Lúc Mộ Phong Vân mở mắt ra lần nữa, ánh trăng đã thay ánh nắng chiếu vào rừng cây.
Hắn hoạt động gân cốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía mặt trăng. Dưới ánh
trăng có một cái cây, Thẩm Long Ngọc đang ngồi trên đó. Hắn ta còn duy
trì tư thế lúc trước, một cơn gió thổi qua làm dây buộc tay áo nhẹ lay
hai cái rồi lại đứng yên.
Mộ Phong Vân lặng yên nhìn Thẩm Long Ngọc.
Thẩm Long Ngọc là một thiếu niên rất sạch sẽ, không thể nhìn ra chút dấu
hiệu hắc hóa nào trên người hắn ta. Có lẽ như người khác nói, hắn ta
kiêu ngạo tự cao, trong mắt không vương một hạt bụi, nhưng trong mắt Mộ
Phong Vân, hắn ta cũng chỉ là một sư ca vô cùng tốt đối với mình.
Thực ra Thẩm Long Ngọc đã sớm chú ý đến Mộ Phong Vân, híp mắt nhìn hắn ta
nửa ngày, dáng vẻ nhìn hắn ta trông ngây ngốc, cuối cùng không nhịn được nữa, lúc còn chưa nói nên lời thì đã bật cười: “Sư đệ, ngây người há
miệng ra nhìn gì đấy?”
"Cái gì gọi là ‘hả ngươi tỉnh rồi’ hả?” Thẩm Long Ngọc nhảy từ trên cây
xuống, búng trán Mộ Phong Vân một cái: “Ngươi cho rằng ai đả tọa cũng
ngủ mất như ngươi à?”
Có lẽ là ở ngoài trời quá lâu, ngón tay của Thẩm Long Ngọc như mang theo hơi lạnh.
Mặt Mộ Phong Vân hơi nóng lên.
Mình lại ngủ thiếp đi?
Không phải chứ?
Thẩm Long Ngọc cầm con gà dưới đất đi đến bếp lò bên cạnh: “Đói rồi đúng không?”
“Vẫn ổn.” Mộ Phong Vân hấp tấp đi theo, gác cằm lên chân bếp lò nhìn: “Chúng ta ăn con gà này như thế nào?”
"Hầm lên ăn.” Thẩm Long Ngọc vén tay áo lên: “Ngươi muốn ăn thế nào?”
“Có phải gà nướng cũng được không?” Mộ Phong Vân nhìn Thẩm Long Ngọc: “Nướng bên ngoài giòn một tí ăn ngon hơn.”
Thẩm Long Ngọc giơ tay bóp mặt Mộ Phong Vân.
Mộ Phong Vân bị bóp há miệng ra: “Làm gì thế...”
Thẩm Long Ngọc khom người nhìn răng Mộ Phong Vân: “Không phải ngươi thay răng sao?”
Mộ Phong Vân suýt nữa quên mất mình trở thành một tên nhóc miệng còn hôi
sữa. Hắn đang thay răng, ăn chút thịt vụn uống nước canh thì cũng không
sao, nhưng gặm đùi gà thì lại khá khó.
"Một đứa nhóc như ngươi,
răng còn chưa đủ dài mà cả ngày chỉ nghĩ đến ăn đồ cứng.” Thẩm Long Ngọc không ngừng nói, tay cũng bận rộn không dừng: “Lại nói mấy ngày trước
Hạ Vân Mai kêu la muốn uống nước canh, coi như ngươi quan tâm chăm sóc
sư tỷ của ngươi đi. Đi qua bên kia lấy củi sang giúp ta.”
Mộ Phong Vân đáp lời, ôm củi lại đặt cạnh bếp lò: “Có cần nhặt thêm một ít không? Ta thấy củi bên kia không nhiều lắm.”
“Không cần, đợi Hoa Mai Kim tới bảo hắn nhặt.” Thẩm Long Ngọc nói: “Ngươi vẫn chưa gặp sư tỷ và tứ sư huynh của ngươi nhỉ?”
Không thấy tận mắt, nhưng Mộ Phong Vân đã biết bọn họ qua sách.
