Goldwin sau khi rời khỏi phòng Giao Uyên ông ta đi về hướng thư phòng
trong dinh thự. Mở cửa đi vào ông ta phát hiện bên trong không chỉ riêng mình mà còn có một người đàn ông ngồi góc trái trên chiếc sofa trong
phòng.
- Melanie, nó thế nào?
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa vô tư cầm điếu thuốc trên bàn đưa tới gần miệng, ông ta nhẹ hít lấy một hơi khói rồi cất tiếng
Goldwin đi đến ngồi đối diện sau đó cũng nhàn nhạt kiệm lời.
- Ổn.
Người đàn ông nọ nhả ra một ngụm khói lớn toả lên không trung, ngửa người ra sau ông ta chuyển chủ đề
- Goldwin, tôi đã từng nhắc nhở ông về Bạch Ngọc Tôn, ông ta không phải bạn phải không?
Goldwin chỉ liếc qua ông ta, ông nhắm mắt, day nhẹ nơi thái dương, nhẹ hít dài hơi giọng trầm xuống hẳn
- Ừm, vốn dĩ nó theo ngành kinh doanh vốn giống mẹ nó, là Lão giở trò mấy năm học khoa công nghệ kĩ thuật nó lại chẳng quá thành thạo, trong đầu
nó hiện tại lưu giữ quá nhiều thông tin.
- Cả Vụ Fidelma cũng không sót. Tôi đã nói với ông ta, sai người mang con nhóc Bonnie tới đây, vậy vẫn để nó chạy lung tung.
- Fidel…ma, cô nhóc đó là con nuôi Triệu gia.
Goldwin nghe thấy vậy liền mở mắt, ông thoáng vẻ phức tạp nheo mắt nhìn người trước mặt hỏi
- Triệu gia đó thân với Trương gia, chẳng lẽ nó biết qua ả ta sao?
- Chưa chắc, con gái ông nó thông minh lại không kém ông đâu, ha có khi lại hơn nhỉ?
Người đàn ông kia hơi cười vẻ cợt nhả khiến Goldwin sau câu nói chỉ im lặng
đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn. Ông ta đặt điếu thuốc xuống thần sắc vẫn hờ
hững đến nhàn hạ
- Dù sao thì chi nhánh chính của Lão ta ở đất Mỹ cũng ngang bằng tập đoàn phụ của ông, gia tộc Bạch cũng chỉ có mình ông ta làm chủ lại lớn mạnh đến vậy, ông đáng lẽ phải nghĩ tới điều đó sớm
hơn.
- Nhưng giờ không chỉ là Lão ta mà còn cả Cao Văn Lạc, nếu
ông ta biết thì cũng sẽ không để yên đâu, những việc ông che giấu chẳng
bao lâu sẽ bị lộ.
Goldwin đôi đồng tử bỗng co lại, chau mày khuôn mặt ông ta bất giác trở nên nguy hiểm.
- Cao Văn Lạc…ông ta vậy vẫn chưa kể tất cả với tên nhóc kia, kế hoạch của tôi lại là hai người đó tạo lỗ hổng.
- Còn một chuyện, Cao Văn Lạc ông ta đã đến đây vài ngày trước, hình như là muốn gặp ông thì phải.
Định đứng dậy đi đến bàn làm việc, nghe xong câu nói Goldwin hơi khựng lại
động tác, ông quay đầu mi tâm trên gương mặt cương nghị hơi nhíu lại
- Cái gì? Sao ông không nói sớm?
- Ông đâu hỏi nên tôi mới không trả lời.
- Bây giờ lập tức họp hai gia tộc đi, Williams và gia tộc Lee, ta không
tin không thể đánh bại bang Javerro đối phó cả hai tộc kia.
- Không thể.
Người nọ dường như ngay lập tức phản đối, điều này khiến Goldwin đang bình tĩnh liền đổi giọng khá tức giận
- Không thể? Lee JungWon , ông bây giờ đang chống đối lại tôi đấy à?
- Đây không phải ông tự nghĩ sao, rõ ràng tôi vẫn còn đứng trên đất của
ông. Cuộc chơi này ông không cầm chắc phần thắng rồi Goldwin.
-
Mặc dù đủ điều kiện để chống lại Cao gia và Bạch gia nhưng ít nhiều
người của tôi sẽ phải chịu hậu quả lớn, tôi không muốn họ bị như vậy.
