Lăng Triển Dực phát hiện Tô Tử Dương thích ngâm bồn tắm là chuyện của
sau này mới biết được, hôm nay là lần đầu tiên Tô Tử Dương ngâm, nên
Lăng Triển Dực cho rằng cậu rất mệt mới ngâm lâu như vậy.
Ngày hôm sau hai người đều nghỉ ngơi thoải mái ở nhà, chuẩn bị cho ngài mai đi bệnh viện khám thai.
Tô Tử Dương tính toán thời gian, hiện tại cậu mang thai đã gần năm tháng.
Hình như bụng cậu lại lớn hơn một chút, gần giống như người bình thường
mang thai sáu tháng. Lần này cậu đi khám thai, chuẩn bị hỏi bác sĩ coi
rốt cuộc chuyện là như thế nào, là do dư thừa dinh dưỡng hay là bởi vì
cậu quá gầy, cho nên nhìn bụng có vẻ hơi to?
Lăng Triển Dực vẫn để Tô Tử Dương ngồi ở ghế sau, lái xe đến bệnh viện Bình An.
Người ra vào bệnh viện khá nhiều, nên khi Lăng Triển Dực đỡ Tô Tử Dương xuống xe khó tránh khỏi sẽ bắt gặp ánh mắt kì lạ của một số người. Thậm chí
có người còn lén lút chỉ chỉ trỏ trỏ, như vẻ cực kì phản cảm với việc
đàn ông mang thai.
"Không cần để ý đến bọn họ, ở nước ngoài cũng
có chuyện đàn ông mang thai bị đăng lên báo kìa, chuyện này là bình
thường, đừng nghe bọn họ nói nhảm." Lăng Triển Dực đỡ Tô Tử Dương chậm
rãi đi vào bệnh viện.
Tô Tử Dương mi mắt cong cong, nhếch môi
cười: "Ừ, em không quan tâm. Trừ bác sĩ, không ai có thể biết em vì có
thể chất đặc thù mới có thể mang thai. Người ta thích thấy thế nào thì
kệ người ta, không có can hệ gì với em."
"Giờ mới đúng nè, không
ngờ tính giác ngộ của em lại cao như vậy." Lăng Triển Dực tán thưởng,
đồng thời ánh mắt lạnh thấu xương nhìn một vòng những người xung quanh,
sau đó làm như không có gì mà đỡ Tô Tử Dương tiếp tục đi vào trong.
Trước đó một ngày, Lăng Triển Dực đã đăng ký thẻ VIP tại bệnh viện này, cũng
đã hẹn trước bác sĩ đã chẩn đoán cho Tô Tử Dương trước đó, nên bọn họ
tới cũng không cần chờ mà đi thẳng vào phòng khám của bác sĩ kia.
Bác sĩ thấy người đưa Tô Tử Dương đi kiểm tra không phải là anh chàng văn
nhã lần trước, không khỏi sửng sốt, sau đó nhìn Tô Tử Dương dò hỏi: "Đây là... ba của đứa bé?"
Tô Tử Dương gật đầu, được Lăng Triển Dực đỡ ngồi xuống.
Bác sĩ từ sau bàn làm việc đứng dậy, đi vòng ra phía trước, nhìn kỹ bụng Tô Tử Dương, có chút ngạc nhiên: "Nếu tôi nhớ không lầm, bây giờ hẳn là
mới có 5 tháng đúng không? Sao lại lớn như vậy?"
Tô Tử Dương vừa
muốn mở miệng, Lăng Triển Dực đã chen vào: "Nếu biết là chuyện gì đang
xảy ra thì chúng tôi còn cần đến bệnh viện à? Bác giúp em ấy kiểm tra kỹ càng một chút, coi bảo bảo có phải có vấn đề gì không... Gần đây em ấy
luôn cảm thấy bụng trướng đau..."
Bác sĩ bị nghẹn một câu cũng
không tức giận, bụng nói anh chàng này lợi hại hơn chàng trai văn nhã
mang mắt kính kia nhiều, nhưng mà có một người chồng như vậy, vợ anh ta
sẽ hạnh phúc hơn nhiều. Hắn đã sớm đoán được anh chàng văn nhã lúc trước không có khả năng là ông xã của cậu trai đang mang thai này. Quả nhiên, cái cái vị khí phách cường đại này mới phải, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra!