Hạ Vân Mai là bé gái mồ côi được Khưu Hải Trúc nhặt được dưới núi, những
ngày tháng sinh sống trước đó không rõ ràng lắm, nhưng từ mười tuổi sau
khi vào sơn môn, không biết sư thúc sư tôn dạy thế nào mà không đến mấy
năm đã dạy vô pháp vô thiên. Tuy nói như thế nhưng tính tình nàng sáng
sủa thẳng thắn, người cũng ngày càng trổ mã xinh đẹp hiếm thấy.
Mà vị tứ sư huynh kia lại không phải là một người bình thường, trong sách
ghi lại, Hoa Mai Kim tên thật là Hoa Minh Chinh, nghe nói là con trai
của một vị tướng quân nào đó trong phàm thế, thiên phú không cao, nhưng
từ nhỏ luôn sinh sống theo người tu đạo nên được cha là Định Bắc Hầu đưa đến đây từ ngàn dặm xa xôi. Theo lý mà nói, tư chất này của hắn ta cũng chẳng tới được cửa đệ tử ngoại môn, nhưng hết lần này đến lần khác
người cha nhìn môn phái rồi lấy vàng kim bạc trắng đập vào sửa lại nhà
ở. Sư thúc và sư tôn cùng tính toán, cảm thấy không nhận đứa trẻ này thì có lỗi với tướng quân nhà người ta chạy từ xa đến, thế nên mới nhận Hoa Mai Kim làm đệ tử nội môn.
Lúc Hoa Mai Kim nhập môn đã mười bốn
tuổi, đã bỏ lỡ độ tuổi nhập môn tốt nhất, thế nên cha Kỳ lại cầm không
ít vàng bạc đến đả thông kinh mạch thay cho hắn, lúc này việc tu luyện
của hắn khó khăn lắm mới đạt đến tiêu chuẩn nội môn.
Nhưng có lẽ
là xuất thân con nhà tướng, cha Kỳ lại hào phóng thoải mái nên tính cách của Hoa Mai Kim cũng rất cởi mở, ở chung với sư huynh đệ cũng không tệ, nội ngoại môn đều biết tên này là người giàu, có chuyện hay không cũng
đến chỗ tứ sư huynh một lần.
“Đợi hôm khác đưa ngươi đi gặp tứ sư
huynh của ngươi, còn sư tỷ của ngươi nữa.” Thẩm Long Ngọc nói: “Gần đây
sư tôn bế quan, hai người đều phải đi phụng dưỡng. Dù thiên phú gì đó
của bọn họ kém xa ta nhưng là người rất dễ gần.”
“...”
Mộ Phong Vân không hề thấy câu trước liên quan gì với câu sau.
“Đợi lát nữa chúng ta hầm canh xong thì đem một ít cho bọn họ.” Thẩm Long
Ngọc búng một cái, dẫn nước đến từ một dòng suối nhỏ cách đó không xa.
“Mấy ngày nữa sư huynh cũng phải đi phụng dưỡng sao?”
“Ừm. Mấy ngày nữa ta và lão tam đi, ngươi thì không cần, một tên nhóc nhỏ như ngươi chăm sóc chính mình còn chưa xong...”
Mộ Phong Vân nhìn Thẩm Long Ngọc một cái: “Sư huynh nhìn ta như thế này
thôi, chắc chắn tự ta có thể chăm sóc tốt cho chính mình.”
Dẫu sao thì vỏ bọc của Mộ Phong Vân ở đây cũng là một thiếu niên mười sáu tuổi, tuổi tác cũng tầm Thẩm Long Ngọc.
Nhưng rõ ràng Thẩm Long Ngọc không cho là như thế, hắn ta cười một tiếng: “Ha, nhóc con.”
“Khi nào thì sư tôn xuất quan?” Mộ Phong Vân lại hỏi.
“Khoảng chừng sau khi thi đấu sơn môn.” Thẩm Long Ngọc nói: “Thi đấu sơn môn
một tháng sau là lần kiểm tra đầu tiên sau khi các ngươi nhập đạo. Ngươi tu luyện cho tốt, đến lúc đó không thể thua. Từ nhỏ đến lớn ta thi đấu
chưa từng thua, đừng làm ta mất mặt.”
