Lạc Dương nghe Tô Tử Dương dò hỏi liên tiếp cũng cười cười, sau đó khẽ
thở dài, chậm rãi nói: "Bọn tôi không giống với các cậu, giữa bọn tôi
một chút ràng buộc cũng không có, tất cả đều bắt đầu từ con số không nên khó tránh khỏi sẽ nhốn nháo mâu thuẫn. Mà tuổi đời tôi lại lại nhiều
hơn em ấy, nhiều lúc em ấy rất ấu trĩ, tôi chỉ có thể nhường nhịn em
ấy... Nhưng mà nói tóm lại cùng em ấy bên nhau rất vui vẻ. Chỉ là không
biết đoạn tình cảm này có thể kéo dài được bao lâu..."
Nói tới
đây, âm thanh Lạc Dương trầm xuống, khoảng cách giữa y và Diệp Thước
không chỉ là vấn đề tuổi tác mà còn khoảng cách khác lớn hơn.
Y - Lạc Dương - chẳng qua là một giáo sư đại học bình thường, không có gì
đặc biệt. Mà Diệp Thước... Lại là thiếu gia nhà giàu được mọi người
chiều chuộng, từ nơi ở hiện tại của bọn họ cũng có thể nhìn ra giá trị
con người của hắn.
―― Một thiếu niên mới vào đại học, sao có thể có một nơi ở xa hoa như vậy?
Không cần nghĩ cũng biết là chắc chắn là người nhà mua cho hắn. ngôn tình hoàn
Chẳng qua là, những điều này, Lạc Dương đều chưa bao giờ hỏi đến, mà thật ra trong lòng y lại luôn trốn tránh những vấn đề này.
Y cũng đã từng nghĩ, có lẽ Diệp Thước đối với y, chỉ giống như quý công
tử quen ăn quán sơn trân hải vị đột nhiên muốn ăn món hoang dã, cùng lắm là mới lạ thôi.
Nhưng mà, một mình lâu rồi, sẽ thấy cô đơn.
Có thể có một người lúc đêm khuya tỉnh mộng ở bên y, có hắn làm bạn với y, y đã thấy đủ.
Cho nên... Chỉ cần bây giờ... Miễn là bây giờ y có thể ở bên Diệp Thước,
Diệp Thước cũng không đẩy y ra tìm bạn tình mới. Như thế, y lập tức có
thể tạm thời quên hết tất cả những khoảng cách này.
Người tồn tại suy nghĩ như vậy, làm sao có thể xây dựng tình cảm lâu dài được?
"Lạc Dương? Các anh không sao chứ? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?" Mặc
dù Tô Tử Dương hay bất cẩn vô tâm nhưng cũng có thể nhận ra sự sa sút
trong giọng nói của Lạc Dương, cậu không khỏi khẩn trương hỏi.
Lạc Dương định thần lại, nhanh chóng cười lớn: "Không có gì, lúc nãy tôi
chỉ suy nghĩ lung tung nhiều chuyện nên khó tránh sẽ hơi phiền muộn. Tôi không giống cậu, có một người vừa bá đạo vừa chín chắn cưng chiều, mọi
chuyện đều chỉ có thể dựa vào bản thân, nên không được tự tin lắm..."
"Oi, anh nghĩ nhiều quá, chỉ cần cái bạn nhỏ kia kiên trì đứng về phía anh
thì sẽ không thành vấn đề. Anh cũng có rất nhiều ưu điểm mà, ôn nhu hào
phóng, lại kiên nhẫn, còn làm đồ ăn rất ngon, giải quyết công việc cũng
cực kỳ bình tĩnh. Đâu như tui, gặp chuyện thì rối tung cả lên... A, đúng rồi, kiến thức chuyên môn của anh cũng rất lợi hại!" Tô Tử Dương khen
"Loại hình nhân thê như anh tất nhiên sẽ dễ hấp dẫn những bạn nhỏ chưa
trưởng thành. Nhưng mà hắn sẽ trưởng thành, chỉ cần anh có thể có đủ
kiên nhẫn là có thể chờ hắn trưởng thành. Mà tui tin anh sẽ kiên trì, vì hạnh phúc của bản thân, phải cố lên nha!"
Nhân thê...
Lạc Dương nghe Tô Tử Dương động viên có hơi dở khóc dở cười. Nhưng y vẫn
nói cảm ơn với Tô Tử Dương: "Tôi sẽ kiên trì, yên tâm đi. Tôi gọi điện
thoại cho cậu chủ yếu là hỏi tình hình gần đây của cậu với bảo bảo, dù
sao bảo bảo cũng là con nuôi của tôi mà. Cậu phải chắm sóc bản thân và
con nuôi của tôi cho tốt, có thời gian tôi sẽ đi thăm cậu."
"Ờ
mà... Lạc Dương này, tui không còn ở chỗ trước kia nữa... Lăng khốn nạn
đón tui về nhà anh ta rồi..." Tô Tử Dương nói cái này ra cũng có hơi xấu hổ.
