Cảm giác như Bạch Vũ Vi và Bạch Ý đều là người rất xa lạ trong trí nhớ.
Từ khi Bạch Quả thành thân với Tạ Lâm đã rất ít phải nhớ tới vài chuyện
trước khi thành hôn, chợt vừa nghe Bạch Vũ Vi sinh con, cậu còn hoảng
hốt một lúc, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này ở trong bụng đối phương hình như
đã rất lâu rồi, nhưng cẩn thận ngẫm lại, đứa nhỏ này quả thật vừa lúc đủ tháng.
Chuyện Cố gia hiện giờ với phủ Tĩnh Vương quăng tám cái
sào còn không với tới, Bạch Quả nhàn nhạt nghe chuyện này xong cũng
không để bụng, kết quả ngày này Tạ Lâm được nghỉ tắm gội, nên mang theo
Bạch Quả ra phủ đi dạo, dọc đường hai người đi dạo phố cực kỳ náo nhiệt, bụng Bạch Quả có chút đói, Tạ Lâm liền dẫn cậu vào một tửu lầu.
Hai người ngồi ở một phòng lầu hai, từ bệ cửa sổ nhìn ra có thể thấy đường phố náo nhiệt bên dưới.
"Ăn ít gạo nếp một chút, không là lát nữa lại không ăn nổi cơm." Tạ Lâm bất đắc dĩ cầm khăn tay lau hạt nếp dính trên khóe miệng Bạch Quả, nhéo
nhéo chóp mũi cậu, khẽ cười nói, "Ăn ngon vậy sao?"
Bạch Quả đỏ mặt cầm gạo nếp đưa tới bên miệng Tạ Lâm: "Ăn ngon, điện hạ cũng nếm thử đi."
Tạ Lâm cắn một ngụm, lược ngọt: "Ừ, hương vị không tồi."
Bạch Quả liền cười cong mắt, lôi kéo tay áo Tạ Lâm nói: "Vậy đợi lát nữa hồi phủ, điện hạ phải hứa mua thêm cho em......"
Tạ Lâm sờ sờ bụng cậu: "Ăn chưa no?"
Bạch Quả phình phình hai má, ngượng ngùng nói: "Có thể để dành mai ăn tiếp."
Tạ Lâm không thể nhìn đôi mắt lấp lánh kia của cậu nổi, giơ tay che lại
mắt cậu, khẽ cười nói: "Đừng có nhìn ta như vậy, bổn vương hứa với em là được chứ gì."
Tửu lầu là sản nghiệp của một vị lão Vương gia
trong kinh, đối phương là đệ đệ ruột của tiên đế, cho dù là Tấn Nguyên
Đế gặp cũng phải cung kính ba phần gọi một tiếng hoàng thúc. Tửu lầu này từ lúc khai trương đến giờ vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, gần như không
gặp phải chuyện gì, Tạ Lâm mang Bạch Quả tới đây dùng bữa là vì ở đây ít phiền phức, người không có mắt cũng ít, hai người có thể an an ổn ổn
dùng xong bữa cơm
Chưởng quầy tửu lầu biết được là Tĩnh Vương và Tĩnh Vương phi đến, cố ý phân phó đầu bếp làm nhiều hơn mấy món rồi tự
mình bưng lên lầu.
Hành lễ với Tạ Lâm và Bạch Quả xong, chưởng
quầy cười nói: "Nhị vị quý nhân tới đây, thật là vẻ vang cho tửu lầu của kẻ hèn này."
Chưởng quầy này là thân tín của lão Vương gia, có
vài phần thể diện, Tạ Lâm cùng hắn nhàn nhạt nói hai câu, hỏi thân thể
lão Vương gia gần đây có tốt, thì nghe thấy tiến xô đẩy ở bên ngoài cửa.
"Hạc Nhi đừng có bướng bỉnh, quấy nhiễu khách nhân dùng cơm trong phòng là không lễ phép."
