Sau khi giải quyết xong truyện của ả nữ nhân điên Hoàng Nguyệt Minh
thì bọn họ lại tốn gần nửa tháng đã về tới căn cứ, nhìn cổng vào căn cứ
lớn hơn trước đây một vòng, tường đất cũng cao bằng một toà nhà 5-6
tầng, xem ra bọn họ quản lý căn cứ vô cùng tốt.
Hai chiếc xe tải
đậu ngay hàng thẳng lối trước căn cứ đợi đến lượt vào. Tuy số người đợi
được vào không đông như bọn cô từng thấy khi đến căn cứ trung tâm nhưng
chỉ mới ba tháng sau mạt thế được như vậy đã tốt lắm rồi.
Những
người xếp hàng ai nấy đều mang một túi to trên vai, cả người thì lấm len đơ bẩn do nhiều tháng không được tắm rồi. Nhìn một đứa bé tầm 2-3 tuổi
đang được bế trên tay một lão bà tuy dơ bẩn lấm lem nhưng vẫn giữ được
ánh mắt hồn nhiên, đôi gò má phúng phính cho thấy được bảo vệ vô cùng
tốt.
“Ngoại ơi con đói bụng” - Đứa bé phụng phịu xoa xoa cái bụng đói meo nhìn bà ngoại cũng lắm len như mình.
“Tiểu Ưu Ưu ráng đợi chút nha, qua khỏi cánh cổng này ngoại cho con ăn màn thầu nha”
Nhìn bà ngoại gầy gò sơ xác chắc ngay cả bản thân cũng chưa được ăn cái gì
đã phải lo cho đứa cháu đang tuổi ăn tuổi lớn. Nhìn đứa bé đó Thanh
Nguyệt lại nghĩ đến bốn đứa nhóc nhà mình, đã một tháng cho gặp bọn nhỏ, từ ngày sinh bé tới nay đây là lần đầu xa nhau lâu như vậy.
“Bà
và bé ăn tạm cái bánh nhé?” - Thanh Nguyệt không biết từ lúc nào tiến
lại chỗ hai bà cháu đưa đến trước mặt họ hai chiếc bánh bao còn bốc khói nghi ngút.
“Không...ực...không cần đâu...thời buổi khó
khăn...ực...sao có thể lấy đồ ăn của cháu chứ” - Nhìn thấy chiếc bánh
bao bốc mùi thơm phức không kiềm được nước miếng như vẫn khéo léo từ
chối.
“Không sao đâu bác, cháu có nhiều lắm” - Thanh Nguyệt vui vẻ đưa bánh bao lại gần hơn, bà lão nhìn cô chân thành mà bụng cũng có
chút đói rụt rè đưa tay ra.
“Bà già không ăn thì để tôi.”
“Cho tôi, cho tôi ăn với”
“Cho tôi, tôi đã một tuần rồi chưa ăn gì”
Kết quả lòng tốt của Thanh Nguyệt vô tình làm đám người đang xếp nháo nhào
cả lên để giành mấy cái bánh bao nóng hổi. Năm sau người đàn ông nhìn
vẫn còn khoẻ mạnh chỉ có chút dơ bẩn lại đi giành ăn với bà già và đứa
nhỏ.
Mạt thế là như vậy đó, sinh tồn khó khăn và sự ích kỷ của con người ngày càng tăng. Để giành được hai cái bánh bao bọn người đó không chút chần chừ đẩy ngã hai bà cháu cả người đã dơ nay còn bị thương
nhưng một cái lật tay của Thanh Nguyệt hai cái bánh bao đã bị cất lại
vào không gian.
“Bánh bao đâu?”
“Cô kia bánh bao của tôi đâu?”
“Trả đây, nó là của tôi”
“Cô lừa tôi, làm gì có cái bánh bao nào”
Đám người không tìm được bánh bao giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống Thanh
Nguyệt nhưng không biết vì sao không bọn họ muốn xông lên đánh cô một
trận cho hả giận thì đồng loạt té ngã nhào, chắc là do lâu ngày không
được ăn đây mà.
