Hôm nay mọi người cũng chỉ ngủ lại một đêm trong một cửa hàng tiện
ích rồi lại tiếp tục lên đường. Thời gian gần hai năm mạt thế nên sớm đã không còn gì để thu vào không gian nữa rồi.
Khi mặt trời vừa ló
dạng mọi người đã bắt đầu lên đường, Tiểu Mộc nhỏ bé cứ ôm trong lòng
như vậy không phải là một cách hay nên Thanh Triệt đã bỏ nó vào túi nhỏ
đeo trước ngực giúp nó có thể quan sát phía trước.
Suốt quãng
đường tang thi nhiều vô số kể, bọn cô cứ thế chém chém giết giết, tinh
hạch thu được nhiều vô số và tất nhiên Tiểu Mộc trong túi áo được Thanh
Triệt cho nên thu được không ít thành phẩm.
Khi mặt trời ban trứ
chói chan gây gắt thì bọn cô cũng đã đến trước căn cứ trung tâm. Vì xung quanh tang thi đã sớm được mọi người ở đây dọn dẹp nên bọn cô lập tức
ngồi bệch dưới đất lấy nước ra uống lấy uống để.
Mấy người lính
canh cửa nhìn bọn cô không kiên nể mà uống nước gần hết cả bình liền
trợn tròn mắt, phải nói mạt thế đến ngoài thức ăn thì thứ khan hiếm nhất chính là nước.
Mọi người ở đây có thể bảy ngày không ăn nhưng
không thể sống thiếu nước quá ba ngày. Huống chi ở đây dị năng giả hệ
thuỷ không nhiều, để dùng nước trao đổi cái giá bỏ ra rất cao, nguồn
nước bị ô nhiễm nghiêm trọng chưa được giải quyết nên mỗi ngày bọn họ
chỉ có thể muốn mấp môi một ít mà thôi.
Nghĩ đến mấy người này
uống nước không chút kiên dè mà bọn họ có chút ganh tỵ, nhìn những người này ai nấy đều hồng hào, không có chút nào là dấu hiệu của việc trải
qua thời gian dài khi mạt thế. Tất cả những thứ này đều là nhờ công lao
của Thanh Nguyệt nhưng bọn họ nào biết được, chỉ đứng đó trợn tròn mắt
ganh tỵ mà thôi.
Chu Gia Vân nhanh chóng đến quầy báo tin, có lẽ
do tang thi thành phố B quá nhiều nên những người có thể đến căn cư
trung tâm từ khi vực này cũng không cao nên bọn cô không phải xếp hàng
chờ đợi. Mọi người nhanh chóng điền thông tin rồi vào phòng kiểm tra
thân thể.
Người tiếp nhận phiếu thông tin của bọn họ nhìn đống
giấy tờ như bị hoá đá. Nếu trừ 74 vị quân nhân từ căn cứ trở về đều có
dị năng thì không nói. Đằng này những người bọn họ đem về ai cũng là dị
năng giả mà còn cấp cao như vậy, có hai người đã cao bằng lãnh đạo căn
cứ luôn rồi, còn có bốn đứa nhóc chỉ mới hai tuổi cũng là dị năng giả
cấp 5? Bọn nhóc cấp còn cao hơn ông.
Cái vị nữ thiếu tướng này là thần thánh phương nào có thể chiêu mộ được mấy người này thật là tài.
Có điều ông ta không biết rằng bọn cô trừ Tiểu Linh ra thì ai cũng đều là
song hệ dị năng, rất may không khai ra hết nếu không chắc ông ấy sốc đến truỵ tim mất.
Bọn cô sau khi kiểm tra y tế nhanh chóng tập hợp với Chu Gia Vân đi tiếp vào bên trong căn cứ.
Nơi này cũng được xây dựng không khác với chỗ bọn cô trước đây là mấy. Giới lãnh đạo cũng chia ra nhiều khu vực để dễ dàng quản lý.
Vừa kết
thúc kiểm tra thân thể bọn cô sẽ đến ngay khu vực đanh cho những người
không phải là dị năng giả. Ở đây bọn họ chỉ có thể làm các công việc
chân tay như khiêng đá xây tường thành, làm các công việc bán thân hay
các bạn nhỏ đi ra ngoài làm hướng dẫn viên trong căn cứ.
Bọn họ
đều không có được một căn nhà ở hoàn chỉnh mà phải dùng vải vóc chấp vá
lại thành một căn nhà tạm, những thức ăn bọn họ nhận được sau khi ăn
xong vỏ nhựa, vỏ lon quăng đầy ở một góc tường không ai dọn dẹp phát ra
mùi hôi thối.
Vì đây là tầng lớp thấp nên giới lãnh đạo cũng chẳng quan tâm, vì vậy sinh hoạt nơi đây rất loạn và tất nhiên nếu có người
chết thì bị quăng ra khỏi căn cứ, nếu có người tốt thì đào một cái lỗ
sâu sâu một chút để chôn, không bài vị, thậm chí một cây gỗ cấm tượng
trưng cũng không.
Tiếp đến vòng thứ hai thì ở đây là khu cho dân
khá giả, họ là dân thành phố này và khi mạt thế đến họ có nhà nên cho
thuê lại dùng vật tư để trao đổi.
Những người ở đây thường sẽ là
người thân của dị năng giả cấp cao, những dong binh đoàn, lính đánh thuê hoặc là các dị năng giả cấp thấp.
Và cuối cùng là nơi đầu não của căn cứ, nơi tập trung những vị tinh anh, giới lãnh đạo và là nơi phồn hoa nhất của căn cứ.
Ở đây bọn cô nhìn thấy tốp năm tốp ba dị năng giả đi cùng nhau để nhận
nhiệm vụ được đề ra trên bảng thông báo. Lâu lâu lại có một số cô gái
hoặc thiếu gia ăn mặc sạch sẽ không khác gì trước mạt thế đang vui đùa
trêu ghẹo người khác, nhìn là biết các thành phần có tiền nhưng không có góp chút sức nào rồi.
Ở đây cũng có rất nhiều khu nhà sạch sẽ,
thậm chí là biệt thự được lau dọn không khác gì trước mạt thế. Những
người công nhân đều là người thường và phải nói họ vô cùng may mắn mới
nhận được công việc này vì lương của nó cao gấp mấy lần đi khiêng gạch
xây tường và đủ nuôi sống cả một gia đình.
Tuy nói ở đây toàn là
những người quan trọng trong căn cứ nhưng không phải là toàn bộ. Chỉ cần một cô gái hay chàng trai có chút ít nhan sắc thu hút được những dị
năng giả cấp cao cũng có thể ăn sung mặc sướng ở nơi này không phải lo
nghĩ.
Mọi người đang đi về phía khu vực quân sự của căn cứ thì
Hoàng Vân bỗng nhiên hốt hoảng, bàn tay cầm lấy tay Doãn Lãng xiếc chặc
cho thấy sự lo lắng của cô.
Doãn Lãng tính mở miệng hỏi có chuyện
gì thì đã bị Thanh Nguyệt ra hiệu im lặng vì cô cũng đã phát hiện đối
tượng mà Hoàng Vân đã nhìn thấy.
Những người đó không ai khác
chính là ba, mẹ kế và em kế của Hoàng Vân. Những người đã gieo rắc tư
tưởng độc hại vào đầu cô ấy trong một thời gian dài!