Mã tiểu thư hít một
hơi, lời còn chưa dứt thì nghe thấy "Bặc" một tiếng, cái cúc áo nơi ngực kia bị bắn ra, nó còn trực tiếp bay lên ngực ta rồi mới rơi xuống đất.
"Chị, đang, đặc, biệt, khiêu, khích, tôi, đấy, à?!" Ta không nhịn nổi nữa mà
tức giận nhìn nàng. Đây tuyệt đối là cố ý! Nhất định là như thế! Không
phải khoe đại Mimi của nàng như ta sao! Sớm muộn gì ta sẽ hung hăng tẩm
quất chúng nó!
Hả? Ta đang suy nghĩ gì đây, càng ngày càng nặng vị rồi.
"Đồ của em chất lượng kém quá." Kỹ năng kéo thù hận của Mã tiểu thư dám chắc đã sắp đầy.
"Nhanh đổi T-shirt đi! Nói thêm lời vô nghĩa nữa là tôi sẽ quất đại Mimi của chị!" Ta vứt áo thun rộng rãi lên mặt Mã tiểu thư.
Phiền phiền nhiễu nhiễu một hồi cuối cùng cũng ra khỏi nhà. Lúc ngồi xe đến
nhà xưởng đã hơn hai giờ, tìm nữ nhân đã gọi ta vào buổi trưa làm ta
giật hết cả mình. Mặc váy quê mùa còn chưa tính, cố ý quẳng nguyên lọ
nước hoa lên thân hay gì, đứng ngược gió có thể hun chết người trong bán kính mười dặm luôn!
"Xin chào, Tiểu... Tiểu..." Cô ta tên Tiểu gì nhỉ, ta quay đầu nhìn Mã tiểu thư. Thật ra vốn muốn nàng đến bàn
bạc những chuyện này, dù sao nàng mới là cấp trên của ta, nhưng thấy
tác phong đối nhân xử thế của nàng hình như hoàn toàn không có cách nào
để giao tiếp với nhân loại bình thường, ta đành chủ động gánh vác vậy.
Em gái sặc mùi* đối diện lại ôm ngực giận dữ với ta, "Nhỏ lùn chết tiệc
kia, cô nói ai tiểu đấy?! Đồng tính luyến ái thật là ghê tởm nha, trước
đây ở trên đường tôi có gặp cô, thế nhưng giờ lại gặp phải cô, quá buồn
nôn rồi."
*nguyên văn: hương phi muội chỉ (乡非妹纸)
"Dung mạo cô không phù hợp với thẩm mỹ của tôi, thế nên cô không cần lo lắng
đâu. Hơn nữa tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô, tôi cũng rất buồn nôn
đấy." Không biết có phải do ăn quá nhiều đồ ăn vặt rồi lại ăn thêm cơm
hay không, ta khom người nôn một hồi, ói ra một bãi đến mất cảm giác,
thật đúng lúc mà.
Tất cả mọi người thấy ta ói ghê gớm nên hoảng
sợ. Mã tiểu thư thì nhẹ nhàng vỗ lưng ta, sau đó lấy khăn tay chùi miệng giúp ta rồi nâng mặt ta lên, bốn mắt nhìn nhau, "Xem ra thực sự bị buồn nôn rồi. Đến, nhìn vào hai mắt tôi thì sẽ không nghĩ tới những thứ xấu
xí bẩn thỉu đó nữa."
"Hừ! Các cô cứ diễn tuồng ở đây đi, tôi còn có việc, có vấn đề gì tự mình giải quyết, nơi này không ai có thể giúp
nhóm người các cô đâu." Em gái sặc mùi kia xoay người dẫn cấp dưới đi
khỏi.
Mã tiểu thư ở sau lưng cô ta, ung dung nói, "Ngực nhỏ chút đê, ngực càng lớn đầu óc sẽ càng bé đấy."
Tuy ta biết câu nói này của Mã tiểu thư là đang nhằm vào em gái sặc mùi kia, nhưng không hiểu sao ta lại để ý đến.
"Ngực cô lớn nhưng vô não!" Em gái sặc mùi như bị giẫm đuôi chó, hoàn toàn
giậm chân. Ừm, người bình thường gặp phải Mã tiểu thư, không chết cũng
bị thương.
