Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó mà bảo bảo trong bụng đã được
bốn tháng. Có lẽ bảo bảo là may mắn của cuộc đời cô, vừa đăng bán căn hộ không bao lâu đã có người mua lại. Người mua lần này là một đại gia bao nuôi nữ minh tinh mới nổi, đâu phải ai có tiền muốn mua nơi này là được a. Vậy là sau một hỏi kể hết các tiện ích mà nơi này mang lại rất nhanh trong tài khoản cô nhận thêm 50 triệu tệ.
Buổi sáng cứ thế mà
trôi qua, Thanh Nguyệt phấn khởi đến bệnh viện kiểm tra định kỳ cho các
bảo bảo. Dù biết được linh tuyền cải tạo thể chất nhưng cô vẫn muốn nhìn thấy các bảo bảo qua hình siêu âm. Bốn bảo bảo lúc này chỉ to bằng trái bơ rồi nhưng nhìn bọn nhóc kiếm tâm tình cô lân lân như ở trên mây.
Vậy là tiếp tục một đống quần áo trẻ em dành cho cả nam lẫn nữ từ sơ sinh
đến 18 tuổi được nhét vào không gian. Tiểu Linh nhà ta đang chơi điện tử nhìn riết cũng nhàn nên lại biến tầng hầm rộng ra một khoảng lớn cất đồ cho tiểu bảo bảo của Thanh Nguyệt.
Vừa nghĩ bản thân được rảnh
rỗi chơi điện tử tiếp tục thì Thanh Nguyệt lại đưa vào một tràn các loại sữa đủ các lứa tuổi làm tiểu Linh phải buông máy xuống đi sắp xếp.
Nhất quá tam lần thứ ba chuẩn bị chơi game tiếp thì lại xuất hiện bốn chiếc
thùng lớn nắm kính. Tiểu Linh nội tâm chửi thề quyết định đình công
nhưng cô vẫn thắc mắc đó là cái gì. Tạm thời buông ta máy game bước lại
thủ kính. Bên trong tràn đầy đủ loại kem từ ốc quế đến que kem, mặt trên trên tủ kính là tờ giấy xin lỗi của Thanh Nguyệt và bốn thùng kem này
là quà bồi tội.
"Aaa... ta yêu tỷ chết mất"
Tiểu Linh xung
sướng bay vòng bốn thùng kem reo hò. Nó cũng biết kem để lâu sẽ tan chảy liền dẫn linh lực hướng về phía chui cắm, linh lực lập tức biến thành
đong điện duy trì tủ kem. Tiểu Linh thích thú lấy ra thử một que kem,
cảm giác mát mạnh lập tức xông tosi kích thích thần kinh quá đã. Que kem tiểu Linh đang ăn là kem sữa tươi trân châu đang hot trên thịt trường,
vị béo của kem chen lẫn bị sữa và cảm giác dai dai của trân châu vô cùng đã.
----bên ngoài không gian----
Thanh Nguyệt vừa tung tăng đi dạo xung quanh trên tay cũng cần theo que kem tương tự. Thời tiết
tháng tám đã bắt dầu vào thu nhưng thai phụ như cô vẫn cảm thấy không
khí phóng nực, vì vậy vừa cầm que kem vừa ăn ngon lành.
Không chỉ
có một que kem Thanh Nguyệt đang ăn mà cô mua hẳn mười cây đủ vị khác
nhau. Tung tăng đi trên con hẻm nhỏ về lại biệt tự mà cô không sợ kem bị tan chảy. Vì sao ư? Vì từ sau khi bản thân cô tẩy kinh phạt tuỷ dị năng kiếp trước đã trở lại. Có điều lần này không còn là thuỷ hệ đơn thuần
mà thuỷ hệ của cô có thể biến hoá thành băng hệ, không những thế dị năng không gian kiếp trước được thay thế bằng hoả hệ dị năng. Đúng là một
cuộc mua bán có lời mà.
Trong con hẻm nhỏ có phần sạch sẽ lại khá
vắng lặng như Thanh Nguyệt không sợ mà cứ tung tăng đi về phía trước.
Nơi đây trở nên vắng vẻ chỉ mới đoạn thời gian gần đây mà thôi, khu hẻm
này được nhà nước đưa vào diện quy hoạch xây công viên nên dân cư đã
được đưa đến khu tái định cư mới.
Còn một đoạn đường không xa nữa
sẽ đến cổng lớn khu biệt thự nhà Thanh Nguyệt nhưng trong không khí
truyền đến một mùi máu tươi nhàn nhạt. Có lẽ thể chất đã được cải tạo
nên các giác quan đặc biệt nhạy cảm. Âm thầm Thanh Nguyệt lấy trong
không gian ra một con dao nhỏ, một tay cô đưa bao que kem đến trước
ngực, một tay dấu con dao dưới bao que kem tiếp tục bước lên phía trước.
Thình lình trước mặt Thanh Nguyệt xuất hiện một người đàn ông mặc vest xám
chặn đường, sát khí trên người tên đó tuy đã được thu hồi nhưng cảm giác quen thuộc của những kẻ giết người chuyên nghiệp vẫn không thể bỏ qua
được.
