Trong quá trình chờ đợi câu trả lời, Tô Tử Dương khẩn trương đến mức đổ mồ hôi tay.
Tuy rằng cậu biết rõ, nhất định cậu không muốn biết đáp án của vấn đề này,
nhưng sau đó cậu vẫn hỏi vấn đề chôn thật lâu trong lòng này.
Cho dù như thế nào, tóm lại vẫn phải đối mặt với vấn đề này.
Sớm biết sớm an tâm, nói chung so với sau này lúc động tình không thể tự
kềm chế, mới đưa sự thật máu chảy đầm đìa này đến trước mặt cậu vẫn tốt
hơn.
Thân thể người trong lòng ngực không tự chủ được căng thẳng, hô hấp cũng trở nên cẩn thận, Lăng Triển Dực đang ôm Tô Tử Dương, dấu
hiệu rõ ràng như vậy, sao anh có thể không biết cậu đang khẩn trương?
Lăng Triển Dực khẽ thở dài một cái, hóa ra vấn đề rối rắm của vật nhỏ này là ở đây, anh vốn đang cho rằng cậu đang trách anh vẫn chưa giới thiệu cậu cho cha mẹ......
Bất quá, cuối cùng cậu ấy vẫn hỏi a...... Nếu
vẫn luôn đè nén vấn đề này trong lòng suy nghĩ lung tung, cậu và anh,
chỉ sợ sẽ càng lúc càng xa.
"Vấn đề này rất khó trả lời sao?" Tô
Tử Dương chậm chạp đợi không được đáp lời, có chút bực bội mà lăn sang
bên cạnh, chuẩn bị thoát khỏi cái ôm của Lăng Triển Dực: "Vậy thì không
cần trả lời đâu!". ngôn tình sủng
Lăng Triển Dực lại không chịu thả cậu rời đi, ngược lại giam cầm cậu trong
lòng ngực, thấp giọng nỉ non: "Tử Dương, hóa ra khúc mắc của em ở chỗ
này...... Em hại anh đoán thật vất vả......"
Lăng Triển Dực vặn
người Tô Tử Dương lại, để cậu đối mặt với mình, bốn mắt nhìn nhau ―― ánh mắt Tô Tử Dương lập loè, ngầm có ý chờ mong; Lăng Triển Dực bày ra ánh
mắt chân thành, cực kỳ kiên định.
"Tử Dương, nếu anh trả lời
không phải vì con mới muốn ở bên cạnh em, vậy có vẻ như anh quá giả tạo. Hôm nay nếu em hỏi anh, vậy thì anh liền ăn ngay nói thật."
"Lúc đầu, anh thật sự là bởi vì lời khẩn cầu mà buổi tối hôm đó em nói với
anh 'kêu anh bắn ra ngoài bởi vì em có thể mang thai' câu nói kia làm
anh cảm thấy hứng thú với em. Nhưng mà lúc ấy mặc dù anh có hứng thú,
cũng không để tâm lời của em. Anh vốn cho rằng em đang nói giỡn, nhưng
chưa bao giờ có nam nhân nào lại nói giỡn như vậy, anh cảm thấy em rất
thú vị, tính cách cũng thực hào sảng, chơi vui vẻ lại không ngượng
ngùng, cho nên buổi tối hôm đó chúng ta quả thật rất sung sướng......"
"Thực không dễ dàng gì mới có thể tìm được một người phù hợp, ngày hôm sau
anh vốn định tìm hiểu thêm một chút về chuyện của em. Kết quả em lại đào tẩu dưới mắt anh!"
Nói tới đây, Lăng Triển Dực vừa tức giận vừa
bất đắc dĩ, anh duỗi tay, nhẹ nhàng mân mê gương mặt Tô Tử Dương, thở
dài: "Em biết không? Tử Dương, em càng trốn tránh thì càng có thể khiến
cho anh hứng thú, anh cũng không biết bị làm sao, tựa như tìm được tin
tức có liên quan tới em, sau này quả thực anh cũng làm như vậy. Anh tìm
được địa chỉ của em, hưng phấn lái xe đi tìm, kết quả lại làm hại em té
ngã đập đầu, lúc ấy thật sự dở khóc dở cười, em còn muốn đòi tiền anh,
nhưng nội tâm thật sự thiện lương, không đành lòng đòi anh quá nhiều,
anh liền không nhịn được muốn trêu em, xem bộ dạng xù lông của em thật
sự quá buồn cười......"
Tô Tử Dương nghe đến đây, nhịn không được trừng mắt nhìn Lăng Triển Dực liếc một cái: "Tôi vốn biết khi đó anh
đang cố ý nói những lời đó khiêu khích tôi! Anh đó nha, thật sự xấu xa
quá rồi!"