"Vậy thì cô nên mặc bra vào trước rồi hãy lại đây nói chuyện với tôi. Ừm hứm? Cô có mặc không? Không phải là khỏa thân rồi ra ngoài chứ? Như vậy không lịch sự nha." Ngữ điệu nói chuyện của Mã tiểu
thư luôn không nhanh không chậm, nhưng mỗi câu có thể khiến ngươi hộc ra ba lít máu.
"Đương nhiên là tôi có mặc rồi! Cô nghĩ rằng tôi
không có thể diện như cô sao?!" Nói xong, em gái kia ngay lập tức muốn
xốc áo lên để chứng minh, cô ta quả nhiên không có đầu óc.
"Hóa ra là kiểu dáng trẻ em, thảo nào." Mã tiểu thư liếc mắt xem thường nói.
Em gái kia xoay người muốn nhào tới đây, may thay được đồng nghiệp của cô
ta ngăn cản, thế nhưng Mã tiểu thư không đổ thêm dầu vào lửa thì không
phải là Mã tiểu thư rồi, "Cô ngu đến mức độ này, người nhà cô làm sao
yên tâm để cô làm việc được vậy, thế thì ảnh hưởng đến kiến thiết kinh
tế xã hội chủ nghĩa lắm đấy! Kéo chân GDP của nhân dân cả nước, cô có
biết hay không."
"Chúng mày thả tao ra! Tao muốn liều mạng với ả ta!" Mắt em gái kia đỏ lên, nước miếng văng tung toé, như chốc lát sẽ
thoát khỏi mấy người đó rồi giết tới đây luôn.
Mã tiểu thư lui
về phía sau hai bước, nhìn nước miếng văng tung tóe dưới đất một chút,
"Nhà cô không có vệ sinh sao? Cô đến đây phun tung tóe làm gì? Thật là
mắc ói nha." Nàng nói xong còn che đôi mắt ta, "Đừng nhìn, sẽ ô uế tâm
hồn thuần khiết của em, cảnh tượng rất buồn nôn, quả thực không đành
lòng nhìn thẳng, chậc chậc."
Em gái sặc mùi kia suýt chút nữa là thở không ra hơi, tay chỉ vào Mã tiểu thư, run run hồi lâu mà vẫn chưa
nói một lời nào, đây chính là kết quả khi đắc tội Mã tiểu thư đấy. Hửm?
Chỉ là hình như ban đầu cô ta nhắm vào ta mà, làm sao lại chuyển lên
người Mã tiểu thư rồi.
Còn chưa kịp ngẫm nghĩ, Mã tiểu thư đã
kéo ta chuẩn bị rời đi. Khi ngang qua những người kia, nàng quay đầu
hỏi, "Mẫu đồ ở đâu?"
Cả đám người đã bị dọa sợ từ lâu, họ chưa
từng gặp nữ nhân có sức chiến đấu bạo dạn như vậy, nhát gan chỉ chỉ lầu
bên, "Là phòng cuối cùng trên lầu ba..."
Mã tiểu thư kéo tay ta, sải bước xẹt qua mọi người. May thay ta đây đã trải qua cảnh đời, đã
sớm quen tác phong kinh người của Mã tiểu thư, "Vậy trực tiếp đi làm mẫu đồ hả? Nhưng bản thiết kế, bản mẫu và vải vóc chúng ta chưa có cái gì
mà!"
"Không phải em đã nói hiểu rất rõ nguyên liệu thị trường
bên này sao, còn lại để tôi giải quyết là được rồi, rất nhanh thôi." Mã
tiểu thư tự tin như vậy khó tránh khỏi khiến ta thay nàng lo lắng, đề
cao quá đi.
"Chỉ là lúc tôi còn đi học, có đi thị trường mua
mấy mét vải mà thôi..." Ta nghĩ... Kinh nghiệm kia, đại khái... không
đáng kể cho lắm.
Mã tiểu thư đột nhiên dừng bước, quay đầu lại híp mắt nhìn ta chằm chằm, "Ý của em là—— em, không, hề, biết, chút, gì, cả, à"
"Không không không, có biết một chút mà. Tôi tốt nghiệp từ học viện mỹ thuật
đấy, sao có khả năng không biết gì cả chứ!" Xin Mã tiểu thư đừng xem
thường như vậy, tốt xấu gì ta cũng coi như là một sinh viên đúng chuẩn
tài giỏi đấy!
"Em thật sự biết một chút?!" Dường như Mã tiểu thư nói với sự phẫn nộ vô hạn.