Thanh âm ôn nhu lại bất đắc dĩ truyền đến từ bên ngoài, không cao không thấp, Bạch Quả lại cảm thấy hơi quen tai, nhưng mà trong chốc lát cậu không
thể nghĩ ra được mình đã nghe thanh âm này ở đâu, thì lại có tiếng của
một đứa nhỏ vang lên: "Nương, nương...... Ôm...... Hạc Nhi muốn
nương...... Ôm một cái đi mà."
"Tiểu yêu tinh dính người, con
nhìn con xem mập lên tận mấy cân, còn có mặt mũi muốn Thư Nhi ôm con nữa hà." Tiếng của Thái Tử Tạ Chiêu đột nhiên truyền vào, ngữ khí mang theo ý cười, "Tới, đừng để Thư Nhi nương nương của con cố sức, cha ôm cũng
được chứ?"
Đứa nhỏ bên ngoài cửa vang lên tiếng kháng cự: "Không muốn không muốn, muốn nương nương cơ."
Giọng nói dừng ở đây, lại không ngờ đứa nhỏ lại có sức lực không nhỏ, giãy
giụa chân đạp cửa mở, làm người ở ngoài cửa lộ ra chút kính ngạc.
Thái Tử Tạ Chiêu vội duỗi tay ngăn hắn đang định hành lễ lại, ôn hòa cười
nói: "Khó có được một ngày nhàn nhã, không ngờ lại gặp được Tam đệ."
Bên cạnh, Bạch Quả chớp chớp mắt, nhìn về phía Văn Tố Thư, Văn Tố Thư cũng
mang theo kinh ngạc cười nhìn về phía cậu, hai người cho nhau cái gật
đầu.
Lần trước gặp nhau vẫn là lúc tuyển tú, ngày ấy Văn Tố Thư
được Tấn Nguyên Đế chỉ làm trắc phi Thái Tử, mà Bạch Quả thì được hứa
cho Tĩnh Vương, đã lâu chưa từng gặp nhau, trên người hai người đều có
không ít biến hóa.
Văn Tố Thư tư dung bất phàm, ở trong ấn tượng của Bạch Quả là người tính tình thanh lãnh nhạt nhẽo, nhưng hôm nay gặp lại, khí chất thanh lãnh trên người hắn ít đi một chút, nhiều thong
dong và ôn hòa hơn một ít, đặc biệt là lúc nhìn đứa nhỏ trong lòng, cả
người giống như cũng trở nên nhu hòa hơn.
Mà sau khi Văn Tố Thư
đánh giá Bạch Quả cũng không khỏi có chút kinh ngạc, ngày xưa khi ở
trong cung tuyển tú là người thanh tuấn nhưng nhỏ gầy mà đến bây giờ đã
thay đổi đến mức không nhận ra, nếu không phải dung mạo không thay đổi,
với khí chất tư thái khác nhau như vậy nói hai người khác nhau cũng
không nói quá.
"Đây là tiểu hoàng tôn à?"
Hai người nhìn nhau cười, đứa nhỏ ở trong ngực Văn Tố Thư lại không vui, cơ thể còn
nhỏ nên không chịu nổi cơn đói, mới vừa rồi chạy chơi trên đường, bây
giờ bụng nhỏ rất đói, ngửi thấy mùi thức ăn trong phòng liền không nhịn
nổi, bứt tay áo Văn Tố Thư làm nũng nói: "Nương nương, Hạc Nhi muốn ăn
thịt thịt......"
Văn Tố Thư sờ sờ cái bụng xẹp lép của đứa nhỏ, vội nhìn về phía Thái Tử: "Điện hạ, Hạc Nhi đói bụng."
"Thái Tử không chê, thì lưu lại cùng nhau dùng cơm." Tạ Lâm cùng Thái Tử quan hệ không tồi, khi nhìn về phía tiểu hoàng tôn đáy mắt cũng mang chút
cười, quay đầu nhìn chưởng quầy nói, "Lại chuẩn bị thêm nhiều đồ ăn một
chút."