Bác sĩ cười ha ha nới: "Bởi vì đứa bé vẫn đang lớn, mà
cơ quan trong cơ thể cậu lại nhỏ hơn bình thường so với phụ nữ nên sẽ
cảm thấy trướng đau, đây là hiện tượng bình thường. Cái tôi cảm thấy
không bình thường là chuyện lớn hay nhỏ kìa, nếu cậu là một người mập
mạp bụng bia vậy về lý có thể biện bạch được, nhưng dáng người cậu vẫn
gầy! Đi, tôi mang cậu đi kiểm tra kĩ một lát."
Tô Tử Dương nghe vậy liền nâng bụng đứng lên, Lăng Triển Dực tò mò hỏi: "Là phải làm siêu âm B sao?"
"Ừ." Bác sĩ mở cửa đi phía trước dẫn đường "Hiện tại cơ bản các bệnh viện
đều sử dụng siêu âm màu, siêu âm màu cũng là một loại siêu âm B, chỉ là
hình ảnh màu sắc rực rỡ hơn, xem cũng rõ ràng hơn."
"Thì ra là thế! Vậy làm phiền bác!" Lúc này Lăng Triển Dực mới bắt đầu khen ngợi.
Bác sĩ cười cười, đẩy cửa phòng siêu âm màu ra, cười nói với Tô Tử Dương: "Nằm xuống đây trước đi..."
Lăng Triển Dực giữ chặt Tô Tử Dương trước, quay đầu hỏi bác sĩ: "Cái này có thể có phóng xạ không?"
"Ít nhiều thì cũng có một chút phóng xạ, nhưng cậu ta mặc quần áo chống
phóng xạ mà, không ảnh hưởng gì lớn, hơn nữa thai nhi bốn tháng tuổi trở lên thì có thể làm loại kiểm tra siêu âm màu này rồi, anh có thể yên
tâm."
Tô Tử Dương vỗ vỗ tay Lăng Triển Dực: "Không sao đâu. Nếu
cái này có ảnh hưởng đến thai thì chắc chẳng có ai đến siêu âm màu đâu.
Em có tìm hiểu rồi, thời gian mang thai làm ba bốn lần không có sao
hết."
"Em nói vậy cũng đúng, thôi kiểm tra đi." Lăng Triển Dực đỡ cậu nằm xuống, xốc quần áo lên, để bác sĩ lấy dụng cụ làm thao tác kiểm tra.
Đương nhiên khi thấy tay bác sĩ cầm bộ dụng cụ cảm ứng xoa
trên cái bụng của Tô Tử Dương, Lăng Triển Dực cũng hơi buồn bực. Anh rất muốn vươn tay đoạt cái bộ cảm ứng kia, tự mình giúp Tô Tử Dương làm
kiểm tra. Nhưng bởi vì anh không biết thao tác hoạt động cụ thể, nơi nào thời gian dừng lại dài hơn, nơi nào thời gian dừng lại ngắn hơn, cho
nên anh chỉ có thể buồn bực ở trong lòng.
Chẳng mấy chốc sự buồn
bực của Lăng Triển Dực đã không cánh mà bay, bởi vì bên kia bác sĩ nhìn
thấy hình ảnh hai đứa bé xuất hiện trên màn hình, bổng nhiên hiểu ra,
cười nói: "Thảo nào, chẳng trách thế, hoá ra là như vậy! Đúng là kì
tích!"
Lăng Triển Dực truy hỏi: "Kì tích gì? Rốt cuộc có vấn đề
gì hay không?" Khi nói chuyện, Lăng Triển Dực cũng nhìn về phía màn
hình, vừa nhìn lướt qua anh lập tức sửng sốt ―― hai đứa?!
