Khuôn mặt Tô Hạ Y lập tức đỏ lên, nàng thấp giọng gắt: "Hừ. Thích nói."
Lúc Tô Hạ Y ngồi xuống, đột nhiên nhớ tới kiếp trước, vì chủ nhân của
Vinh Hương Trai, thế nhưng hao tốn rất nhiều tâm tư cũng không điều tra
ra được. Hẳn là... Tô Hạ Y trợn mắt há mồm nhìn Mạc Dực: "Đừng nói với
ta rằng Vinh Hương Trai là sản nghiệp đứng tên người nhé?” Mạc Dực nhún
vai, nụ cười trên mặt nhàn nhạt: "Thế nào, Vinh Hương Trai này không thể là sản nghiệp đứng tên bản vương sao?” "Quả nhiên là ngươi. Ta đã nói
ngươi lấy ở đâu ra nhiều bạc như vậy cho ta. Có kho vàng lớn Vinh Hương
Trai này. Bạc kia, có lẽ không phải tất cả đều là của ngươi?”
Mạc Dực che túi tiền của mình theo bản năng: “Hạ Y, tốt xấu gì cũng chưa
cho ta chút tiền riêng. Nam nhận hành tẩu bên ngoài, sao có thể không có chút bạc trong tay?”
Tô Hạ Y trợn trắng mắt, tức giận: "Ta nói
muốn đụng vào bạc của người lúc nào?” Mạc Dực cười dọn bát đũa: "Đậu Đỏ
không ở đây, bản vương tự mình hầu hạ nàng, thế nào? Đến đây, nếm thử
món vịt mật hoa quế này đi”
Nhìn dáng vẻ ân cần của Mạc Dực, Tô
Hạ Y cười sâu xa: "Tay của Quận vương gia kéo dài thật dài. Phủ Đại
tướng quân, có lẽ đã sớm là vật trong túi của quận vương gia rồi đúng
không?” | "Chỗ nào, chỗ nào, Hạ Y quá xem trọng đến bản vương rồi!”
Tô Hạ Y vừa ăn, vừa không chút khách khí trầm giọng nói: "Sáu năm trước,
khi ta rời khỏi phủ Tướng quân, Vinh Hương Trai đã nổi tiếng kinh thành. Lúc đó người cũng chỉ khoảng mười tuổi. Vinh Hương Trai từ khi xuất
hiện đến khi quật khởi, ít nhất cũng phải mất hai đến ba năm. Ngươi nói
cho ta xem một tiểu tử bảy tám tuổi vắt mũi còn chưa sạch, làm thế nào
được?”
Mạc Dực cười đùa nói: "Bản vương thiên phú dị bẩm..."
"Đừng nói với ta những lời này. Nếu ngươi không chịu nói thật, vậy sao
này cũng không cần phải tới nữa”
Mạc Dực vội nói: "Được được
được, bản vương nói thật. Vinh Hương Trai quả thực là sản nghiệp của bản vương. Nhưng là do mẫu phi truyền lại cho bản vương. Bản vương bỏ ra
thời gian mấy năm, đưa nó phát dương quang đại mà thôi. Còn phủ tướng
quân, bản vương chỉ để ý đến an nguy của một mình người thôi. Vậy nên,
ngoại trừ Phương Nghi các này, những nơi khác, bản vương chỉ bày cơ sở
ngầm mà thôi.”
"Cho dù là ở phủ tướng quân sắp xếp cơ sở ngầm hay là khống chế Phương Nghi các, đều cần có thời gian. Quận vương gia bắt
đầu quan tâm đến Hạ Y từ lúc nào?”
"Ha Y!"
Giọng nói của Mạc Dực mang theo vài phần bất lực: “Ngươi như vậy là muốn đập vỡ nồi đất tra hỏi đến cùng sao?”
"Đúng!"
"Được, không biết Hạ Y có còn nhớ rõ chuyện hồi bé có một lần người vào cung, cứu được một tiểu thái giám không?”
Tô Hạ Y hít vào một ngụm khí lạnh: "Ngươi chính là tiểu thái giám kia?"