- Lee gia sau khi liên hợp với gia tộc này có tiếng tăm nhưng cũng không
ít thiệt hại, tôi sẽ dừng việc kết nạp. Nếu ông vẫn muốn tiếp tôi chỉ có thể hỗ trợ ông với người trong bang, muốn cả gia tộc tôi e là không
thể.
…….
Tại một căn phòng khác cùng căn dinh thự, Giao
Uyên ngồi trên giường nhìn những thiệt bị kề mặt mà suy tư, cô đưa tay
lên sờ vào vết thương trên miệng
Goldwin hồi trước chưa từng đánh mình, giờ lại kích động như vậy, ánh mắt của ông ta lại có chút tội lỗi, đây là ý gì…?
“Bonnie vốn chẳng biết mình, lúc đó mình cũng không nhớ ra chị ấy cảm giác thận thuộc đến vậy…”
Giao Uyên chợt nhớ Bonnie, lần trước ở chỗ Cao Lãnh Khang đã gặp thì ra là
chị ấy, cảm giác thân thuộc nhưng lại chẳng biết lí do, giờ lại trở về
căn phòng này. Đôi mắt xinh đẹp lộ rõ sự buồn bực nhìn xung quanh căn
phòng.
Nhớ lại lúc đó…rất nhiều năm về trước, căn phòng này từ
khi sinh ra cho đến lúc bị mang đi cô vẫn ở suốt trong này không được
phép bước chân ra ngoài dù là nửa bước.
Người đàn ông đó, người mà cô gọi là ba ông ta đã dã tâm hành hạ mẹ cô rất tàn nhẫn chỉ để thoả mãn người tình của ông ta.
Thẩm Đình bà ấy đã yêu ông ta người đàn ông tên Goldwin, vì ông ta mà đánh
đổi tất cả nhưng rốt cuộc lại phải chịu đựng sự nhục nhã đau đớn, là
chính thất nhưng bà bị ông ta ghẻ lạnh vì một người phụ nữ ông ta đã
yêu.
“Rốt cuộc thì người phụ nữ đó chết liên quan gì đến mẹ? Bà ấy sau khi sinh mình đã chẳng còn thiết đến ông ta nữa…”
Mẹ cô lúc đó cũng chỉ có thể tâm sự với cô, nhớ rằng Trương Quan Hồng là
bạn của bà, là người ba mà nuôi cô trưởng thành, ông ấy vốn biết hết mọi chuyện lại che dấu để bảo vệ cô cho đến lúc chết đi.
Trương Quan Hồng trước đó vốn thích mẹ cô nhưng cả hai chỉ dừng lại ở mức tình bạn, cũng vì tình bạn nam nữ này mà khi bà mang thai Bonnie, có người hãm
hại mẹ cô khiến Goldwin tưởng rằng đây là đứa con của ông ấy.
Goldwin ông ta không để mẹ cô được yên ổn, cơ thể bà may mắn không yếu ớt bà đã cố gắng bảo vệ cái thai, cô ấy được hạ sinh nhưng sức khoẻ vô cùng yếu
lại bị Goldwin cấm ăn đến thở thôi cũng là một vấn đề.
Lúc đó,
Bạch Ngọc Tôn xuất hiện với danh phận là bạn của Goldwin, ông ấy đã đề
nghị mang Bonnie đi đơn nhiên Goldwin tàn nhẫn không chấp thuận nhưng vì một thoả thuận nào đó ông ta buộc phải đồng ý.
Mẹ cô những ngày
sau đó vẫn luôn bị tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần, sau 4 năm bà lại
mang thai cô, vốn là ông ta vốn để yên để bà dưỡng thai nhưng vì người
phụ nữ đó ông ta lại một lần nữa ép bà rời đi.
Mẹ cô sau đó được
Bạch Ngọc Tôn và Cao Văn Lạc cứu giúp, tất cả những người được nhắc đến
họ đều trái ngược với Goldwin, bọn họ mang người đến Trương gia đơn
nhiên Trương Quan Hồng cũng đồng ý chăm sóc bà.