"Anh muốn gì?" - Con dao được dấu dưới bịch kem khẽ xiết
chặc, bây giờ bảo bảo đã khá lớn, cô hoạt động cũng trở nên nặng nề. Nếu kẻ trước mặt cố ý thu sát ý lại vậy cô khoan động thủ.
"Tôi không có ý xấu. Cô có thể giúp chúng tôi mua một ít băng gạc và thuốc khử
trùng được không. Sếp tôi bị thương không tiện đến bệnh viện" - chàng
thanh niên dang hai tay chắn lối đi của cô không ngừng nhìn về phía góc
tối trong con hẻm cũng đủ biết người cần cứu trị ở đó.
Nhìn về phía góc tối có thể thấy ở đó không chỉ có một người, tất cả đều đã thu liễm sát ý và mùi máu tươi xuất phát từ chỗ đó.
"Biệt thự của tôi ở gần đây, nếu mấy người không ngại có thể đến đó. Ở đó tôi có mọi vật dụng mọi người cần"
Thanh Nguyệt nói xong lách qua người thanh niên kia đi tiếp về phía trước.
Người thanh niên nhìn vào góc tối đợi lệnh được cho phép mới dám đi theo cô. Phía sau nhanh chóng xuất hiện bốn bóng dáng, người đàn ông chắn
đường cô là người bị thương nhẹ nhất còn hai người toàn thân đều có chút chật vật. Người bị thương năng nhất được bọn họ đỡ ở giữa sớm đã bất
tỉnh.
Bảo vệ khu biệt thự nhìn thấy chủ nhân một trong số biệt thự lớn nhất khu liền đến chào hỏi nhiệt tình. Đám người phía sau có chuat
cảnh giác nhìn xem cô sẽ nói thế nào với bảo vệ. Nhưng rất nhanh làm bọn họ thất vọng rồi, Thanh Nguyệt chỉ trả lời cho qua vài câu đã dẫn bọn
họ đi vào bên trong.
Tưởng chường lại phải đi bộ tiếp một đoạn
thời gian thì phía sau cổng bảo vệ Thanh Nguyệt đã có sẵn xe hơi của cô. Cũng phải nói bình thường cô hay chạy xe đi mua sắm vật tư mà đến nay
vật tư đã có quá nhiều nên đành lười biếng đi chơi không mang theo nếu
không bốn người kia đến được biệt thự nhà cô đã sớm xỉu mất.
----bên trong biệt thự ------
Dẫn bọn người đến phòng khách còn Thanh Nguyệt giả bộ về phòng nhưng thực
ra là lấy đồ ở không gian mang ra. Nhìn mấy người bị thương tích đầy
mình Thanh Nguyệt mới thấy có lẽ thuốc và các thiết bị y tế cô chuẩn bị
còn khá ít thì phải. Phải mua thêm để bổ sung mới được.
Trở lại
phòng khách Thanh Nguyệt ôm lĩnh khỉnh một đống lớn băng gạc, thuốc khử
trùng, thuốc giảm đau và kim chỉ khâu. Đống đồ nhiều đến mướn bàn trà ở
phòng khách đầy kín.
Còn ba thêm kia sau khi đặt người bị hôn mê
lên sofa thì không một chút ngại ngùng nào cởi từ áo suit đến áo sơmi
bên trong đã sớm bị thấm đẫm một màu đỏ. Từ các vết tích trên áo có thể
biết do bị đạn bắn tạo thành. Tám phần bọn người trước mặt đây là xã hội đen.
Nhìn ba người trước mắt thoát y làm Thanh Nguyệt nhớ đến
người đàn ông đêm đó ở khu nghỉ dưỡng. Thân hình tám múi, từng đường nét trên cơ thể vô cùng hoàn hảo, làn da màu đồng làm cô không khỏi tim đập nhanh một phần.
Mà khoan đã.... Tại sao người đàn ông bất tỉnh kia nhìn quen mắt thế nhỉ?
Thanh Nguyệt không khỏi nhìn hắn kĩ vài lần.
/"sh*t... không phải tên tối hôm đó đây sao? Trái đất tròn vậy sao?"/ - nội tâm
Thanh Nguyệt ngào thét khi bản thân vừa nghĩ đến người nào đó thì người
nào đó đã nằm ngay trước mặt.
"Nè, người đang bất tỉnh kia là ai vậy?"
Câu hỏi của Thanh Nguyệt đổi lấy ba đạo ánh mắt kinh bỉ của ba người đang
bận chăm soc vết thương cho nhau. Ba người xếp thành một hàng người sau
lo vết thương người trước, người cuối cùng là kẻ bị nhẹ nhất sẽ tự giải
quyết vết thương. Ba người lo cho nhau mà xem người trên sofa như vô
hình.
"Sao các người không xử lý vết thương cho anh ấy?" - Thanh Nguyệt chỉ về phía người đang bất tỉnh kia.