"Ừm... Đúng, biết một chút. Thì... chút như vậy nè..." Bị nàng nói như vậy,
ta không dám thể hiện nữa, lấy tay ước chừng bằng hạt đậu, cười rạng rỡ
nói.
"Em còn dám ngu ngốc nữa xem!" Mã tiểu thư trừng ta một cái, cầm lấy cổ tay ta rồi đi hướng ngược lại.
Ta bị nàng kéo suýt chút nữa lăn xuống từ trên cầu thang, "Ê, chúng ta đi đâu vậy? Không làm mẫu đồ hả?"
"Câm miệng!" Mã tiểu thư càng chạy càng nhanh như dưới chân có Phong Hỏa
Luân*, ta thật sự muốn hô to một tiếng "Anh hùng, chậm đã!"
*phong hỏa luân (风火轮) là cái mà Na Tra xài dưới chân á.
Trong nhà máy có rất ít xe hơi, đi giữa trưa suýt chút nữa bị cảm nắng mới
vất vả thuê được một chiếc xe điện ba bánh. Đoạn đường xóc nảy làm nội
tạng của ta như muốn dốc ngược, gần một tiếng sau giờ mới đến thị trường vải gần đó.
Đứng bên cạnh nàng, nhìn nàng thảo luận đúng mực
với nhà cung ứng rất lâu, mà vấn đề chuyên nghiệp ấy ta nghe không hiểu. Ta đột nhiên cảm thấy ta đánh giá thấp năng lực xã giao của nàng quá
rồi, không phải nàng sẽ không giao tiếp với mọi người, chỉ là nàng
không muốn mà thôi.
"Thật khát." Cơ bản đã xác định xong các vấn đề về phụ liệu và lượng tiêu dùng. Mã tiểu thư đang ngồi trên ghế sofa
trong cửa hàng, lão bản kia vô cùng lấy lòng rót nước cho Mã tiểu thư.
Sau khi quyết định hết mọi chuyện, Mã tiểu thư lại kéo ta về nhà xưởng,
"Thân ái, trời đã tối rồi, chúng ta về nhà xưởng làm chi thế?" Ta bị
nàng lôi kéo nhưng vẫn còn hơi sợ khi thấy xung quanh tối đen.
"Không tăng ca sẽ không kịp, em nghĩ là do ai ban tặng hả?" Mã tiểu thư nói mà không quay đầu.
Đèn trong nhà xưởng sáng trưng, hầu hết công nhân đang tăng ca, không biết
sẽ làm đến mấy giờ nữa. Nhưng trong tòa nhà văn phòng, đặc biệt là phòng mẫu tầng ba, mọi người đã tan tầm hết rồi. Hành lang tối đen như mực,
đèn mở tự động dựa vào âm thanh đang sáng lên từng cái một theo tiếng
bước chân của chúng ta, sau đó đèn cách đằng sau không xa tắt dần.
"Uầy... Thật là dọa người nha, nơi này sẽ không có ma chứ?" Tuy ta vẫn kiên
trì lập trường ta là công quân nhưng không có nghĩa là ta không sợ tối,
ta cũng là nữ nhân được không!
"Có em là đại ma đầu ấy! Lãng
phí một buổi chiều, chắc đêm nay phải làm suốt đêm, hãy gọi cho mẹ tôi
trước đã." Nàng đẩy cửa phòng mẫu đồ chưa được khóa ra, mở đèn, nói rất tự nhiên.
"Phụt, nhanh như vậy đã thành mẹ chị rồi?" Nhưng nói
xong ta nghĩ tới thân thế của nàng thì nhỏ giọng, dùng âm thanh ôn nhu
nhất trần đời của mình, ở sau lưng nàng nói, "Sau này chị sẽ không còn
cô đơn lẻ loi nữa."
Cho dù nàng không ở bên ta thì ta cũng sẽ
đau lòng cho nàng, hi vọng nàng sẽ tốt hơn một chút. Với lại có thêm
một chị gái trong nhà cũng không tồi, chỉ là quan hệ này lại mập mờ hơn
mà thôi.
Nàng không quay đầu lại cũng không cử động, cứ đứng
thẳng ở đó. Sau đó hơi nghiêng đầu, tóc dài rũ sang một bên lộ ra một
phần gò má, ta có thể nhìn thấy mi mắt chớp chớp của nàng, ánh sáng
trong đôi mắt nàng đang phản quang, đường viền của nàng thật là mê
người, trái tim ta như sắp tan chảy mất rồi.
