Đường Ngữ chỉ đành cầm đũa gắp đồ ăn, trông cực kì khó xử. Cậu thật sự sợ lát nữa mình đoán sai sẽ làm mọi người đau lòng.
Cậu ăn một miếng thịt nhưng lại không đoán được là ai nấu nên mới dùng ánh
mắt xin tha đáng thương nhìn về phía Lý Dư Phân, ngờ đâu mọi người ai
cũng cười cậu.
"Chọc con thôi." Lý Dư Phân cười nói.
Đường Ngữ vừa mới thở phào nhẹ nhõm, kết quả là giây tiếp lại phải tiếp tục
thấp thỏm, bởi vì Đường Khánh Thư nói muốn kể chuyện!
Tuy ông chưa nói là chuyện ma, nhưng vừa nghe thấy bố kêu kể chuyện thì
luôn có bầu không khí của chuyện ma. Đường Ngữ liên tục nói đừng, nhưng
mà Băng Mật lại nói muốn nghe.
Bỗng nhiên Đường Khánh Thư hỏi Băng Mật: "Con có biết vì sao chú cứ thích kể chuyện như thế không?"
"Chắc hẳn phải liên quan đến một chuyện ý nghĩa lắm ạ." Băng Mật nói.
"?" Đầu Đường Ngữ đầy dấu hỏi chấm. Cậu cũng không biết trong đó cũng có một đoạn chuyện xưa.
Quả nhiên Đường Khánh Thư gật đầu nói: "Việc này phải kể từ rất nhiều năm trước."
Hai mươi mấy năm trước, lần đầu tiên Đường Khánh Thư nhìn thấy Lý Dư Phân
mới tới bệnh viện đã nhất kiến chung tình. Lúc ấy Lý Dư Phân là y tá đẹp nhất bệnh viện, có rất nhiều người theo đuổi, nhưng cô không ưng ý ai
cả.
Có một ngày, Đường
Khánh Thư vẫn luôn đơn phương muốn tỏ tình, vì thế buổi tối lúc hai
người trực ban, Đường Khánh Thư trò chuyện với Lý Dư Phân rồi kể chuyện
ma cho cô nghe.
Lúc ấy Lý Dư Phân bị dọa sợ, vừa hay mạch điện ở bệnh viện hay bị chập, lúc này
lại lúc chớp lúc tắt phụ họa bầu không khí câu chuyện, làm Lý Dư Phân sợ tới mức ôm chầm lấy Đường Khánh Thư.
Cứ như vậy, hai người yêu nhau. Chuyện này cũng trở thành một chuyện đáng kiêu ngạo trong cuộc đời của Đường Khánh Thư.
Đường Khánh Thư mặt đầy ý cười: "Lúc ấy bố kể chuyện ma, theo đuổi được người mà những người khác không theo đuổi được, làm bố đắc ý khủng khiếp."
Bây giờ kể lại, vẻ mặt ông vẫn rất thỏa mãn.
"Ồ..." Đường Ngữ ồ một tiếng thật dài, bỗng nhiên tỉnh ngộ, tỏ vẻ đã hiểu rõ.
Băng Mật chỉ mỉm cười, Lý Dư Phân lắc đầu, nói với Đường Khánh Thư: "Xem ra anh vẫn chưa biết sự thật nhỉ."
"Có ý gì?" Đường Ngữ và bố cậu cùng cảm thấy rất khó hiểu.
Lý Dư Phân cũng không úp mở: "Năm đó em đâu có sợ, bởi vì lúc anh kể
chuyện xưa trông rất căng thẳng, nói cũng không trôi chảy, chẳng đáng sợ chút nào. Lúc ấy em giả vờ bị dọa thôi."
"..." Đường Khánh Thư ngạc nhiên, nhưng vẫn không tin lắm.
Băng Mật hỏi: "Vì sao ạ?"