Lời này của Thẩm Long Ngọc
không sai. Là thiên tài được tác giả xác nhận, boss cuối của toàn
truyện, hắn ta có thiên phú dị bẩm, chăm chỉ tu luyện, thử thách lớn hay nhỏ cũng chưa từng thất bại. Ngay cả Quải Vương cũng thường chịu thua
dưới tay hắn ta, cho đến trận chiến cuối cùng, Mộ Phong Vân mang ba loại thần binh, tu luyện năm loại tuyệt thế thần công mới mượn Phá Không Cốt và Tam Sinh Cốt đánh bại Thẩm Long Ngọc.
Lúc Mộ Phong Vân đọc
trước chỉ cảm thấy rất sảng khoái, nhưng giờ nghĩ là biết con người Thẩm Long Ngọc này tuyệt đối không thể khinh thường.
"Biết rồi.” Mộ Phong Vân nói.
Thực ra Mộ Phong Vân vẫn rất lo lắng. So với nguyên chủ sau khi đi vào thế
giới này chăm chỉ tu luyện hết ngày đến đêm, hắn thực sự quá lười biếng.
"Sư huynh.” Mộ Phong Vân phiền muộn, gọi Thẩm Long Ngọc một tiếng.
“Làm sao?” Thẩm Long Ngọc liếc nhìn một cái, phát hiện Mộ Phong Vân đang cau mày, dường như đang buồn phiền: “Một đứa nhỏ như ngươi cả ngày lấy đâu
ra nhiều chuyện phiền lòng thế?”
Mộ Phong Vân mặt chau mày ủ nói: "Nếu ta không đánh lại bọn họ thì phải làm sao?”
“Đánh không lại bọn họ?” Thẩm Long Ngọc nhíu mày: “Lời nói này của ngươi rất
nguy hiểm, một đệ tử nội môn không đánh lại đệ tử ngoại môn, ngươi cảm
thấy sẽ như thế nào?”
“Sẽ bị nhốt vào phòng tối úp mặt vào tường?” Mộ Phong Vân cẩn thận nói.
“... ngươi nghĩ gì thế, đánh không lại thì đánh không lại thôi, cũng không
làm gì sai, sao phải úp mặt vào tường?” Thẩm Long Ngọc nói, nhìn Mộ
Phong Vân một chút: “Cùng lắm là bị ta đánh một trận, dẫu sao cũng là ta dạy. Sợ chưa?”
Vẻ mặt Thẩm Long Ngọc nửa nghiêm túc nửa trêu đùa, Mộ Phong Vân cũng không biết hắn ta nói thật hay giả, thế là im lặng
không lên tiếng.
Thẩm Long Ngọc đợi nửa ngày cũng không thấy câu
trả lời, hắn ta nhìn Mộ Phong Vân ngậm miệng không nói thở dài: “Đúng là cái hồ lô phiền phức.”
Từ nhỏ, Mộ Phong Vân thường xuyên bị người ta nói là phiền phức. Lúc chưa hiểu chuyện thường vì thế mà khổ sở rất
lâu, nhưng sau khi lớn lên rồi cũng không biết có phải đã chết lặng hay
không, dần dần không để ý như thế nữa. Nhưng không biết tại sao, lần này hắn lại có chút khó chịu.
Hắn sợ bị người ta ghét bỏ.
Thẩm
Long Ngọc đối xử tốt với hắn, nhưng hắn sợ mất đi sự tốt đẹp này, nên
hắn chỉ có thể khiến cho bản thân mình tốt hơn một chút.
Hai người hầm canh gà xong thì đi ra khỏi sau núi. Thẩm Long Ngọc đi đưa canh, Mộ Phong Vân bị hắn bảo đi tu luyện.
Mộ Phong Vân quay về phòng, ngồi trên ghế đá xanh, bắt đầu cố gắng nhớ lại kịch bản “Tuyệt thế tiên tôn”, nhớ lại Quải Vương đã tu luyện như thế
nào.
Nhưng trên thực tế, dù tiểu thuyết mô tả không ít con đường
tu luyện của Quải Vương, nhưng phần lớn chỉ nói Quải Vương lĩnh ngộ tâm
pháp như thế nào ra làm sao, hoặc ở sau núi đã gặp được gì kỳ lạ.
Giống như lúc ngâm mình thì đột nhiên lĩnh ngộ được tâm pháp gì đó, quả thực Mộ Phong Vân không làm được.
Hắn chỉ có thể giống như hàng nghìn hàng vạn kẻ tu luyện trên thế giới này, ngồi trên ghế đá xanh tu luyện từng chút một.