Minh Lãng liên tục vài đêm trèo cửa sổ phòng Quý Thần Ly, cô tự thấy rất lãng mạn, nhưng rốt cuộc một ngày Đào Nguyên nhịn không nổi, đuổi hết
ra ngoài, tính cả Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly xách va li, ôm bé
mèo, tận mắt nhìn Đào Nguyên rầm một tiếng đóng sầm cửa lại, nhốt nàng
ngoài cửa. Nàng cùng Ngốc Điểu mẹ nhìn meo meo nhìn mẹ nhìn nhau nửa
ngày, cuối cùng nhất trí nhìn về phía vẻ mặt vô tội Minh Lãng.
"Đều tại chị." Quý Thần Ly nổi giận đùng đùng trách.
"Meo." Ngốc Điểu liếm liếm miệng, vô cùng đồng ý.
"Được được, trách tôi, trách tôi." Minh Lãng bất đắc dĩ nhún nhún vai, cầm
lấy va li cạnh chân Quý Thần Ly, "Tỷ em giờ không thu lưu em, chi bằng
cùng tôi về nhà?"
Vì thế Quý Thần Ly lại lần nữa chuyển đến nhà Minh Lãng.
Vẫn là gian phòng kia, không có gì thay đổi, phòng ngủ cũ của nàng bị Minh
Lãng chiếm, nàng đành phải trụ ở gian của Minh Lãng. Căn phòng lâu ngày
không người ở cần được quét tước, Quý Thần Ly kiên định cho rằng ở đây
mình là khách, Minh Lãng là chủ, quét tước đâu thể giao cho khách nhân,
đương nhiên là giao cho chủ nhà tới làm. Nên nàng bóc một gói khoai lát, dựa vào khung cửa, vui vẻ thong dong nhìn Minh Lãng mồ hôi đầy đầu trải giường gấp chăn cho nàng.
"Muốn em hỗ trợ sao?" Quý Thần Ly có lòng khách sáo với Minh Lãng một chút.
Minh Lãng cũng thực thức thời, cười nói: "Em vào phòng khách ngồi đã là giúp tôi đại ân."
Quý Thần Ly thực sự đi phòng khách ăn khoai lát, bắt chéo chân ngồi xem TV. Miệng nói mình là khách nhân, nhưng bộ dạng thoải mái như ở nhà thật
không giống đương mình là người ngoài.
Bất quá nàng cũng thức
thời, Minh Lãng dọn giường cho nàng, nàng cũng tự giác gánh vác trọng
trách nấu cơm. Minh Lãng sửa sang phòng xong cũng không nhàn rỗi, tiến
phòng bếp làm trợ thủ cho Quý Thần Ly. Quý Thần Ly tranh thủ lúc Minh
Lãng dọn dẹp dùng nồi đất ninh xương sườn, hoài sơn (củ mài), đã
ninh được hơn hai giờ, mở nắp ra, mùi thịt bay khắp phòng bếp. Minh Lãng hít mũi ngửi ngửi, chảy nước miếng, thở dài mãn nguyện, "Mùi này tôi
nhớ hơn hai mươi năm."
Quý Thần Ly không tin, cười nhạo, "Nào có khoa trương như vậy, Minh gia bốn đầu bếp tay nghề em đều hưởng qua,
trình độ ai mà không phải là nhất đẳng? Nếu canh còn nấu không xong, thì bỏ nghề đi."
Minh Lãng lắc đầu: "Kia không giống nhau."
Quý Thần Ly xào rau động tác ngừng lại, không nói gì, Minh Lãng cũng không nói chuyện nữa.
Phòng bếp chỉ còn lại tiếng xào nấu, một chảo thịt xào xong, Quý Thần Ly nói
câu "đĩa", Minh Lãng lập tức đưa đĩa đã sớm chuẩn bị tốt ra. Thịt bày ra đĩa, bốc khói nghi ngút. Minh Lãng nhưng không sợ nóng, tay cầm một
miếng bỏ vào trong miệng, hai mắt híp lại thỏa mãn, như thể đang nếm sơn hào hải vị.
Quý Thần Ly tráng chảo bằng nước lạnh, muốn làm
thêm một đĩa rau muống xào. Minh Lãng ở bên cạnh nhìn, nàng đột nhiên
hỏi: "Chị kiếp trước không tìm ai khác sao?"
"Tìm ai?"
Quý Thần Ly cười trêu chọc, "Em nào biết tìm ai, bằng địa vị Minh đại tổng
tài của chị, tuấn nam mỹ nữ không đều vội vàng bổ nhào vào lòng ngực chị sao? Chị muốn tìm người ấm giường chẳng phải đơn giản?"