Ánh mắt Lý Dư Phân đầy dịu dàng: "Bởi vì trong mắt anh ấy, dì thấy được
tình yêu chân thành mà người khác không có. Dì đã phát hiện anh ấy yêu
thầm dì từ lâu, nhưng vẫn không thấy tỏ tình, mãi mới thấy anh ấy chủ
động nói chuyện với dì thì lại là kể chuyện ma. Lúc đó bản thân anh ấy
còn căng thẳng đến đổ mồ hôi, nhưng dáng vẻ muốn nghiêm túc kể xong làm
dì cảm thấy chính là người này."
"Aaaaaaaa, cảm động quá, bố mẹ là vợ chồng già rồi mà vẫn rải cơm chó!" Lần đầu
tiên Đường Ngữ biết bố mẹ có một quá khứ lãng mạn như vậy.
Hiển nhiên Đường Khánh Thư cũng thấy ngạc nhiên. Dù sao cũng là chuyện mà
mình vững tin hai mươi mấy năm trời, bỗng nhiên có một ngày phát hiện ra nó không phải thế này mà là thế kia, trong lòng đúng là đã bị chấn
động.
Sau đó là giao thừa, bên ngoài từng đợt pháo hoa nở rộ, bọn họ cùng nhau đếm ngược.
Ở giây cuối cùng, Đường Ngữ ghé vào bên tai Băng Mật, nhanh chóng thì thầm: "Em thích anh!"
Băng Mật nhìn cậu một cách sâu xa, vượt qua cả thiên ngôn vạn ngữ. Cho dù
Đường Ngữ luôn là người phản ứng chậm nửa nhịp cũng có thế nhìn thấy
được tình cảm trong mắt hắn.
Một ánh nhìn, chính là cả đời.
Lúc rạng sáng hơn hai giờ, mọi người bắt đầu buồn ngủ. Lý Dư Phân trải
giường chiếu cho Băng Mật, ý là đã trễ thế này, hắn ngủ lại một đêm đi.
Băng Mật gần như là chưa từng qua đêm ở nhà người khác. Lúc ấy hắn hơi do
dự, nhưng cũng không nên làm phật ý mẹ vợ tương lai, hơn nữa nhìn ánh
mắt mong chờ của Đường Ngữ, hắn không từ chối được.
Rửa mặt xong xuôi, Băng Mật cởi quần áo lên giường nằm. Đèn đã tắt nhưng
trong phòng không tối lắm, bởi vì ngoài cửa sổ vẫn đang bắn pháo hoa,
thỉnh thoảng lại chiếu sáng cho căn phòng. Nhưng cũng may tường cách âm
tốt, chắc là ngủ được.
Không biết đã qua bao lâu, trong lúc mơ màng nửa mê nửa tỉnh, Băng Mật thấy
bên cạnh có một luồng hơi lạnh, rồi lại có cái gì đó động đậy. Hắn bừng
tỉnh, lập tức đè thứ đang lộn xộn trong chăn xuống.
"Ưm..." Đầu Đường Ngữ bị ấn xuống. Cậu vốn định chui ra, nhưng bây giờ đành phải giữ nguyên tư thế lúc trước.
Mắt Băng Mật chưa mở nhưng khóe miệng đã cong lên. Tên nhóc này nửa đêm bò lên giường hả...
Đường Ngữ thấy Băng Mật cố ý, vậy thì đừng trách cậu. Hê hê...
Bỗng dưng, cả người Băng Mật cứng đờ, hai mắt mở to, chỗ quan trọng nào đó
bị người ta nắm lấy. Hắn mím chặt môi, thả cái tay đang đè lên đầu Đường Ngữ ra, hơi thở cũng không còn đều đặn nữa.
"Thả ra......" Băng Mật nói.
Đường Ngữ lập tức bò ra khỏi chăn, lại gần trước mặt Băng Mật cười hê hê:
"Tục ngữ nói đánh rắn bảy tấc, xử lý anh á hả... chỉ cần nắm "bảy tấc"
là được rồi, hê hê..."
Chưa kịp hả hê, giây tiếp theo cậu đã bị Băng Mật đè dưới thân: "Em càng
ngày càng hư." Hắn ôm lấy thân mình mảnh khảnh mềm mại của Đường Ngữ,
cúi đầu hôn lên môi cậu.