“Nè, mấy người vừa vừa phải phải thôi. Chị tôi cho bà lão và đứa bé chứ có cho mấy người đâu?” - Tiểu Linh tức giận chống
nạnh quát đám người quá đáng này, thứ không phải của mình dù làm gì vẫn
không phải của mình. Bọn họ lại còn tham lam tự nhận mấy cái bánh đó là
của mình nữa chứ.
“Đúng vậy, người xấu” - Liễu Như Tuyết cũng bắt chước Tiểu Linh chống nạnh trừng mắt với bọn người đó.
“Tụi bây thì biết gì chứ”
“Tụi bây có người nuôi môi hồng răng trắng sao hiểu được”
“Cái thứ được bao nuôi như tụi bây có quyền gì lên tiếng”
“Tụi tao thấy trước nó là của tụi tao”
“Có hai cái bánh bao tụi tao ăn thì làm sao chứ”
“Đúng vậy, nó đâu đáng bao nhiêu với tụi bây”
Bọn đàn ông kia nhìn thấy bọn cô ăn mặc sạch sẽ lại đi chung với một đám
đàn ông phía sau, chưa kể còn có hai xe tải lớn như vậy chắc chắn toàn
là đồ ăn, chỉ có hai cái bánh bao cũng keo kiệt với bọn họ.
“Thứ
nhất, đây là đồ của tôi, tôi muốn cho ai là quyền của tôi” - Thanh
Nguyệt lạnh lùng nhìn đám người đang nằm rạp ăn vạ dưới đất từ từ rút
kiếm trong tay ra - “thứ hai, mấy người không có quyền hay tư cách ra
lệnh cho tôi. Thứ ba, đáng lẽ mấy người cũng có phần nhưng vì lòng tham
của mấy người có lẽ ngay cả chỗ trú mùa đông này cũng chưa chắc có”
“Mày có ý gì”
“Mày nghĩ mày là vương là tướng ở đây à”
“Mày cũng chỉ là những kẻ phải nương nhờ như tụi tao thôi”
“Đừng có mà lên giọng”
Bọn người nhìn thấy cây kiếm nhật của Thanh Nguyệt có chút sợ nhưng mà nghe đến việc không có chỗ ở mùa đông này liền như bị bơm máy gà liền hùng
hổ với cô. Nhìn cô cầm kiếm nhật trông doạ người như vậy chưa chắc làm
được trò trống gì.
"Ồ…lâu lắm rồi có kẻ dám lên mặt với tôi vậy" - Thanh Nguyệt cười sáng lạng như ánh mặt trời ngày đông, đúng hổ không
ra uy lại tưởng là hổ giấy sao, một kiếm chém xuất trên mặt mấy gã đàn
ông đó đều có một vệt màu dài lăn trên má - "Mấy người nghĩ tôi nói giỡn à? Hửm"
"Aaaa…"
"Giết người, anh à nói tính giết bọn tôi"
"Anh coi nó không xem tụi anh ra gì dám giết người này"
Cả đám bị Thanh Nguyệt cho ăn một kiếm đồng loạt sợ run trốn về chỗ kiểm
tra và rà soát người ra vào. Hừ, mấy người rà soát ở đây có người nhà
bọn hắn, phen này xem ai không được vào cho biết.
"Anh ba, không
phải em đã nói phải đợi đến lượt sao, còn vài người nữa thôi anh ráng
đợi" - Kẻ được dho là họ hàng của bọn hành sự bát nháo đang bận trộn ghi chép lại thông tin người ra vào căn cứ và vật tư phải nộp làm gì biết
chuyện xảy ra nãy giờ.
"Em xem, con nhỏ kia không coi tụi em ra
gì, nói dám chém bọn anh đây này, nếu không có tụi em bọn anh là gì còn
mạng" - Lên kia lay lay tay làm kẻ họ hàng vô cùng khó chịu mới ngước
mặt lên nhìn thì hắn thật sự bị thương.
"Sao, thì ra cũng có quen
biết à?" - Tiểu Linh dẫn Tiểu Tuyết tiến lại bàn kiểm tra xem xét bọn
cáo trạng đang nói gì thì nghe được, thì ra toàn là lũ một giuộc với
nhau, phải kêu chị kiểm tra lại nhân phẩm trước khi giao việc mới được.