Lời này ước chừng chạm đến điểm thương tâm của Minh Lãng, một lúc lâu nàng vẫn
không nghe thấy đáp lại, quay đầu đi nhìn, chỉ thấy hai mắt Minh Lãng
đang không chớp nhìn chằm chằm nàng, đôi con ngươi sâu thẳm như hút Quý
Thần Ly đi vào. Quý Thần Ly trong lòng hoảng hốt, quay đầu tiếp tục
chuyên chú xào rau, cười gượng hai tiếng cho chính mình giải vây, "Nhìn
bộ là không có? Không nghĩ tới a không nghĩ tới a, hóa ra Minh đại tổng
tài sống quả thủ em 20 năm."
Câu đùa này cũng thực không hài
hước, nàng tự cười gượng hai tiếng vẫn không nghe thấy động tĩnh. Rau
muống ra chảo, canh cũng chín, bưng đồ ăn lên bàn chuẩn bị ăn cơm. Hai
người ngồi đối mặt nhau, Minh Lãng mới nói: "Thực xin lỗi."
Quý Thần Ly thêm ít thức ăn cho sáo, lại trộn sẵn cơm cho mèo đặt xuống đất, nhàn nhạt cười nói: "Có gì mà xin lỗi."
Minh Lãng cảm thấy cô làm chuyện có lỗi với Quý Thần Ly thật sự quá nhiều, một lúc thế nhưng không thể nào nói ra.
Quý Thần Ly chuyển đề tài: "Ăn cơm đi."
Bảo bối của Quý Thần Ly ăn xong bữa trưa, nhàn rỗi buồn chán đi nháo sáo
ca, từ ban công nhảy lên lung lay lồng chim, sáo ca cả kinh, bô bô kêu
lên, mèo kia tựa hồ rất đắc ý, cũng kêu meo meo theo. Quý Thần Ly cùng
Minh Lãng bị hai đứa ồn ào đến nhức óc, không hẹn mà cùng quát lớn:
"Ngốc Điểu, đừng kêu!"
Một mèo một chim sửng sốt, hai người bốn
mắt nhìn nhau, cũng sửng sốt, sau đó lại cười rộ lên. Quý Thần Ly cười
nhạo Minh Lãng: "Thật không sáng tạo, chỉ biết đạo văn ăn cắp thành quả
lao động người khác."
Minh Lãng đáp lễ nàng: "Còn tốt hơn là đặt cho mèo tên Ngốc Điểu."
Cười cười, Quý Thần Ly thở dài, tự giễu nói: "Vòng đi vòng lại hai đời, không ngờ lại cùng chị ở bên nhau."
"Giờ em hối hận vẫn còn kịp."
"Có gì mà hối, chẳng lẽ còn kém hơn kiếp trước sao?" Quý Thần Ly cười lắc
đầu, "Minh Lãng, em vẫn không buông được chị, nhưng em vĩnh viễn sẽ
không yêu chị nhiều như kiếp trước." Yêu mất hết tôn nghiêm thực quá mệt mỏi, Quý Thần Ly nghĩ thôi đã thấy mệt.
"Không sao." Minh Lãng
nói, "Em không cần yêu tôi như ngày trước...... Chỉ cần có một chút yêu
tôi là được. Lần này, tới lượt tôi yêu em."
Hai người đều là bà
cô sống hai đời, Minh Lãng thì lại lo được lo mất nên không dám làm gì
quá mức với Quý Thần Ly. Tuy cô luôn nhịn không được thân thiết với
nàng, hôn hôn ôm ôm thế nào đều không đủ, nhưng tiến thêm một bước hoàn
toàn không dám có. Rất nhiều lần Quý Thần Ly bị cô khơi mào dục vọng,
Minh Lãng lại hết lần này đến lần khác không đi bước tiếp theo. Nàng
cũng nói không rõ mình là tức giận vẫn là thất vọng, tóm lại chỉ có thể
nghẹn khuất đi tắm nước lạnh.
Hằng ngày cứ thế trôi qua, không
có đại sự gì phát sinh, song Quý Thần Ly cuối cùng đã kiến thức được
Minh Lãng nuông chiều một người có thể nuông chiều tới mức nào. Nàng
sống cùng Minh Lãng, ngoài việc nấu cơm, việc lớn việc bé cơ hồ là người nọ lo liệu, đến mức chỉ hận không thể tự tay đánh răng giúp nàng. Ban
đầu nàng còn có điểm ẩn ẩn bất an, đến sau lại bắt đầu cảm thấy thoải
mái. Nàng ngồi trên sô pha nhìn Minh Lãng phơi quần áo, cắn hạt dưa nói: "Minh Lãng, chị còn cứ tiếp tục như vậy, em biến thành phế nhân mất."