Trong bóng tối, hai người dính lấy nhau như keo như sơn, hôn đến khó mà tách
ra được, nhưng cũng chỉ dám làm thế thôi, dù sao trong nhà vẫn còn có bố mẹ Đường Ngữ, không dám làm chuyện khác.
"Ưm..." Môi Đường Ngữ được cứu, cậu há mồm hít một hơi thật sâu.
Băng Mật vẫn ôm cậu nhẹ nhàng hỏi: "Anh thực tập được chuyển sang chính thức chưa?"
"Đương nhiên rồi, anh đã là bạn trai tiêu chuẩn rồi!"
Băng Mật cười trong bóng tối: "Vậy khi nào anh mới có thể biến thành chồng tiêu..."
"Khụ khụ!" Một âm thanh đột ngột truyền vào tai hai người.
Hai người ai cũng cho rằng hệ thống tới nên chuẩn bị giao lưu với nó trong
không gian. Ngờ đâu chưa kịp mở miệng, hệ thống đã nói: "Chào các cậu
nha."
Hai người: "???"
Các cậu?
Đường Ngữ hoang mang quay đầu nhìn Băng Mật, đúng lúc Băng Mật cũng nhìn cậu. Theo ánh sáng mờ mờ, hai người nhìn vào đồng tử của đối phương.
"Em nghe thấy giọng của hệ thống 520."
"Anh nghe thấy giọng của hệ thống 222."
520 cười ha hả: "Ây dà, là tui cả mà!"
Hai người: "?!"
Ngồi dậy từ trên giường, Đường Ngữ nói: "Mày nói rõ ràng xem nào!"
520 rất là đắc ý: "Tui nói là, tui là hệ thống 520 của cậu, cũng là hệ thống 222 của cậu ta. Đều là tui cả."
Biểu cảm của Đường Ngữ rất khoa trương: "Nói vậy nghĩa là một mình hệ thống nhà mày đóng hai vai?"
520: "Ừ hử. Tui diễn đạt không, các cậu chẳng ai phát hiện ra cả."
Băng Mật: "......"
520: "Thật ra thì mặc kệ là 222 hay là 520 thì cũng là hệ thống Oan Gia
Tương Luyến thôi, bây giờ nhiệm vụ của tui đã hoàn thành viên mãn rồi!"
"Vậy là chúng tôi đều bị cậu đùa giỡn à?" Băng Mật hỏi.
520: "Đừng nói khó nghe như thế mà, tui thế này chẳng phải vì để làm mối cho các cậu à?"
Đường Ngữ: "Thế lúc trước lúc tụi tao cãi nhau sao mày không đứng ra giải thích?"
"Đó cũng là một trong những nhiệm vụ của tui mà, thử thách tình cảm của hai người. Chúc mừng các cậu đã thuận lợi vượt qua!"
Đường Ngữ không vui: "Tức chết tao rồi, hại tao buồn lâu như vậy!"
Nhưng thật ra Băng Mật cũng không tức giận: "Tuy là vậy, nhưng vẫn phải cảm
ơn cậu đã làm mối cho tôi và Đường Ngữ, nếu không có cậu, tôi sẽ không
nghiêm túc đi tìm hiểu Đường Ngữ, cũng sẽ không thích em ấy."
Đường Ngữ nghe những lời này xong, tức giận trong lòng cũng dần vơi đi. Cậu
chầm chậm nhìn Băng Mật rồi nói: "Cũng đúng, bằng không tao cũng không
thích một Băng Mật tốt như vậy. Ưu khuyết điểm bổ sung cho nhau đi!"
"Ha ha ha," 520 cười ha ha, "Nhớ là còn có "Ép nước đường mật" phải hoàn thành đó!"
Vốn là phải chờ tới sau khi Đường Ngữ thành niên, nhưng mà nó có quá nhiều
nhiệm vụ nên không có thời gian chờ. Thế nên nhiệm vụ này để bọn họ tự
hoàn thành, dù sao cũng là chuyện sớm muộn.
Băng Mật nhướng mày. Ép nước đường mật?
Câu nói cuối cùng lúc đi của 520 khiến hai người suýt thì nhảy dựng lên:
"Tui đã quay video hai người tuốt súng cho nhau về cho hệ thống khác
xem, há há há..."
