Trong phút chốc Thanh Nguyệt đã đưa ra quyết định.
Mọi người
đang đứng trong vòng bảo vệ chưa kịp suy nghĩ gì đã đồng loạt biến mất
chỉ còn mỗi Thanh Nguyệt đứng đó. Lớp băng bảo vệ không được tiếp thêm
sức cứ thể bắt đầu sụp đổ, bọn chuột đã bắt đầu xông lại muốn ăn thịt
cô.
Hoả hệ trên cơ thể Thanh Nguyệt nhanh chóng bọc phát, toàn
thân cô toàn là lửa đỏ, mỗi con chuột tiến đến đều trở thành một ngọn
đuốc sống, một con lan sang con thứ hai, chứ như vậy toàn bộ tầng lầu
chìm ngập trong biển lửa. Tang thi chuột hệ băng thấy tình thế không tốt bắt đầu tạo ra băng tuyết dập lửa.
Toàn bộ tầng lầu một lần nữa
chìm trong băng lạnh tấu xương nhưng Thanh Nguyệt lại không để cho tang
thi chuột trở mình mà lại phóng hoả toàn bộ lũ chuột ở đó, trong tay cô
không biết từ lúc này xuất hiện một cây thương bằng lửa, từ xa Thanh
Nguyệt phóng lao về phía tang thi chuột kia.
Có lẽ vì là động vật
cấp thấp và nghĩa bản thân như vậy đủ lợi hại rồi nên nó không tránh né
mà đối mặt trực diện với thương của Thanh nguyệt, băng hệ phóng xuất từ
trong miệng nó chỉ làm uy lực của ngọn lửa khẽ giao động rất nhẹ.
"Phập"
Thương cắm thẳng vào giữa đỉnh đầu của chuột biến dị. bọn đàn con xung quanh
không ai dập lửa cũng từ từ bị thiêu chết, ngọn lửa đã sớm lang rộng,
một số con vì muốn mà đã chạy xuống tầng dưới, ngọn lửa đã sớm thoát
khỏi sự khống chế của cô.
Nơi này lại là cây xăng, bọn chuột đi
lung tung như vậy sợ cây xăng sắp nổ rồi. Thanh Nguyệt không kịp suy
nghĩ chỉ có thể lượm tinh hạch của tang thi chuột rồi nhanh chóng lách
mình vào không gian.
"Oành...Đùng..."
Đúng như suy nghĩ của
Thanh Nguyệt, khi cô vừa lách mình vào không gian nơi đó lập tức phát
nổ, nếu cô chỉ chậm một giây nữa thôi là đã tang xác trong biển lửa,
những người ở trong không gian cũng sẽ không thể thoát ra.
Vừa vào không gian đã có 3 cặp mắt ai oán nhìn cô, đôi mắt biểu thị “Giải thích, mau giải thích đây là có chuyện gì”
“Ặc... Mọi người bình tĩnh. Để con giải thích” - Thanh Nguyệt toát cả mồ hôi
khi Hoàng Vân nhìn cô với ánh mắt “chỗ này nhiều đồ ăn vậy sao không dẫn cô vào”
“Tiểu Triệt em nói trước đi”
Trái banh nóng bỏng
tay này tạm thời cô truyền qua cho Thanh Triệt trước, cô còn phải đi xem bốn bảo bảo và gọi Tiểu Linh ra đây nữa.
“Chị...”
Thanh
Triệt nhà ta vừa bị điểm danh đã đứng hình mất ba giây, cậu đâu biết gì
về không gian này đâu. Giải thích sao đây? Nhưng hình như ba người kia
không nghe cậu nói a, nhìn đi họ đang nhìn cậu với ánh mắt “thì ra con
cũng biết mà dấu ta”. Huhu. Quá oan ức mà.
“Haizzz. Chuyện là như thế này...”
Mọi người từ khi bắt đầu nghe chuyển ánh mắt từ tức giận đến ngạc nhiên,
sau cùng chính là đau lòng. Nếu có thể hai chị em cô mong muốn mọi người đừng biết chuyện đã xảy ra trong tương lai, bảo hộ và giúp họ đủ mạnh
để chiến đấu trong mạt thế chứ không phải đối mặt với việc quá khứ đen
tối đó.
Thanh Nguyệt vừa cùng bốn bảo bảo đi ra cùng Tiểu Linh đã
bị Tuyết di ôm vào lòng, hai mắt bà đỏ ngầu như sắp rơi lệ nhưng vẫn cố
kiềm nén. Có lẽ là một người cô, một người tiền bối nhưng bà không hề
giúp gì được cho bọn nhỏ, khi mạt thế đến phải để bọn chúng một hình
hứng chịu, nói không đau lòng chính là giả.
“Tuyết di không sao
rồi” - Thanh Nguyệt vỗ lưng an ủi bà rồi giới thiệu Tiểu Linh với mọi
người - “Đây là Tiểu Linh, con bé là khí linh do nơi này hình thành và
là quản gia giúp con trong coi mọi việc ở đây. Trước khế ước dùng máu
của con nên con bé có chút giống”
Sau một màn làm quen giới thiệu
mọi người với nhau Tiểu Linh trở thành hướng dẫn viên giới thiệu mọi
người không gian xung quanh đây.
Từ khu vực các thú ở Châu Phi, có chim cánh cụt và Gấu Bắc Cực được cô mua về đều có khu riêng và khí hậu thích hợp.
“Woa... Vậy vụ mất tích bí ẩn của của bọn động vật ở sở thú là do cậu sao?”
Hoàng Vân có chút hâm mộ với Thanh Nguyệt, nơi đây dừng như cái gì cũng có, chỉ là không có internet, nhưng có ăn là được.
“Nơi này quy tắc không thể áp dụng với con người. Con người sẽ già nhưng rất lâu, không thể sinh sản và nơi này luôn luôn là ban ngày”
Thanh
Nguyệt nhanh chóng dặp tắt cái ý nghĩ muốn trốn vào đây ăn của Hoàng
Vân. Nơi này tốt thật nhưng chỉ là không gian, thế giới bọn họ phải đối
mặt chính là mạt thế.
“Ở trong đây một ngày bằng bên ngoài một
giờ. Mọi người cứ ở đây nghỉ ngơi, bên ngoài lũ chuột bị lửa của con làm cho nổ tung cả rồi. Giờ chúng ta phải đợi lửa tắt”
“Yeah”
Nghe đến câu nói này có lẽ người vui nhất là Hoàng Vân, từ khi mạt thế đến
nay cô phải hạn chế lại sức ăn của mình, không ai có thể thấu hiểu nổi
sự đau khổ này. Nay lại gặp ngay Tiểu Linh tâm linh tương thông, Tiều
Luân vô cùng rành chỗ cất đồ ăn, ba kẻ ham ăn lập tức thành một tổ đội
bào thức ăn dự trữ của Thanh Nguyệt.
Từ không gian nhìn ra ngọn
lửa vẫn bập bùng cháy mãi nhưng Thanh Nguyệt sớm tinh mắt nhìn thấy một
ánh mắt dõi theo nơi bọn họ đứng từ xa, nhìn ngọn lửa đốt trụi tất cả
mới quay lưng bỏ đi. Có lẽ có kẻ không an phận với chỗ bọn họ rồi.
Tiếng nổ lớn phát ra từ chạm xăng đã sớm thu hút không ít tang thi nhưng bọn
chúng đúng là xui xẻo, đều là những tang thi cấp 1 nên không đủ thông
minh lại lao đầu vào ngọn lửa, ngày mai có lẽ bọn cô lại có thu hoạch
ngoài ý muốn rồi a...