Cậu cào cào mặt, lúc trước thì rất kiên quyết không cho Lăng Triển Dực cơ hội, bây giờ thì lại từng bước trầm luân...
Lạc Dương thì lại thật lòng thay cậu vui vẻ: "Tốt lắm, bây giờ bên cạnh cậu có người chăm sóc mới càng làm cho người khác yên tâm hơn. Được rồi,
tôi không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa, cậu nói địa chỉ cho tôi đi, tôi
tìm cơ hội đến thăm cậu. Lại nói, chúng tôi sắp nghỉ hè rồi, đến khi đó
thì thời gian rảnh cả đống, muốn là có thể gặp mặt trò chuyện trực tiếp
với cậu rồi.
"Ok, được, địa chỉ là XX..." Tô Tử Dương nhanh chóng báo cáo địa chỉ. Sở dĩ cậu nhớ địa chỉ nhà Lăng Triển Dực nhanh như vậy là bởi vì hai ngày trước, cậu và Lăng Triển Dực hai người lại mua thêm
vài bộ đồ trẻ em sơ sinh cho bảo bảo ở trên mạng. Sau cùng thì cũng biết được là có hai đứa con trai, thế nào thì cũng nên chuẩn bị nhiều quần
áo hơn một chút đúng không? Còn phải mua thêm một cái giường chuyên dành cho em bé sơ sinh nữa, lúc mua sắm online thì Tô Tử Dương đã nhớ rõ địa chỉ.
Cậu là nhiếp ảnh gia, trước kia khi đi gặp mặt đại minh
tinh tai to mặt lớn hoặc là đi chỗ nào đó sưu tầm chụp ảnh đều đã hình
thành thói quen đầu tiên sẽ nhớ kỹ địa chỉ. Thế nên theo thói quen đó,
lần này mua sắm trực tuyến cũng trước tiên là nhớ rõ địa chỉ nhà Lăng
Triển Dực."
"Ừm, tôi nhớ rồi, khi nào rảnh tôi sẽ đi thăm cậu, tôi sẽ gọi điện thoại trước."
"Ok, tôi chờ anh!"
Cúp máy, Tô Tử Dương vươn vai, nấu cháo điện thoại lâu vậy, đúng là có hơi mệt thật.
Cậu đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài sân đi bộ vài vòng, mới vừa đi tới cạnh cửa thì nghe được tiếng động cơ ô tô.
Lăng Triển Dực về rồi!
Tô Tử Dương hào hứng mở cửa, kết quả nhìn thoáng qua cổng thấy chiếc xe
chạy vào là màu đỏ, không khỏi lắp bắp kinh hãi, cậu nhớ là xe của Lăng
Triển Dực là màu đen mà, nó biến thành màu đỏ hồi nào vậy?
Trong trường hợp đó, vậy nói cách khác, người tới không phải Lăng Triển Dực?!
Tô Tử Dương vội vàng đóng cửa, qua kẹt cửa đóng chặt, cậu lại thấy có một
chiếc xe khác chạy vào sau chiếc xe màu đỏ. Nhưng mà chiếc xe kia cũng
không phải màu đen*, mà là màu xanh lam!
*Gốc là màu đỏ nhưng theo điễn biến tâm lý của thụ thì màu đen sẽ hợp lý hơn nên mình sửa nhé.
Vụ gì vậy trời?! Sao tự nhiên chỗ này có nhiều người tới vậy?!
Người tới sẽ là ai đay?
Tô Tử Dương khoá cửa xong lại dựa người vào cửa, có chút căng thẳng mà
vuốt ve bụng, bất kể người tới là ai cũng đều không thể để cho bọn họ
vào được.
Người có thể từ cổng chạy xe vào, nhất định là người
nhà của Lăng Triển Dực đúng không? Cho dù không phải người nhà, cũng
chắc ăn là bạn của Lăng Triển Dực...
Bộ dang này của cậu... Còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng để cho người khác nhìn.
Đặc biệt... Là bạn bè thân thiết của Lăng Triển Dực.
Huống chi, bây giờ Lăng Triển Dực còn không ở nhà.
Ngoài sân.
Chiếc xe màu đỏ dừng lại trước, chiếc xe màu xanh theo sát sau đó cũng dừng lại.
Cửa xe chiếc xe màu đỏ mở ra, mẹ Lăng xách túi từ trong xe bước xuống, sau
đó ba Lăng cũng xuống theo, cùng mẹ Lăng nhìn về chiếc xe kia.
Cửa xe chiếc xe màu xanh lam mở ra, người bước xuống chính là Cô Phong.
Cố Phong thân thiện chào hỏi với ba Lăng mẹ Lăng: "Chú dì, hai người cũng
tới tìm Triển Dực ạ? Lúc nãy cũng nhờ hai người, nếu không con còn không vào được đâu. Xin lỗi, chưa kịp nói với chú dì một tiếng đã chạy vào
rồi."
"Hoá ra là tiểu Phong à, lâu rồi con không đến nhà dì chơi, có phải gần đây có bạn gái hay không?" Mẹ Lăng ân cần nói.