Minh Lãng đang phơi quần áo cho nàng, cười nói: "Chính là muốn nuôi em thành phế nhân, để em rời tôi thì gì cũng không làm được, như vậy cả đời này
em sẽ không thể sống thiếu tôi."
Quý Thần Ly nắm lấy hạt dưa, căm giận: "Em biết ngay mà, chị quả nhiên có âm mưu!"
"Cái gì âm mưu, cái này kêu dương mưu*." Minh Lãng cười mỉm, treo một cái quần lót của Quý Thần Ly lên.
* Dương mưu: hiểu nôm na là trái nghĩa với âm mưu, âm mưu là mưu toan trò hiểm trong tối, còn dương mưu là mưu toan quang minh chính đại. Ý Minh
Lãng là cô tính kế Thần Thần vô cùng đường hoàng.
Quý Thần
Ly ngày thường trang điểm ăn mặc rất thành thục, nội tâm kỳ thật chẳng
khác nào thiếu nữ. 30 tuổi người, nội y quần lót toàn màu hồng nhạt,
xanh nhạt, tím nhạt, có mấy cái còn là màu trắng ren. Minh Lãng lúc giặt một bên cười, một bên ở trong lòng âm thầm tưởng tượng đến ngày lột
miếng vải tam giác phấn nộn khỏi người Quý Thần Ly, ân, tốt nhất là nửa
thoát nửa không treo ở trên đầu gối, để lộ hai đùi thon trắng như tuyết, sau đó......
Minh Lãng lặng lẽ nhìn ngón chân mượt mà nàng gác
trên bàn trà, nội tâm đột nhiên xao động, vội vàng treo hết quần áo, đọc vài lần Đạo Đức Kinh mới đem dục niệm trong lòng áp xuống.
Ở C
thị không có việc gì, cả hai bắt đầu chuẩn bị về Nam Thành. Tình cờ một
lần, Ôn Ngọc Tú đến thăm Minh Lãng, phát hiện Quý Thần Ly cũng ở. Hai
người gặp mặt đều rất xấu hổ, khách sáo vài câu, trước khi đi bà bảo
Minh Lãng mang nàng về Minh gia ăn một bữa cơm.
Bữa cơm đó người nhà Minh gia đều ở, Hàn Hân Viễn cũng ở, ăn đến khách khách khí khí.
Minh Diễm cũng cho Quý Thần Ly vài phần mặt mũi, không có đang ăn ném
đũa bỏ đi, thậm chí còn kính nàng một ly rượu, có điều trừ cái này ra
không còn mặt khác. Hai người ân oán quá sâu, có thể khách khí cùng ăn
một bữa cơm đã là cực hạn.
Sau lại Minh Lãng nói cho Quý Thần
Ly, ăn xong bữa này, liền xem như mẹ tán thành chuyện đôi ta. Minh Lãng
thoạt nhìn rất vui vẻ, Quý Thần Ly cũng vui vẻ theo, dù sao là chung
thân đại sự cả đời, có thể nhận được cha mẹ chúc phúc luôn là chuyện
tốt.
Mặc dù không có gì để chuẩn bị, nhưng hai người vẫn ở C thị đợi đến tháng sau, chỉ để tham dự Hứa Lộ Dương hôn lễ.
Hứa Lộ Dương tuy ở cạnh Minh Lãng không có lúc nào đứng đắn, nhưng cô tốt
xấu cũng là nhân vật có tiếng tăm ở C thị, nên hôn lễ cùng ngày người
tham dự rất nhiều. Có thể nói Hứa Lộ Dương trong mắt người ngoài cũng
được coi như huyền thoại, một nữ nhân không bối cảnh không gia thế, chưa đầy 40 tuổi đã đặt chân lên vị trí mà nhiều người cả đời không thể với
tới. Cao gia đại công tử, thanh niên tuấn kiệt, mắt cao hơn vạn người,
theo đuổi Hứa Lộ Dương bảy năm cô mới đồng ý lời cầu hôn! Chỉ việc này
thôi cũng đủ thiếu nam thiếu nữ thích mộng mơ hoa si một thời gian,
huống chi Hứa Lộ Dương còn hơn Cao Ý bảy tuổi.