"Không
có gì, tôi đã tìm ra nguyên nhân tại sao bụng cậu ta trướng đau và lớn
bất thường rồi." Bác sĩ quay sang Tô Tử Dương cười nói "Trong bụng cậu
có hai đứa bé. Lần trước kiểm tra một đứa bị đứa này che mất, hơn nữa
lúc đó hình thể thai nhi cũng còn nhỏ nên không phát hiện được. Bây giờ
theo thai nhi lớn lên, thông qua siêu âm màu cũng có thể nhìn ra. Đây,
các cậu xem, hai đứa nhỏ này lưng tựa lưng trong bụng rồi!"
Vừa nói, bác sĩ vừa dịch người ra cho Tô Tử Dương nhìn được màn hình.
―― Hai đứa?!
Mắt Lăng Triển Dực sáng lên, vui sướng nhìn về phía Tô Tử Dương, mà Tô Tử
Dương nhìn màn hình xong cũng theo bản năng mà liếc nhìn Lăng Triển Dực. Tuy nhiên trong ánh mắt cậu không chỉ có thuần tuý là vui sướng giống
như Lăng Triển Dực ―― hai đứa lận đó, sau này không phải sẽ càng vất vả
hơn sao? Đến khi sinh chắc càng thảm hại hơn...
Bác sĩ lại không
để ý bọn họ đang đối diện liếc mắt đưa tình với phàn nàn ai oán, vẫn
chậm rãi tự nói một mình: "Mang song thai thì tất nhiên bụng sẽ to hơn
so với bình thường. Hơn nữa chiếu theo tình hình hiện giờ của cậu, nếu
là mang song thai, bụng cậu phải to hơn bây giờ mới đúng. Bây giờ không
gian có hạn, mà hai bảo bảo có khi sẽ đánh nhau, tranh giành chất dinh
dưỡng, không gian, cho nên cậu mới cảm thấy trướng đau, đợi bọn nó tự
tìm được điểm cân bằng thì sẽ ổn định thôi..."
"Đợi lát nữa đi
xét nghiệm máu xem dinh dưỡng có thừa thiếu gì không. Còn nữa mặc dù
mang thai mang bụng rất mệt nhưng cậu phải nhớ rằng, không thể lúc nào
cũng ngồi hay nằm một chỗ, lúc thích hợp thì cũng nên vận động một chút. Vận động có lợi cho việc hấp thụ dinh dưỡng, sau này cũng có đủ sức
chống đỡ cho bụng càng ngày càng lớn... Lúc sinh cũng dễ dàng hơn... Tất nhiên, bây giờ khoa học kĩ thuật phát triển như vậy, sinh mổ cũng được, nhưng sẽ để lại sẹo..."
"..." Tô Tử Dương đã hoảng sợ đến nỗi
không nói ra lời, cậu cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, vẻ mặt đưa đám hỏi "Vậy đến lúc sinh bụng sẽ lớn đến cỡ nào?"
Bác sĩ quơ tay
miêu tả: "Chắc sẽ lớn cỡ này... Ha ha... Nhưng còn tuỳ thuộc vào sự phát triển của thai nhi nữa, chúng nó càng khoẻ mạnh chỉ sợ sẽ càng lớn.
Đương nhiên cái vừa rồi tôi diễn tả cơ bản thuộc về phạm vi lớn nhất,
cậu đừng có gánh nặng tâm lý, chỉ cần kiên nhẫn thêm năm tháng nữa là
xong... Phải thư giản, không thể để tâm trạng không tốt, tất cả đều sẽ
làm ảnh hưởng đến thai nhi, hiểu chưa?
―― Sinh đôi... Hai bảo bảo... Trời ơi, giết tui đi...
Lăng Triển Dực thì đã hưng phấn tới mức không thấy trời trăng mây đất, bác
sĩ dặn dò Tô Tử Dương xong thì gọi Lăng Triển Dực lại, bắt đầu căn dặn
cái người tương đương ông chồng này phải chăm sóc vợ con như thế nào.
Lăng Triển Dực lén hỏi bác sĩ vấn đề mà mình muốn biết nhất ―― bảo bảo là nam hay nữ?
Vốn dĩ bác sĩ không thể nói cho bọn họ, nhưng lại không chịu được Lăng
Triển Dực đau khổ cầu xin. Cho nên ông ho nhẹ một cái, trộm nói cho Lăng Triển Dực hai đứa ở trong bụng Tô Tử Dương, đều là con trai...