Bọn họ lúc đó gộp lại cũng không bằng thế lực to lớn của hoàng gia Williams, chỉ còn cách duy nhất là dấu đi bà nhưng cuối cùng vẫn bị người đàn ông này mò đến
ông ta tự cho rằng người phụ nữ kia chết là do mẹ cô.
Bà đã chết
năm cô tròn vừa ba tuổi, suốt 8 năm ở cạnh người đàn ông kia ngoài sự
đau đớn, bị hành hạ đến thừa sống thiếu chết thì kết cục bà nhận lại vẫn là như vậy. Mà cái chết ấy đau đớn là chính tay Goldwin ông ta trực
tiếp ra tay.
Giao Uyên lúc đó mới vừa hơn 3 tuổi, cô chỉ chăm chú mẹ kể chuyện, cô ngây thơ không hiểu sự đau thương trong từng lời kể
bà, nhìn mẹ mình khóc cô chỉ biết đi đến chui vào lòng bà ngoan ngoãn
nằm im.
Hít sâu để điều chỉnh tinh thần, khuôn mặt cô tràn đầy nộ khí đôi mắt pha lê hiện những tơ máu căm phẫn, cả cơ thể bất chợt run
lên khi nhớ lại quá khứ kinh khủng mà mình chứng kiến.
Đêm hôm ấy trời mưa rất to, trước cổng một căn nhà to nằm trên ngọn đồi cao, giọng nói vô cùng tức giận của người đàn ông vang lên giữa không gian thanh
vắng
- Thẩm Đình, cô mau cút ra đây cho tôi!
Thẩm Đình và
một cô bé nhỏ nhắn đang nằm ngủ trong một căn phòng khá rộng, cô giật
mình tỉnh giấc khi nghe thấy giọng nói kinh hoàng quen thuộc của người
đàn ông.
- Đình Đình! Chạy mau, Goldwin hắn ta đang ở đây.
Trương Quan Hồng vội chạy vào phòng, khuôn mặt mồ hôi đầy gấp gáp. Thẩm Đình
thấy vậy có chút hốt hoảng nhưng cô vẫn cấy giọng thanh tao bình tĩnh
gặng hỏi
- Ch…chuyện gì cơ chứ? Em với anh ta đã ly hôn sao anh ta lại tìm em?
- Anh không biết, hắn còn mang theo người đến.
Trương Quan Hồng vô cùng khẩn trương, vội vàng đi đến giường nhẹ gỡ tấm chăn
bế cô bé đang nằm ngủ ngoan ngoãn sau đó mở cảnh cửa ngay phía sau định
cất tiếng gọi thì bị Thẩm Đình chặn lại.
Nhìn người đã ra cửa,
Thẩm Đình nghĩ chắc chắn người đàn ông kia sẽ bắt con bé đi, cô không
muốn con mình sống và lớn lên tại nơi địa ngục đó, ý nghĩ xuất hiện cô
nhanh chóng nối một câu
- Hồng ca, đừng để con bé rơi vào tay anh ta, đây là…điều cuối cùng em muốn nhờ anh, mau đi.
Nói xong cô lập tức đóng chặt cửa khoá trái, ngay lúc đó cửa chính cũng bị người nào đó bên ngoài đạp đổ.
Trương Quan Hồng nhìn cánh cửa đóng chặt anh nhíu mày định gọi nhưng nhìn cô bé vì tiếng mưa mà tỉnh giấc khiến anh khó xử
- Chú ơi chú, mẹ con? Lạnh…
Giọng nói trong veo của cô bé cất lên khe khẽ, Trương Quan Hồng luống cuống vội nói
- Ngoan, đợi một chút thôi chúng ta sẽ có chăn đắp nhé?
- Mẹ ơi…mẹ…
Thấy Giao Uyên trong tay cất tiếng gọi lớn anh nhanh chóng che miệng cô bé
- Suỵt, Uyên nhi ngoan mẹ sẽ ra liền…
Nghe thấy người đàn ông nói vậy Giao Uyên cũng ngoan ngoãn nghe theo mà im lặng.
Bên trong căn phòng ban nãy, người đàn ông và cô gái mặt đối mặt, cô gái trầm lặng đến rợn người
- Goldwin, anh đây là muốn gì?
- Con đàn bà ác độc, cô tại sao lại gϊếŧ cô ấy hả?