"Làm gì có, con còn bận rộn làm việc, nào có thời gian quen bạn gái chứ?" Cố Phong đi lên trước, cầm túi đồ ăn lớn của ba Lăng mới xách từ cốp xe
xuống, hiếu kỳ hỏi: "Dì ơi, sao lại mua nhiều đồ ăn vặt vậy? Con nhớ
Triển Dực đâu có thích ăn vặt lắm đâu!"
"Ai mua cho cái tên tiểu
tử thúi kia!" Mẹ Lăng thấy Cố Phong hỏi như thế, liền biết con trai mình ngay cả bạn thân nhất cũng gạt, vì thế bà hơi đắc ý nói cho Cố Phong
những gì bà biết "Tiểu Phong này, con chưa biết hả? Triển Dực có bạn
gái!"
Cố Phong trừng to mắt, bụng thì nói có phải đâu? Không phải tiểu tử kia thích nam à? Chẳng lẽ nó thực sự đổi tính hả?
Nhớ đến ngày đó họp qua video thoáng nhìn thấy nôi em bé, đến con cũng có, nhất định không thể nào là đàn ông mang thai được...
Vì vậy tâm hồn nhiều chuyện của Cố Phong cũng bị câu ra, hắn thân mật ôm
cánh tay mẹ Lăng, tò mò hỏi: "Dì ơi, là thiên kim nhà ai vậy? Chẳng
lẽ... Vẫn là thiên kim Tô gia lần trước Triển Dực không đồng ý?"
Không phải chuyện này mấy tháng trước còn nháo đến ồn ào huyên náo sao? Tiểu
tử Triển Dực kia còn trốn đến nhà hắn hết hai tháng kìa. Nó không phải
không thích cô gái kia sao? Còn phải vận dụng hết đủ loại thủ đoạn áp sự kiện kia xuống, cũng tìm được chứng cứ, không ngại đắc tội Tô gia, khi
chọc thủng âm mưu của nho nhỏ kia của Tô Tử Kỳ cũng gây sốc không ít.
Nếu mà mẹ Lăng nói cho hắn Triển Dực thoả hiệp với con nhỏ kia, vậy thì
thật quá ly kì* rồi.
*Gốc là ô long (乌龙). Help me! mình quên nghĩa từ này gòi.
"Xem ra con quả thật không biết." Mẹ Lăng cười "Thật ra bọn dì còn chưa thấy mặt con bé đâu, không biết là dạng con gái như thế nào, càng không biết có phải là thiên kim nhà ai hay không hay là con gái bình thường chỗ
khác. Nhưng nếu cô gái kia có khả năng làm Lăng Triển Dực vì con bé mà
thay đổi, điều đó khẳng định con bé không phải dạng tầm thường..."
Mẹ Lăng hiên ngang đứng đây nói thì Cố Phong giật giật khoé miệng, không ngờ ngay cả mẹ Lăng cũng không biết luôn!
Lăng Triển Dực, mày giấu hay thật!
"Con bé kia đã mang thai con cháu Lăng gia, Triển Triển lo lắng cho con bé
vô cùng, tìm mọi cách che chở, ngay cả dì với ba nó đều không thể biết.
Có điều bọn ta vẫn biết được, mấy ngày hôm trước, nó nhờ mẹ Trương nấu
ăn cho con bé kia, còn bảo chú Lý con tự mình lái xe đem đồ ăn đưa qua
cho nó, ân cần tới... Dì cũng không biết tiểu tử thúi kia có thể như
vậy, nó còn chưa bao giờ ân cần như vậy với dì và ba nó đâu." Mẹ Lăng
giận hờn nói, đột nhiên lại quay sang gương mặt tươi cười "Nhưng cuối
cùng bọn ta đã có thể nhìn thấy người thật. Cái kia đó, đồ trên tay con
xách chính là mua cho con bé đấy, con bé mang thai, chắn chắn thích ăn
chút đồ ăn vặt."
"Cô kia... Ở đây hả?" Cố Phong hoài nghi nói.
Ngày đó lúc họp video hắn thấy căn phòng đó không giống ở chỗ này nha! Hôm
nay hắn tới đây là muốn hỏi Lăng Triển Dực cuối cùng là chuyện gì đây,
kim ốc tàng kiều giấu tới chỗ nào rồi. Đâu có nghĩ là đụng phải ba Lăng
mẹ Lăng đâu, còn nghe được tin hot.
"Đúng vậy, chắc là mới dọn về đây ở không lâu, lúc trước chỉ ở trong một chung cư nhỏ rất bình
thường. Sàn nhà chỗ đó cần sửa sang lại thành chống trượt, nên Triển
Triển lập tức đón người về đây. Dì với ba nó mới từ chỗ đó chạy qua đây, chỗ đó công ty nội thất đang khởi công sửa sang sàn nhà, không ai ở
cả."
"Bà xã, đi thôi, đừng đứng đây nói chuyện, không chê nóng
à." Ba Lăng đã gấp không chờ nổi, gọi mẹ Lăng với Cố Phong xong thì đi
về phía bậc thềm bên kia――