Lăng Triển Dực hơi hơi mỉm cười, cúi đầu in một nụ hôn
lên cánh môi hơi dẩu ra của Tô Tử Dương, vuốt giận cậu: "Chẳng phải lúc
ấy anh cũng cho em nhiều tiền hơn một chút, để em bình tâm hơn sao?"
"Cưỡng từ đoạt lí*!" Tô Tử Dương đẩy anh ra, ánh mắt có hồn sáng ngời nhìn
chằm chằm Lăng Triển Dực: "Nói tiếp đi, vấn đề mấu chốt nhất anh vẫn
chưa trả lời tôi!"
*Cưỡng từ đoạt lý – 强词夺理 – qiǎng cí duó lǐ (cố làm sai nghĩa của từ để chiếm lấy lí lẽ, vô lý cưỡng biện, không có lý
nói thành có lý, cũng là chữ xuất xứ từ Tam Quốc diễn nghĩa).
Lăng Triển Dực vừa cong môi, vẫn bắt anh nói à? Vừa rồi không phải đã nói
quá rõ rồi sao? Ban đầu anh bởi vì con mới sinh ra hứng thú với em, sau
đó trải qua tiếp xúc phát hiện người này thực hợp khẩu vị, cho nên mới
muốn cùng cậu ở bên nhau lâu dài......
"Sau đó anh lại bị chuyện
khác dây dưa vài tháng mới có thể thoát thân, đi tìm em lần nữa, vậy mà
chỗ đó của em có thằng khác ở chung! Em còn kêu thằng đó tới tống cổ
anh!" Lăng Triển Dực nói đến đây cũng không nhịn được nghiến răng nghiến lợi: "Em có biết điều này với anh mà nói có ý nghĩa gì không? Em có
người mới! Chỉ muốn bắt em lại giáo huấn một cái, ai ngờ anh vừa tra đã
phát hiện em đang mang thai!"
Lăng Triển Dực tức giận không chỗ
phát tiết, chỉ có thể ấn Tô Tử Dương dưới thân hung hăng hôn môi một
phen, cho đến khi hôn đến mức lửa giận của mình tiêu bớt, lúc này mới
căm giận mở miệng: "Anh liền cho rằng buổi tối lúc trước kia buổi tối
cùng ta lăn giường là tưởng trộm hạt giống của ta, cố ý nói rằng em có
thể mang thai, tất nhiên anh sẽ không tin, cho nên mới vận động đến càng kịch liệt, sau đó khả năng em mang thai sẽ càng cao......Đây không phải trộm giống chứ là cái gì? Sau đó em vẫn luôn trốn tránh anh, anh càng
nhận định việc em trộm giống là sự thật, cũng càng sẽ không bỏ qua cho
em!"
"Cái đồ gia hỏa bá đạo, anh chắc chắn là suy nghĩ lung tung
rồi! Rõ ràng là anh hại chết tôi trước!" Tô Tử Dương thở hổn hển khinh
thường nói, nhưng mà nghĩ lại, cũng có thể hiểu được tâm trạng của Lăng
Triển Dực.
Không phải vậy sao, kiếp này Lăng Triển Dực không biết những việc đã xảy ra kiếp trước, bản thân mình đã mang thai lại không
hiểu kiểu gì trốn tránh anh, anh nghĩ như vậy cũng không phải chuyện
đáng trách......
Chỉ là nói đi nói lại, vẫn là trở về điểm này ―― anh vì con mới ở bên cạnh mình.
Lăng Triển Dực nhận thấy tâm trạng Tô Tử Dương chùng xuống, vội vàng ôm
người đang mất mát lần nữa, mềm mỏng dịu giọng nói: "Tử Dương, anh đối
với em là vô cùng thẳng thắn thành khẩn, em không thể trách anh, giữa
người với người không có nhất kiến chung tình, hai chúng ta lại quen
biết ở quán bar......Em có thể hấp dẫn anh, tất nhiên là có điểm anh
thích......Có điều anh bảo đảm, sau này ở chung với em, anh không phải
vì con mà đối đãi tốt với em mà là chân tình thực lòng muốn cùng em kết
giao!"
Tô Tử Dương rũ mắt, hàng mi dài che giấu cảm xúc trong mắt cậu, làm người khác không nhìn ra vui buồn.
Lăng Triển Dực duỗi tay giữ cằm Tô Tử Dương, khiến cậu ngước mắt: "Tử Dương, nhìn anh, nếu anh lừa em nói anh đối với em là nhất kiến chung tình thì em có thể quay trở lại bình thường sao? Không, em chỉ càng không tin
anh! Anh không muốn làm em không tín nhiệm anh, cho nên anh mới ăn ngay
nói thật."