"Hạ Y thông minh. Ân cứu mạng, bản vương cho dù lấy thân báo đáp cũng
không đủ, đúng không?” Tô Hạ Y xì một cái: "Không biết xấu hổ. Thật sự
lời gì cũng nói được, cũng không sợ trở thành trò cười của người ngoài”
"Nơi này chỉ có hai người chúng ta, cũng không có ai bên cạnh. Nào Hạ Y, nếm thử món gà hầm nấm hương này đi, các tiểu thư trong kinh thành đều
rất thích, người nhất định cũng thích” | Nhìn nam nhân trước mắt đang
bận bịu gắp thức ăn cho mình, Tô Hạ Y chỉ cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Cũng không nhớ rõ là đã bao lâu chưa từng có cảm giác được người khác chăm
sóc thế này. Từ sau khi Mạc Dực xuất hiện, Tô Hạ Y thường xuyên xoắn
xuýt.
||||| Truyện đề cử: Con Rể Chiến Thần |||||
Xoắn xuýt vì mối quan hệ giữa mình và Mạc Dực. Bây giờ, Tô Hạ Y cũng muốn hiểu.
Nếu mình không có cách nào để thay đổi, vậy thì thuận theo tự nhiên đi.
Cảm nhận được sự tiếp nhận của Tô Hạ Y với mình, tâm trạng của Mạc Dực cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Hắn vẫn luôn biết, chỉ dựa vào việc trói buộc
đạo đức mà vợ chồng mang đến để giữ Tô Hạ Y lại bên cạnh mình là không
thực tế. Chỉ khi khiển Tô Hạ Y tiếp nhận mình từ trong lòng, tình cảm
giữa hai người mới có thể thêm bền chặt. "Ngươi vẫn chưa đi?” Dùng cơm
xong, Tô Hạ Y nhìn sắc trời bên ngoài, ngửi thấy mùi thức ăn trong phòng bếp nhỏ, nhíu mày, sợ Mạc Dực ở đây sẽ làm hỏng chuyện tốt của mình.
Mạc Dực thở dài thấp giọng nói: "Giết được thỏ, mổ chó săn. Không ngờ Hạ Y lại đối với ta như vậy?” "Trời đã sắp tối, rắn, côn trùng, chuột,
kiến, sẽ hoạt động. Nếu ngươi không đi là muốn chờ xem kịch vui?”
Hãy cho nhau lối thoát - tình yêu là sai lầm
Tôn Tâm Tâm mới sáu tuổi đã mắt ngọc mày ngài, có tri thức hiểu lễ nghĩa,
tính tình nhã nhặn. Cấp bậc lễ nghĩa chu toàn hành lễ với Tô Hạ Y nói:
"Tâm Tâm bái kiến đường tỷ. Đường tỷ Vạn An". Tô Hạ Y vội vàng kéo cô bé ngồi xuống bên cạnh mình: "Muội muội cần gì đa lễ. Gọi đường tỷ xa lạ
biết bao nhiêu, ngươi cứ gọi ta một tiếng tỷ tỷ cũng được” Tô Tâm Tâm
nhìn Lý di nương một chút, thấy Lý di nương gật đầu, mới ngượng ngùng
nói: "Tỷ tỷ"
Tô Hạ Y cười nói: "Lần đầu gặp muội muội, tỷ tỷ cũng không chuẩn bị quà gì tốt. Chỉ có những chiếc khăn gấm này, cho muội
muội mấy cái. Thịt thỏ hun khói, không biết muội muội có thích không?”
Tô Tâm Tâm mặc dù nhỏ tuổi, nhưng có thể thấy được rằng hiểu biết rất tốt.
Quan sát chồng khăn gẩm trước mắt này, liền biết chúng có giá trị không nhỏ, nhanh chóng đứng dậy hành lễ nói: "Tỷ tỷ tặng quà lớn như vậy, muội
muội nhận không được. Khăn gấm trân quý, nhiều khăn như vậy muội muội
cũng dùng không đến.
Muội muội chỉ chọn một chiếc mình thích, mặt khác lại chọn thêm một cái cho di nương”
Tô Hạ Y kéo Tô Tâm Tâm, đem một chồng khăn đều nhét vào trong tay Tô Tâm
Tâm: "Tỷ tỷ nói là đưa cho ngươi, thì chính là đưa cho ngươi. Di nương
của muội năm đó cùng mẹ ta, chính là tỷ muội tốt. Ta đưa khăn cho ngươi, ngươi không muốn, như vậy chẳng phải xem thường người tỷ tỷ này sao?”