"Nếu cô có thể xử lý được vết thương trên người lão đại tôi chấp nhận gọi cô là nãi nãi"
Lâm Tiêu sau khi xử Lý vết thương ở lại bản tính ngã ngớn đùa giỡn.
"Được thôi!"
Thanh Nguyệt cũng không biết vì sao mấy người này lại sợ hắn như vậy nhưng cô thì lại không. Bước ba bước ngồi xuống bên cạnh hắn. Từ góc nhìn thấy
rõ khuôn mặt người đàn ông đêm ấy, đuôi mắt có một nốt ruồi lệ không sai vào đâu được.
Bàn tay đưa lên gỡ cút áo chưa kịp chạm đến thì Tử Hoàng đã cảnh giác nắm lấy, đôi mắt nhìn cô đầy tơ máu và sự cảnh giác.
"Là em đây!" - Thanh Nguyệt không hề hay biết giọng nói bản thân có bao
nhiêu dịu dàng, bao nhiêu dung túng cùng đối với người đàn ông này.
Tử Hoàng dường như nhận ra người con gái trước mắt này, cảm giác an toàn
và an ổn thoát ra từ người cô làm hắn buông lỏng cảnh giác một lần nữa
chìm vào hôn mê.
Thanh Nguyệt nhanh chóng lấy dao cắt rách áo bắt
đầu quá trình sơ cứu. Một dao rạch ngay phần bụng lấy ra hai viên đạn,
cũng may đều trúng phần mềm nên không nguy hại tính mạng.
Tiếp
theo khâu miệng vết thương lại, những vết bầm tím do đánh đấm và vết
rách do đạn xượt qua đều được cô xử lý như một tay lành nghề.
Bên
này Thanh Nguyệt tập trung sơ cứu thì ba kẻ bên kia sớm đã hoá đá từ lúc nào. Đặc biệt Lâm Tiêu miệng hắn mở lớn đến mức nhét vừa cái trứng gà
rồi.
"Nè, đừng nói là lão đại bình thường cho chúng ta chạm đến là do trọng sắc khinh bạn nha"
Đáp lại câu nói đáng khinh của Lâm Tiêu là ánh mắt nhìn người chết của hai
đồng bạn. Cũng may lão đại đã sớm bất tỉnh nếu không tên nhóc Lâm Tiêu
này phải qua Trung Đông làm bạn với mấy người bên kia rồi.
"Cậu
không nhìn thấy cô ấy đang có thai à?" - người đàn ông mặt suit đen lúc
nãy gọi là Hoàng Vinh cùng Lâm Tiêu là một trong hai cánh tay đắc lực
tinh ý nhận ra.
"What…vậy không lẽ lão đại thích kiểu phụ nữ đã có chồng?" - Tên Lâm Tiêu ngu ngốc lại phát biểu không suy nghĩ.
Hai người còn lại quyết định không mở miệng nói chuyện nữa tránh tên nhóc này kéo giảm chỉ số IQ của bọn họ.
Tuy có chút bất ngờ với hành động của lão đại nhưng bọn họ biết lão đại sẽ không làm việc gì không có mục đích.
Mặc kệ ba kẻ ngốc kia đàn nhìn cô với ánh mắt tò ngò, nghi hoặc thì sau khi sơ cứu xong Thanh Nguyệt mau chóng dọn hết đống vật dụng y tế cùng
trang phục dính máu rách nát của bọn họ đi bỏ. Xuất phát từ tâm lý cá
nhân Thanh Nguyệt cũng mong muốn ba của bảo bảo là một kẻ có thể sống
sót khi mạt thế buông xuống nên cô đã lén vào nhà bếp đổ đầy nước linh
tuyền vào bình đem ra ngoài phòng khách.
Đặt bình nước lên bàn trà cô nhẹ nhàng rót một ly đưa lên tới miệng của Tử Hoàng.
"Vị tiểu thư này, không biết cô cho lão đại chúng tôi uống gì thế" - Âu
Dương Vấn Thiên nãy giờ im lặng quan sát cử động của cô nhìn thấy hành
động lớn mật vội ngăn lại. Biết đâu bên trong có độc thì sao?
"Chỉ là nước bình thường mà thôi, mấy người bị mất nhiều máu chắc cũng đã
mệt rồi, uống chút nước cho thấm giọng" - Thanh Nguyệt biết bọn họ nghi
ngờ nên không ngại uống thử một ly lại tiếp rót một ly mới đưa lên miệng Tử Hoàng.
Tử Hoàng sớm đã hôn mê làm sao uống nước được nhưng
Thanh Nguyệt có thuỷ hệ dị năng nên đối với cô cho hắn uống nước không
khó. Cô chỉ cần đung bóng lưng che tầm nhìn của ba người nhanh chóng
điều động nước trong linh đi vào miệng rồi chảy xuống yếu hầu, chỉ trong tích tắc ly nước đã không còn một giọt.
Ba người kia nhìn thấy
Thanh Nguyệt uống xong ly nước bản thân cũng cảm thấy có chút khát nên
vậy cầm bình rót vào ba ly cùng nhau uống.