"Tôi hửi thấy mùi đồ ăn, em tìm thử xem, khẳng định đang giấu ở chỗ nào đó."
Đcm, một câu này của nàng đã phá tan bầu không khí tốt đẹp mất rồi. Đây là
phòng mẫu, làm sao có đồ ăn để mà giấu hả, nhiều nhất chỉ có hai thùng
dầu mà thôi! Mé!
"Nơi này sao có đồ ăn được, chị định đùa tôi
à?" Có điều khi nghĩ đến Mã tiểu thư là quỷ chết đói đầu thai, buổi
chiều thì vẫn chưa ăn gì, trong lòng ta hơi áy náy, "Bỏ đi, tôi đi mua
chút đồ ăn cho chị vậy." Nói xong, ta liền xoay người muốn ly khai.
Mã tiểu thư kéo tóc ta từ phía sau. Đậu má, ngươi chỉ cần gọi ta một
tiếng, tốt xấu gì ngươi kéo tay ta là được, vì sao phải cố tình kéo tóc
của ta chứ! Đầu như bị kéo ra luôn được không!
"A... Đau quá..." Ta cảm thấy nước mắt của ta đã sắp tràn rồi, ôm đầu ngồi chồm hổm xuống đất.
"Bên ngoài quá tối, em ngốc như vậy nhỡ bị người ta lừa gạt thì làm sao bây
giờ. Cho dù không bị lừa nhưng lỡ rơi xuống hố, em lùn như vậy, người
khác sẽ không nhìn thấy em, nói không chừng ngày mai sẽ thành xác thối
không thể nhận dạng thì sao." Nàng suy nghĩ linh tinh, nói như đang lầm
bầm lầu bầu vậy.
"Ê! Chị nói xong chưa?! Thứ nhất, tôi đây thông minh như thế thì sao sẽ bị người ta lừa gạt được, xem tôi là chính chị
sao? Cho chị một cây kẹo là có thể dẫn chị về nhà luôn. Thứ hai, rơi
xuống hầm tôi sẽ kêu cứu, hơn nữa tôi cao một mét sáu! Là một mét sáu! Làm sao rơi xuống hố rồi sẽ không nhìn thấy tôi, cái hố kia là do chị
đào hả?! Thứ ba, chỉ có một đêm thì sao thi thể sẽ thối rữa đến mất nhân dạng như vậy, chị đang làm trinh thám phá án bây giờ chân tướng chỉ có
một à?!" Ta đứng lên, cố gắng hóp bụng, dựa vào lí lẽ để biện luận.
"Em chỉ cao 1m58 thôi."
Nàng chỉ nói câu đầu tiên đã đánh bại được ta rồi! Vì sao ta lại ngu xuẩn
đến mức đi so đo với người không có khiếu hài hước như nàng chứ! Đột
nhiên ta thật vô lực...
Hai tay chống đỡ lên bàn, cúi thấp đầu, thực sự thua nàng hoàn toàn rồi...
"Có lẽ em bị rơi xuống hố phân nên không thể kêu cứu, nhiệt độ nơi này giờ
đang gần ba mươi độ, hố phân lên men sẽ sản sinh nhiệt lượng, thế
nên..."
"Đủ rồi đó! Hiện tại để tôi đi mua đồ ăn cho chị được
chưa?! Có thể nhét banh họng chị luôn không? Nếu không thể, cần tôi đến
chỗ hố phân rồi múc cho chị làm đồ ăn vặt he!"
"Em thật buồn nôn."
Được rồi, tại sao ta lại thích người bị bệnh thần kinh này chứ! Nhất định là do ta điên rồi.
Hoa Hoa có lời muốn nói:
Tui từng đọc một bài viết được ghi như thế này: Những người có quan hệ
huyết thống, dưới tình huống không biết được thân phận đối phương sẽ dễ
dàng nảy sinh "tình yêu".
Mặc dù hai người trong thế giới này
không phải quan hệ ấy nhưng linh hồn thì chính là như thế, cho nên khi
gặp mặt lần đầu đã tựa như nam châm cuống hút lấy nhau không thể kiểm
soát được, mối liên kết tình thân ban đầu dần dần biến thành tình yêu
đôi lứa. Nhưng ở thế giới này hai người không phải quan hệ huyết thống, A Tinh đã quyết định yêu Mã tiểu thư dưới thân phận không liên quan đến
nhau.