- Anh đang nói cái…a, Goldwin anh đang làm cái quái gì vậy, mau buông tôi ra, a
Lời chưa kịp dứt người đàn ông đã hung hăng đi đến nắm lấy tóc cô kéo ra
ngoài, trong mắt hắn giờ sự tức giận tràn lan che lấp cả lí trí
- Nhìn cho kĩ, đây là ai.
Goldwin hất mạnh tay khiến Thẩm Đình ngã xuống đám cỏ ướt lạnh, ngẩng đầu nhìn
trong khoảng không tối dưới ánh sáng nhạt nhoà, cô thấy một cô gái giống hệt mình đang nằm im trước mặt, trên đầu cô ta liên tục ứa ra máu loãng vào nước mưa, hai bàn tay đều dính máu bị thương rất nặng
- A…anh đã làm gì chị ấy. Kh…không được, Nguyệt Nguyệt, chị ơi tỉnh dậy đi, kh…không được…chị ơi…
Hai con ngươi như bị kéo căng, tim cô thắt lại từng đợt cảm xúc đau đớn
dâng lên, vội bò đến cô vội vàng ôm lấy thi thể giờ đã nguội buốt vào
lòng mà vỡ oà khóc lớn
Goldwin cao ngạo băng lãnh, anh ta nhếch môi cười ánh mắt lạnh lùng đỏ ngầu như một con quỷ dữ
- Cô giờ cũng nên cũng nên đi theo cô ta đi, sau đó hai đứa súc sinh cô sinh ra tôi sẽ để các người đoàn tụ.
- Anh tến khốn, anh không được đụng đến chúng, tại sao chứ bọn họ vô tội…bọn chúng là con của anh mà!!! Anh bị điên sao hả…hức…
Thẩm Đình trợn mắt cô lập tức chạy đến trước mặt người đàn ông kia nắm chặt cổ áo hắn
- Tôi, tôi phải đánh chết anh tên khốn nạn rác rưởi!
- Câm mồm. Tôi đã cho phép cô nói chưa?
Thảm Đình bị đẩy mạnh xuống mặt đất ướt lạnh, cô cúi đầu rơi những giọt nước mắt nóng hổi
- Tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì chứ, các người hành hạ tôi chưa đủ hay sao….
Cô vừa nói vừa từ từ đứng dậy khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ dưới cơn mưa lớn,
hoa lê đái vũ tựa như giọt sương trong trẻo, cô thống khổ tiếng nói khẽ
vang lên
Goldwin nhìn người trước mặt thời gian như thẻ chậm lại
bỗng tiếng sấm lớn vang lên khiến cơn tức giận của ông ta lập tức trở
lại
- Trách thì phải trách cô tại sao đụng đến cô ấy. Giờ thì…xuống địa ngục đi.
Hắn nhấc tay chĩa đầu súng nhắm thẳng vào ngực cô gái đứng phía trước,
tiếng súng vang lên như thể xé rách khoảng không đêm mưa ảm đạm
- Anh…
Thẩm Đình nhận viên đạt ngay giữa ngực, cô ngã người nơi ngực trái còn nhói
hơn nơi ghim viên đạn, ánh mắt của cô không có bất kì cảm xúc nào lạnh
lẽo như thể đã chết từ lâu nhìn vào người đàn ông kia đến lúc cả người
đã lăn xuống dưới đồi.
Những khung cảnh kinh hoàng kia đã vô tình lọt hết vào đôi mắt thơ ngây của cô bé, tuy chỉ mới hơn 3 tuổi nhưng
hình ảnh máu me này cô biết rằng nó vô cùng đau.
Khi đứa con nhìn thấy người mẹ mình chịu đau đớn sẽ không chịu được mà la lớn, Giao Uyên cũng vậy lúc này cô chợt hét lên nước mắt cũng đã rơi xuống hoà cùng
hạt mưa
- Mẹ máu…úmm…
Trương Quan Hồng nhìn cảnh này ông
bất giác rơi lệ, cắn chặt răng anh chợt nghe tiếng háy giật mình choàng
tỉn khỏi cơn đau thương nhanh chóng đưa tay che lấy chiếc miệng nhỏ.
- Uyên nhi ngoan, đừng lên tiếng, nếu không con sẽ bị đau giống mẹ đó.
Anh giữ mình bình tĩnh nhất có thể vội vàng ghé tai thì thầm với cô bé trong lòng.