"Dạ dạ dạ, tôi nhớ rồi, nhất định nhất định..." Lúc Lăng Triển Dực nghe bác sĩ căn dặn vẫn luôn nói ba câu trở lên, một vòng lặp lại vô hạn tuần
hoàn.
Khoé miệng bác sĩ giật giật, thôi rồi, cái tên này đã vui
mừng thành như vầy, vừa rồi ông dặn dò rốt cuộc tên này nghe lọt tai
được bao nhiêu hả...
Lúc xét nghiệm máu Tô Tử Dương vẫn rầu rĩ
không vui, nhưng Lăng Triển Dực lại cực kỳ hưng phấn, trên tay anh cầm
tấm ảnh chụp lại lúc siêu âm màu, trên đó có hình của mấy bảo bảo, Lăng
Triển Dực thực sự yêu thích không muốn buông tay. Đương nhiên anh cũng
không quên kết quả xét nghiệm máu ―― Tô Tử Dương có chút suy dinh dưỡng, hơn nữa cần phải hồi phục sau lần cảm mạo vừa rồi, nếu không sẽ không
tốt cho thai nhi.
Nhiệm vụ gian khổ nhất của Lăng Triển Dực sau này chính là cải thiện dinh dưỡng cho Tử Dương!
Trên Dường về nhà, Lăng Triển Dực vẫn vui vẻ không khép miệng: "Tử Dương,
anh lợi hai không? Ha ha, anh vậy mà nhất tiễn song điêu, bắn ra tới hai đứa nhỏ, ha ha..."
"Cút! Vất vả là em, đau cũng là em, anh lợi
hại cái khỉ gì!" Mặc dù Tô Tử Dương cũng cao hứng khi sắp chào đón hai
tiểu bảo bối tương lai, nhưng cậu vẫn có mâu thuẫn, lại còn có chút sợ
hãi... Cuối cùng kiếp trước cậu là chết trên giường phẫu thuật, cái bóng ma này vẫn quanh quẩn trong lòng, xua đuổi như thế nào cũng không đi.
Bây giờ trong bụng lại nhiều thêm một đứa nhỏ, đến lúc đó... Đến lúc đó... Có khi nào lại chết thẳng cẳng hay không?
"Tử Dương? Em sao vậy? Không vui sao?" Nhận thấy sự không kiên nhẫn trong
giọng nói của Tô Tử Dương, sự hưng phấn của Lăng Triển Dực cũng giảm
xuống mấy cấp, anh cẩn thận hỏi: "Có phải em sợ mệt hay không? Em yên
tâm, anh nhất định sẽ chăm sóc em và bảo bảo thật tốt, sẽ không để em
mệt mỏi."
"Bây giờ anh nói mấy lời sáo rỗng như thế thì có lợi
ích gì, anh đi mang cái thai song sinh thử coi! Đây không phải chuyện mà mở miệng ngậm miệng là có thể giải quyết được..." Tô Tử Dương bực bội
quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ, bộ dạng không muốn nhiều lời nữa.
Lăng Triển Dực thấy vật nhỏ này tạc mao, không dám nói thêm cái gì nữa, chỉ
lái xe ổn định, thỉnh thoảng lại nhìn Tô Tử Dương từ kính chiếu hậu, bầu không khí dần trở nên nặng nề.
Một lúc sau, Tô Tử Dương cũng
nhận thấy bản thân mình đang giận dỗi vô cớ, cậu hít sâu một hơi, kìm
nén cơn tức giận xuống, nhẹ nhàng nói: "Em không phải không cao hứng...
Gia đình có thêm một thành viên em cũng rất vui vẻ... Chỉ là..."
"Chỉ là... Em chưa có chuẩn bị tâm lý tốt... Đột nhiên có thêm một bảo bảo, em có hơi sợ hãi..."
"Vỗn dĩ lúc có một đứa em đã sợ lắm, bây giờ hai đứa, nguy hiểm lại càng lớn hơn nữa... Em sợ, em cùng bảo bảo đều sẽ chết trên giường phẫu thuật... Em, em thực sự rất sợ..."