuận được sủng ái nhiều hơn, nên Ôn Ngọc Tú cũng hoàn toàn không hiểu biết Minh Lãng. Bà không biết, người như Minh Lãng, thà chết còn hơn suốt ngày sống trong sự thương hại của người
khác.
"Ta đói! Ta đói! Ta đói!" Một giọng nói chói tai vọng ra từ ban công.
"Đến đây." Minh Lãng lóng ngóng sờ soạng đứng dậy, tìm được túi thức ăn, múc một ít thức ăn, bước ra ban công.
Trên ban công nuôi chim, cùng con chim sáo đã chết trong tai nạn giống nhau
như đúc, là Hứa Lộ Dương tìm cho Minh Lãng chơi cho đỡ chán. Con chim
này so con chim mà Quý Thần Ly dưỡng thông minh hơn nhiều, Minh Lãng chỉ dạy nó mấy tháng, nó đã cái gì đều biết. Nhưng Minh Lãng vẫn kiên trì
đặt tên nó là "Ngốc Điểu".
"Ngốc Điểu, ăn cơm." Minh Lãng bỏ thức ăn vào trong lồng.
"Ta không ngốc! Ta không ngốc!" Chim sáo hét lên.
Trông giống nhau, nhưng đến cùng không phải con chim cũ. Minh Lãng sờ lông
nó, bên miệng treo lên điểm cười trào phúng, giống như đang cười nhạo
chính mình.