Hôn lễ diễn ra
rất long trọng. Minh Lãng từng kết hôn, nên Minh Diễm đương phù dâu. Đọc lời thề đeo nhẫn xong, đến màn cô dâu tung hoa. Hứa Lộ Dương chớp chớp
mắt với Quý Thần Ly, nàng còn chưa phản ứng kịp, đã thấy Hứa Lộ Dương
xoay người ném hoa, bó hoa chuẩn xác rơi trúng vào tay nàng. Mọi người
ồn ào, đặc biệt có mấy thanh niên chưa vợ nhìn thấy Quý Thần Ly đã háo
hức muốn thử. Minh Lãng thực không cao hứng, liếc qua mấy tên đàn ông
tròng mắt sắp rớt ra ngoài kia, kéo tay Quý Thần Ly ôm nàng vào trong
lòng ngực, không kiêng nể gì hôn nàng một cái. Người không biết Quý Thần Ly không ít, nhưng không ai không biết người đã từng là gia chủ Minh
gia, tương truyền thủ đoạn tàn nhẫn. Mấy công tử bột công tử ca nào dám
cướp người của Minh Lãng, đều hậm hực rút lui.
Quý Thần Ly nhìn hết trong mắt, buồn cười: "Minh tổng, sở thích ghen tuông của chị càng ngày càng không phân biệt trường hợp."
Minh Lãng nhìn nàng một cái, ai oán nghĩ, ai bảo em không tôi ăn em đâu.
Phụ nữ mới cưới luôn luôn đẹp nhất. Hứa Lộ Dương dù ngoài miệng vẫn luôn
nói không kết hôn, thật tới ngày này, mặt lúc nào cũng tươi cười rạng
rỡ. Cao Ý suốt hôn lễ đều nhìn chằm chằm cô dâu, đến mức mọi người đều
trêu chọc chú rể đây là đang nóng lòng muốn động phòng đây mà. Quý Thần
Ly cũng ồn ào theo, thực sự sung sướng.
Tiệc cưới kết thúc, trên đường trở về, Quý Thần Ly mới hỏi Minh Lãng, "Em thấy Hứa Lộ Dương cũng rất thích Cao Ý, sao lại kéo nhiều năm vậy mới kết hôn?"
"Chị
ấy hơn Cao Ý bảy tuổi, lúc Cao Ý theo đuổi mới có 23, Hứa Lộ Dương ghét
bỏ người ta là tiểu hài nhi tóc chưa mọc đủ, không muốn phản ứng."
"Sau lại đâu?"
"Sau lại? Sau lại Cao Ý bám riết không tha, Hứa Lộ Dương cũng động tâm,
nhưng chị ấy sợ Cao Ý còn nhỏ, nên vẫn luôn kéo, muốn cho cậu ta biết
khó mà lui. Lại không ngờ kéo đến nhiều năm như vậy, mà Lộ Dương lại tự
mình rơi vào." Minh Lãng uống lên ít rượu, trên mặt đỏ bừng, cười nói,
"Tình yêu sao, đơn giản thế thôi."
Quý Thần Ly dè bỉu, "Nói như chị hiểu tình yêu lắm không bằng."
Họ đang trên xe, tài xế ngồi đằng trước, Minh Lãng không dám lỗ mãng, chỉ
kéo mu bàn tay Quý Thần Ly đến bên miệng hôn hôn, "Tôi không hiểu, cho
nên em tới dạy tôi."
"Dạy chị?" Quý Thần Ly liếc, "Nói trước, học phí em tính rất đắt."
Minh Lãng chớp chớp mắt với Quý Thần Ly, "Làm cả đời nhân viên cho em, có đủ không?"
Quý Thần Ly hi hi cười: "Xem chị biểu hiện đi."
Tham gia xong Hứa Lộ Dương hôn lễ, Quý Thần Ly cùng Minh Lãng cũng chuẩn bị
hoàn tất. Trước khi chia tay cùng Đào Nguyên nói lời từ biệt, Quý Thần
Ly mang nhà mang người, một mèo một chim, còn có nàng cùng Minh Lãng,
cốp xe SUV nhét đầy đồ đạc, vững vàng lái trên đường cao tốc hướng về
Nam Thành.
"Minh Lãng, về nhà với em."
Tia nắng ban mai
đầu tiên chiếu xuống, trong ánh mắt Minh Lãng nhìn Quý Thần Ly mạ thêm
một tầng sáng ôn nhu vàng nhạt, "Hảo, về nhà."
Quý Thần Ly nói,
em sẽ không thể yêu chị nhiều như trước. Thật may, Minh Lãng yêu nàng,
yêu đến thật nhiều thật nhiều. Quý Thần Ly nghĩ, tàm tạm vậy thôi, trên
đời đâu nhiều chuyện thập toàn thập mỹ. Dù sao tương lai ở địa bàn của
nàng, Minh Lãng còn dám lộn xộn, đánh là được!
Minh Lãng dựa vào ghế xe, nhịn không được cao hứng mà ở trong đầu nói câu tục tĩu: Mẹ nó đây mới là cuộc sống.
Đằng sau hai người, mặt trời đỏ rực mới vừa nhô lên, kéo bóng chiếc xe ra thật xa.