"Xin lỗi nha cô bé, em có thể kể chuyện gì đang xảy ra được không? Nếu bọn
họ sai anh sẽ làm chủ cho em" - Người đàn ông nhìn thấy cô gái trước mặt trắng trẻo xinh xắn lại sạch sẽ, không có chút nào giống như đã trải
qua mạt thế, chắc cũng là con em nhà nào có của đây, phải lấy lòng mới
được.
Tiểu Linh mặc dù ghét bọn người kia thiệt nhưng với kẻ nói
chuyện có thiện ý thì bản thân nhaat thời không thể tỏ thái độ được đành kể hết cho người kia nghe. Hắn ta nghe xong lại một bộ dạng suy tư
nhưng nhìn thấy bọn lão đại căn cứ đang từ bên trong di ra liền hắn
giọng nói.
"Chuyện này đôi bên đều có sai. Anh không thể lấy đồ mà không xin phép được, còn chị của em cũng sai khi dám chém người. Thôi
thì hai bên bỏ qua cho nhau được không?" - Hắn ta cố gắng nặng ra một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp để lão đại căn cứ thấy hắn mà đề bạt.
"Không cần phân xử. Bọn họ được phép vào căn cứ với điều kiện phần ăn bọn họ
được hưởng một nửa phải chia cho hai bà cháu này cho hết mùa đông. Nếu
không có thể cắm trại trước căn cứ, chúng tôi sẽ không bảo vệ" - Thanh
Triệt tiến lên liếc nhìn tên đang ngồi trên bàn kia, nhìn bộ mặt giả tạo của hắn càng không thể thích được.
"Cậu trai trẻ này, không biết
cậu lấy quyền gì mà được phép ra lệnh cho bọn tôi phải làm theo ý cậu" - Nhìn thấy Thanh Triệt còn trẻ lại có chút bụi bặm trên người, chắc là
anh em của nhóc này nhưng nhìn sao cũng không ra được người có quyền có
thế. Nghĩ đến tên vắt mũi chưa sạch mà dám ra lệnh cho hắn thì biểu cảm
thân thiện liền có vết nức.
"Không cần anh biết. Làm theo lời cậu ta là được"
Thư ký Thiên nhận được thông báo từ ong chúa của Thanh Nguyệt nhanh chóng
đi ra tiếp đón mọi người, vừa ra ngoài đã nghe được bọn họ nói chuyện
tuy không biết chuyện gì nhưng hai chị em nhà lão đại của mình chưa bao
giờ làm việc gì quá đáng cả.
"Nè, anh kia, anh là ai mà ra lệnh
cho em………" - Cái tên ỷ vào họ hàng thân thích tính lên giọng dạy đời thư ký Thiên đã bị bịch miệng không cho nói.
"Vâng vâng…tôi sẽ làm
theo" - Cái tên ngồi trên bàn tới lúc này nếu còn không biết thân phận
mấy người mới tới này thì quả là ngu rồi.
"Lão đại. Mọi chuyện thuận lợi chứ?" - Thư ký Thiên không thèm nhìn bọn người kia đi về phía Tử Hoàng cúi đầu.
"Thuận lợi. Đồ đã đem về, phân phó chạy xe vào biệt thự đi, những người thân
của những người này cậu kêu lại" - Tử Hoàng cũng gật đầu với anh phân
phó rồi ngang nhiên nắm tay Thanh Nguyệt đi vào.
"Dẫn hai bà cháu kia theo"
"Vâng"
Đoàn xe phía xe cũng khởi động, đám thuộc hạ có công trong chuyến đi này đều ngẩn cao đầu đi vào bên trong căn cứ còn đám người vừa hùng hổ lúc này
mới biết bản thân thật sự chọc nhằm người rồi. Tưởng đâu là bọn con gái
bị bao nuôi giống như bọn họ thấy ai dè là bao nuôi cao cấp. Nếu Thanh
Nguyệt mà biết suy nghĩ bọn người này thì còn lâu mới có cơ hội đi vào
căn cứ.