"Thật ra em hãy cẩn thận ngẫm lại, lần đó lúc em thiếu chút nữa bị tai nạn xe cộ, anh có nói với em ở bệnh viện, anh muốn cùng em thử kết giao qua lại, khi đó em còn chưa mang thai, anh cũng không
biết là em thật sự có thể mang thai, coi như cái này có thể chứng minh
rằng anh trong sạch đi?"
Tô Tử Dương nhìn sâu vào đôi mắt Lăng
Triển Dực, nơi chiếu rọi bộ dạng mâu thuẫn của chính mình, kỳ thật sớm
đã âm thầm tha thứ cho Lăng Triển Dực vào lúc anh không tiếc hạ mình học nấu ăn vì cậu rồi?
Sau này ở bên nhau, hành động của anh, không một cái nào không tiết lộ tâm ý của anh......
Hiện giờ khúc mắc trong lòng xem như đã giải rồi, tiếp tục đào sâu nữa thì
hai người đều sẽ rất mệt. Cứ như suy nghĩ lúc trước, nếu đã cho nhau cơ
hội, vậy thì thử ở bên nhau đi!
Sống trên đời này không phải chính là hy vọng có thể tìm được người có thể nắm tay cả đời không rời không bỏ hay sao?
Nếu vẫn luôn trốn tránh mà không chịu cất bước, cho dù đối phương vẫn còn
nhẫn nại thì cũng sẽ bị hiện thực đánh gục, do đó quay lưng bỏ đi sao?
Nhìn ra ánh mắt buông lỏng của Tô Tử Dương, trong lòng Lăng Triển Dực mừng
rỡ, anh không hề chờ đợi trả lời mà trực tiếp chống tay hai bên thân thể Tô Tử Dương, vừa vui sướng vừa ôn nhu hôn lên môi.
Một lát sau,
âm thanh lẩm bẩm ái muội truyền vào tai Tô Tử Dương: "Tử Dương......nhất định anh vẫn sẽ luôn đối xử tốt với em...... Tin tưởng anh......"
Tình cảnh này, tinh thần buông lỏng của Tô Tử Dương nào có thể cầm được,
thực mau liền bị Lăng Triển Dực hôn đến đầu óc choáng váng, đến khi máu
lên não rốt cuộc cũng không nhịn được duỗi tay đẩy Lăng Triển Dực ra:
"Được rồi! Anh chiếm tiện nghi đến nghiện rồi?!" Thở dốc một lát, Tô Tử
Dương trừng anh: "Con trai anh đói bụng, mau đi mua đồ ăn nấu cơm!"
Lăng Triển Dực ngồi dậy chậm rãi dịch xuống, dịch đến bụng Tô Tử Dương, nhịn không được hôn hôn con trai tương lai cách một lớp quần áo: "Con trai,
giờ daddy phải đi nấu cơm, ngoan ngoãn ở trong bụng baba đợi nha, nếu
dám quấy rối, chờ con ra liền đánh vào cái mông nhỏ của con!"
"Vẫn còn nhây......" Tô Tử Dương bĩu môi, khóe môi cũng mang theo ý cười,
cậu khẽ vuốt bụng, hồ nghi nói: "Sao anh biết là con trai? Nói không
chừng lại là con gái đó......"
"Hai ta đều mang NST XY, đương
nhiên tỷ lệ con trai khá lớn rồi!" Lăng Triển Dực tự tin mở miệng, ngay
sau đó bổ sung: "Đương nhiên, cho dù con trai hay con gái anh đều thích
như nhau! Thích nhất chính là mẹ của nó!"
"Anh mới là mẹ nó đó! Con cũng kêu em là baba!" Tô Tử Dương sửa cho đúng:
"Được được được, kêu em là baba, kêu daddy là anh, hết thảy đều nghe em!" Lăng Triển Dực vội vàng phụ họa.
"Mau đi nấu cơm!" Tô Tử Dương thúc giục.
"Tuân mệnh! Bà xã đại nhân!" Lăng Triển Dực rốt cuộc cũng lết đến mép giường, xuống đất, nghịch ngợm chào cờ với Tô Tử Dương, sau đó đi ra cửa, lúc
chuẩn bị rời đi lại không nhịn được quay về thăm dò, trên mặt tràn đầy
hạnh phúc tươi cười, anh tự đáy lòng mở miệng: "Tử Dương, anh thật sự
rất vui vẻ! Cảm ơn em rốt cuộc cũng chịu tiếp nhận anh!"