"Mày
dám hả!" Đường Ngữ lớn tiếng ngăn lại, nhưng hệ thống 520 đã rời đi từ
lâu. Hệ thống bỗng dưng rời đi khiến Đường Ngữ có hơi lưu luyến, nhưng
lại tức vì nó mang video bất nhã đi hơn. Thời nay hệ thống nào cũng biến thái như thế hả?
Trong
phòng lại khôi phục sự yên tĩnh. Bỗng dưng Băng Mật cười lắc đầu, Đường
Ngữ hỏi hắn có chuyện gì, hắn nói: "Không ngờ tới mà, thế mà lại có
chuyện vô nghĩa như vậy."
Đường Ngữ biết hắn đang nói đến điều gì, cậu cũng cười theo: "Đúng thế, nếu
không phải thật sự có hệ thống, không chừng bây giờ chúng ta vẫn còn so
kè nhau đó."
Hai người cùng nhau nằm xuống, Băng Mật nhẹ nhàng nói: "Vừa rồi hệ thống nói "ép nước đường mật" là có ý gì?"
Mặt Đường Ngữ lập tức đỏ bừng: "Ây da, đừng có hỏi, hỏi là không phù hợp cho thiếu nhi đâu."
"Ồ?" Băng Mật nghiêng người nhìn cậu, "Còn không phù hợp cho thiếu nhi hơn cả "hồ lô" à?"
"..." Đường Ngữ bụm mặt, "Chờ em thành niên rồi lại nói tiếp."
Hai người bắt đầu ồn ào, chui vào ổ chăn làm ầm ĩ, đến tận rạng sáng ba bốn giờ mới đi ngủ.
Sáng sớm 6 giờ, Băng Mật lại gặp ác mộng. Trong mơ, kẹo mà Đường Ngữ đưa cho hắn bị mất, hắn tìm khắp nơi, tìm từ trong nhà đến trường học vẫn không thấy. Ngay cả Đường Ngữ cũng không thấy đâu.
Hắn giật mình tỉnh giấc: "Kẹo của tôi đâu rồi!"
"Ở đây nè!" Vừa rồi Đường Ngữ đã nhìn thấy cái trán mướt mồ hôi của Băng
Mật, thấy hắn tỉnh cậu lập tức thò qua, vỗ vai trấn an hắn.
"Em ở đây..." Băng Mật nhìn thấy Đường Ngữ ở trước mắt, lại dần chìm vào giấc ngủ.
Kỳ nghỉ đông trôi qua rất mau, vừa đảo mắt đã tới lúc đi học lại.
Tiết trời vẫn rất lạnh, Đường Ngữ mặc thật dày, quấn khăn quàng quanh cổ, đeo bao tay cùng Băng Mật bước vào sân trường.
Trước khi bước vào khu dạy học, hai người thấy Nòng Nọc và Hướng Tâm ở đằng
trước không xa. Hai người vừa nói vừa cười, Nòng Nọc y như một tên đầu
gỗ không được mở mang đầu óc, cười ngây ngô với Hướng Tâm. Hướng Tâm nói cái gì cậu ta cũng gật đầu.
"Đồ nhát cáy." Đường Ngữ hô một tiếng từ đằng sau.
Không ngờ "đồ nhát cáy" đó thật sự quay đầu, cười vẫy tay với Đường Ngữ và Băng Mật: "Chào buổi sáng."
Cái tay đeo bao tay của Đường Ngữ vẫy vẫy, trả lời một câu chào buổi sáng.
Sau đó cậu quay đầu cười xấu xa nói với Băng Mật: "Anh đoán xem vừa nãy em làm động tác tay gì?"
Băng Mật nhìn mặt cậu, rồi nhìn xuống bao tay cậu, chẳng nói chẳng rằng chỉ nâng tay giơ ngón giữa lên.
"Phụt há há há... Anh anh anh..." Đường Ngữ lập tức nắm lấy ngón giữa đang dựng thẳng của hắn ấn xuống, cười đến hơi co lại.
"Sao sao sao anh đoán được?" Đường Ngữ đè tay hắn xuống không cho hắn giơ ngón giữa lên nữa.