Chưởng quầy vội cười lui xuống đi phân phó.
Như
thế hai nhà liền ngồi ở một chỗ, tiểu hoàng tôn chỉ thích dính Văn Tố
Thư, với người cha ruột là Thái Tử ngay cả một ánh mắt thương yêu cũng
không cho, chờ Văn Tố Thư múc cho nhóc một chén canh trứng mềm mềm, nhóc lại giống như người lớn thu nhỏ tự mình xúc ăn. Nhưng mà người nhỏ, lực đạo không nắm chắc được, ăn được hai miếng lại không cẩn thận để canh
trứng dính lên mũi.
Tiểu hoàng tôn ngẩn người, đột nhiên "Oa" khóc thành tiếng, làm Thái Tử cười sang sảng một trận.
"Cha! Hư!"
Tiểu hoàng tôn là đứa nhỏ nóng tính, ném cái muỗng rồi nói mấy lời tức giận
mà người khác không thể hiểu nổi, nói nửa ngày nhóc lại cảm thấy mình
thật ủy khuất, nước mắt hàm chứa đáng thương hề hề miệng còn không nói
rõ gọi"Nương".
Văn Tố Thư dở khóc dở cười, ngầm trừng mắt nhìn
Thái Tử một cái, Thái Tử Tạ Chiêu bất đắc dĩ nhìn lại hắn, trong mắt lộ
ra sủng nịch.
Hai người lui tới mịt mờ tự nhiên, lại không ngờ đều nằm trong mắt Bạch Quả và Tạ Lâm.
Văn Tố Thư cầm khăn giúp tiểu hoàng tôn lau khô mặt, tiểu hoàng tôn liền
lập tức dúi đầu vào trước ngực Văn Tố Thư, ý là mình bị mất mặt rồi,
không muốn gặp người khác.
"Hạc Nhi không đói bụng sao?" Văn Tố
Thư tự mình lột hai con tôm, một con bỏ vào trong chén Thái Tử, một khác chỉ đưa đến miệng tiểu hoàng tôn, "Mau nhìn nè, món tôm con thích nhất
đó."
Tiểu hoàng tôn thử lộ ra đôi mắt đen to lúng liếng, thấy
thịt tôm đỏ nhạt liền nhịn không được chẹp chẹp miệng, cái miệng hồng
hồng nhỏ nhỏ chảy ra ít nước, nhóc lại đỏ mặt rút trở về, ôm chặt cổ Văn Tố Thư, giọng sữa nói: "Nương nương đút......"
Nhóc thực sự là
dán vào người Văn Tố Thư, dù cho có chút ngượng ngùng, vẫn chậm rì rì ăn xong mấy con tôm rồi ăn mọt ít bánh ngọt. Lúc tinh thần của tiểu hài tử tràn đầy thì ầm ĩ đủ thứ, nhưng nếu hơi buồn ngủ, thì sẽ lập tức an
tĩnh.
Tiểu hoàng tôn ăn uống no say xoa hốc mắt ở trong lòng Văn Tố Thư ngủ, ma ma nãy giờ vẫn luôn ngồi bên cạnh lúc này mới cẩn thận
tiếp nhận, để Văn Tố Thư thở phào.
Bạch Quả kêu hạ nhân hầu hạ bên cạnh đưa cho hắn một đôi đũa sạch sẽ, hâm mộ nói: "Tiểu hoàng tôn thật đúng là rất dính cậu."
Văn Tố Thư xoa xoa cánh tay hơi tê, bất đắc dĩ cười rộ lên: "Có lẽ là ta với tiểu hoàng tôn có duyên."
Văn Tố Thư từ trước đến nay luôn sủng nhóc, hắn nhớ lúc mới vừa vào phủ khi đó tiểu hoàng tôn chỉ có một chút xíu, Thái Tử Tạ Chiêu thì bởi vì chưa thoát khỏi mịt mờ sau khi Thái Tử Phi đột nhiên rời khỏi thế gian, đối
với một trắc phi mới vào Đông Cung là hắn đây cũng không nóng không
lạnh.
Khi đó Văn Tố Thư cũng là có chút không biết sao cho phải, hắn chỉ sợ làm nhiều sai nhiều, trong một tháng đầu mới vừa vào Đông
Cung ngay cả Thái Tử cũng chỉ mới gặp được mấy lần, không ngờ bởi vì
tiểu hoàng tôn đột nhiên sốt cao không ngừng, đám nô tỳ bị buộc vào
đường cùng, mới ôm đứa nhỏ được ba bốn tháng đang khóc thảm thiết tới
tìm hắn cứu mạng, cũng là khi đó Văn Tố Thư mới biết được trưởng tôn ở
trong Đông Cung không được sủng ái vì không có mẫu thân bảo vệ, lại
không được cha ruột quan tâm, nên bị hạ nhân bỏ bê đến cùng cực.
Sau đó Văn Tố Thư nôn nóng thỉnh thái y đến Đông Cung, vây quanh ở bên cạnh tiểu hoàng tôn tự mình chiếu cố suốt ba ngày, thẳng đến khi cơn sốt cao của tiểu hoàng tôn rút đi, ngủ ngon lành, hắn lúc này mới không màng
thân phận, sấm rền gió cuốn ra mệnh lệnh, đem những người ác độc chậm
trễ tiểu hoàng tôn ra đánh 30 đại bản, cực kỳ hung dữ.
Đám ác nô kia là lão nhân trong Đông Cung, ỷ vào tư lịch nên không phục với trắc
phi mới là Văn Tố Thư đây, sau khi bị trách phạt không chỉ khi dễ căn cơ của Văn Tố Thư ở trong Đông Cung không ổn định, còn bẻ cong sự thật,
trực tiếp vu cáo tới tai Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu bận việc trên triều, Thái Tử Phi trước đó rất ít quản thúc việc hậu viện, khi đám lão nô đó
chen chúc dưới chân anh khóc lóc kể lể đáng thương đến cùng cực, mới làm Tạ Chiêu phát giác ra chỗ có chút không thích hợp.
Tính tình
anh ôn hòa, tai mắt đều sáng suốt, ở trong triều với mấy lão cáo già kia nhiều năm, tất nhiên sẽ không bất công nghe theo một phía.
Đuổi những nô tài cáo trạng đó đi, Tạ Chiêu như ma xui quỷ khiến mà buông
công vụ ngập đầu, đi tới tẩm điện Văn Tố Thư đang ở trong hậu viện.
Tiểu hoàng tôn không rõ thế sự sau khi ệnh tình tốt lên thì ở lại với Văn Tố Thư, nhóc con giống như biết được Văn Tố Thư là người duy nhất sẽ không hại nhóc, chỉ ăn vạ trong lòng Văn Tố Thư không chịu đi, có một người
muốn ôm nhóc quay trở lại nơi ở, tiểu hoàng tôn sẽ liều mạng giãy giụa
khóc lớn, có một lần xém khóc đến ngất xỉu, Văn Tố Thư liền không cho
người khác ôm đi nữa.
"Trắc phi nương nương, ngài nói xem chuyện gì đang xảy ra đây." Cung nữ tri kỷ bên người Văn Tố Thư buồn rầu nói,
"Ban đầu tiền tiêu hàng tháng của ngài đã không cao, hiện giờ còn phải
chiếu cố thêm tiểu hoàng tôn, ăn mặc đều tiết kiệm chi li, chi phí trong viện chúng ta sao mà đủ."
Văn Tố Thư ngồi ở mép giường, một tay cầm quyển sách, một khác dịch góc chăn cho tiểu hoàng tôn: "Nếu không
đủ thì lấy thêm từ của hồi môn của bổn cung, không sao cả."
Cung nữ bĩu môi, oán giận nói: "Cũng không biết vị Thái Tử Phi trước kia
chưởng quản hậu viện như thế nào, nô tỳ thấy khí thế của mấy nô tài
trong phủ kia còn lớn hơn cả chủ tử nữa luôn ấy chứ? Thận phận tiểu
hoàng tôn rất quý giá, nhưng nương nương nhìn những nô tài đó đi, thế mà lại chiếu cố người đến dạng này!"
"Hư." Thanh âm của cung nữ
quấy nhiễu tiểu hoàng tôn đang ngủ trưa, đứa nhỏ không an ổn đá đá chân, bị Văn Tố Thư cười nắm lấy nhét lại vào trong chăn, thấp giọng nói,
"Chờ lát nữa tiểu hoàng tử tỉnh sợ là lại đói, ngươi đi phân phó phòng
bếp chuẩn bị sữa dê, nhớ rõ phải luôn ấm, không được lạnh."
Cung nữ vội vàng nhận lời, xoay người nhanh chân đi ra ngoài phòng, lại
không ngờ vừa ra ngoài phòng liền thấy được thần sắc ngơ ngẩn của Thái
Tử Tạ Chiêu.
Bắt đầu từ ngày đó, Thái Tử Tạ Chiêu mới ý thức được mình đã xem nhẹ điều gì, về phần sau đó......
Hơn nửa năm trôi qua, liền thành bộ dáng hiện giờ.
Văn Tố Thư rõ ràng, Tạ Chiêu là quân tử chân chính, tiến lùi có độ, ôn
nhuận đoan chính, nghĩ đến đây, hắn không khỏi lộ ra tươi cười, tuy
không phải là thê được người cưới hỏi đàng hoàng, nhưng hắn cũng không
có lòng tham, cũng đã thấy đủ rồi.
Lúc đó, Bạch Quả không biết
Văn Tố Thư đang tổng quan nhìn lại khoảng thời gian qua, cậu đã bị Tạ
Lâm lúc lúc lúc gấp cải thìa vào bát, ăn muốn no, còn buồn bực rốt cuộc
Tạ Lâm làm sao ở một bên nghiêm túc nói chuyện với Thái Tử điện hạ nghị
luận việc trong triều, một bên lại lơ đãng nhét đống rau xanh đó vào
chén của mình mà không vị người khác để ý.
Chờ khi cậu không tình nguyện ăn sạch đám cải thìa xanh non nữa, lúc này Tạ Lâm mới cười gắp cho cậu thêm một miếng xương sườn.
"Ăn không vô." Bạch Quả lắc đầu, nhìn miếng xương sườn tràn đầy tiếc nuối, chỉ đem chén đẩy đến bên Tạ Lâm, "Điện hạ ăn đi."
Tạ Lâm cười khẽ: "Chờ miệng em hết đau, ăn bao nhiêu bổn vương cũng mặc kệ em."
Bạch Quả biết được ý Tạ Lâm đang nói là chuyện mấy ngày trước cậu ăn nhiều
đồ mặn mà bị nhiệt miệng, ủy khuất rũ mắt thấp giọng nói: "Nhưng hôm qua cũng đã không đau rồi, điện hạ chính là cố ý khó xử em."
"Nhưng thái y nói, chủ tử phải kỵ đồ mặn, ăn nhiều đồ thanh đạm." Người hầu
thường hầu hạ ở bên người Bạch Quả nhịn không được bưng cái nồi thay
Vương gia, "Vương gia là đang đau lòng cho chủ tử, ngài đã quên cơn đau
đến ăn không vô mấy ngày kia rồi sao?"
Bạch Quả chớp chớp mắt,
nhìn Văn Tố Thư kinh ngạc mỉm cười, không khỏi mím mím miệng, mặt đỏ
hồng nói: "...... Là em trách oan điện hạ."