Lúc Hạ Dĩ Đồng đi tắm, cô đã xây dựng tư tưởng rất toàn diện, đủ đảm bảo rằng sau khi ra khỏi phòng tắm, vẫn giống dáng vẻ như mọi buổi tối
trước đó, thậm chí ngay cả độ cong của khóe môi cũng không thay đổi.
Coi như không có việc gì phát sinh. Rất tốt.
Ngày mai sẽ quay cái gì nhỉ? Cô nhớ tới lời thoại cảnh quay vào ngày mai,
nhanh chóng làm khô tóc đi ra, cô không thích dùng máy sấy, do hôm nay
trở về sau khi kết thúc công việc cũng đã 12g, đành phải nhẫn nại đi sấy tóc.
Cô lớn lên với khuôn mặt ngọt ngào, đáng yêu, bản thân tuổi tác lại không lớn, nên khi quay phim hay đi quảng cáo phải trang điểm
thêm, như vậy trông mới trưởng thành hơn một chút, lúc không trang điểm
thì nhìn giống như một học sinh, nhưng dáng người lại quyến rũ, chỗ nào
có thì đều có, mặc áo ngủ có dây đeo, đôi chân thon dài cùng xương quai
xanh toát lên vẻ nữ tính, quyến rũ.
Lục Ẩm Băng đang xem "Sách
Cát" ngẩng đầu lên gật đầu một cái, liếc mắt nhìn thoáng qua bên kia,
cúi đầu nhíu mày, giấu đầu lòi đuôi mà đem trang sách lật sột soạt.
Để trấn định lại, Lục Ẩm Băng nhìn chằm chằm vào chữ trên sách, đảo mắt
lên xuống, tự nói với lòng mình, chỉ là biểu hiện quan tâm của một
trưởng bối đối với vãn bối, cùng tình nghĩa bạn bè tốt, không phải chỉ
là thích một người thôi sao? Lai Ảnh kết hôn, cũng không có ảnh hưởng gì tới bọn họ mà.
Hạ Dĩ Đồng cũng nhìn lướt qua Lục Ẩm Băng, trong
lòng cũng run rẩy một chút, tâm trạng cô hiện giờ rất rối bời, y như
những trang sách kia vậy.
Để bình tĩnh lại, Hạ Dĩ Đồng thầm nghĩ
phải bước chân với tốc độ bình thường đi tới bên giường, nhưng ngẫm lại, cô cũng không định làm gì cả, cần gì phải bình tĩnh? Rốt cuộc là cái gì làm cho cô bỗng nhiên sinh ra ý nghĩ muốn bình tĩnh?
Lòng cô
tràn đầy lo sợ, nhưng trên mặt lại là vẻ bình tĩnh, chui vào nằm gọn
trong chăn, nhìn thấy bìa sách của Lục Ẩm Băng, nói: "Lục lão sư rất
thích Borges à?"
Trong đầu của Lục Ẩm Băng đều là "Người mà cô ấy thích trong nhà ai ai cũng có mấy mẩu đất, còn có vài con bò nữa" từ
từ, cô cảm thấy sợ hãi trước sự chi phối của lời đàm tiếu, nhưng cô tự
xưng là đức nghệ song hinh, không phải là người đàm tiếu tới nỗi không
có mặt mũi. Chợt nghe Hạ Dĩ Đồng hỏi Borges, nhất thời không có phản ứng lại, mắt chật vật tìm lại chữ trên sách, nói: "À đúng vậy, ông ấy có
rất nhiều ý tưởng."
Lần đó ở trong phòng Lục Ẩm Băng, Hạ Dĩ Đồng
có nhìn thấy một quyển sách khác của Borges "Khu vườn của những con
đường rẽ nhánh", cô đem tên sách ghi nhớ thật lâu, tác giả cũng vậy,
nhưng hiện tại hai người họ ở chung, cô thấy xấu hổ khi mua quyển sách
ấy và đọc trước mặt của Lục Ẩm Băng.
Nói cách khác, cô đối với
Borges không chút hiểu biết gì, chỉ nhớ rõ đoạn mô tả trên Baidu, cái gì mà tiểu thuyết giống thơ ca, thơ ca giống văn xuôi, văn xuôi giống tiểu thuyết, cả ba hòa quyện vào nhau, là cầu nối thông điệp giao tiếp cái
gì đó, ba cái kia cái nào giống với cái nào cô còn không chắc là đúng,
sợ nói ra sẽ phá hư cảm nhận hình tượng của Lục Ẩm Băng.
Vì thế Hạ Dĩ Đồng cười cười, ăn ngay nói thật: "Em chưa đọc, Lục lão sư có gợi ý nào khác cho em không?"
Chẳng những thành thật, mà còn bày tỏ thái độ siêng năng và hiếu học của
chính mình, nếu là Lục Ẩm Băng gợi ý, vậy lúc cô đọc cũng không có gì
ngượng ngùng, Hạ Dĩ Đồng cho rằng câu nói này của mình là vô cùng hoàn
hảo.
Lục Ẩm Băng nhíu mày suy tư: "Tác phẩm tiêu biểu là "Khu
vườn của những con đường rẽ nhánh", em nên đọc cuốn này trước, tôi có
một quyển, đang ở chỗ Tiểu Tây, ngày mai tôi kêu em ấy mang qua đây."
"Dạ." Hạ Dĩ Đồng ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Ẩm Băng: "......"
Hạ Dĩ Đồng: "......"
Hai người câu trước câu sau rồi thôi, hiếm khi thấy lạnh nhạt như vậy.
Hạ Dĩ Đồng nỗ lực làm sinh động bầu không khí: "Vậy cuốn "Sách Cát" trong tay chị là nói về cái gì?"
"Truyện ngắn tập, kể..." Lục Ẩm Băng đối với đề tài này cũng tuyệt vọng, kỳ
thực là có thể mang một câu chuyện ra để kể, nhưng mấu chốt là Lục Ẩm
Băng ngay cả câu chuyện đầu tiên cũng chưa xem xong. Cô nhìn Hạ Dĩ Đồng, trong mắt hàm chứa nụ cười không thể làm gì được: "Kể rất nhiều chuyện
ngắn."
Hạ Dĩ Đồng: "Phụt."
Lục Ẩm Băng cũng vui vẻ, đem
sách khép lại, để lên tủ đầu giường: "Không nói nữa, em có thời gian
rảnh thì tự mình đọc đi, bên trong có kẹp sách, đừng gấp sách, đừng làm
bẩn là được."
"Em rảnh thì sẽ xem. Khuya rồi, Lục lão sư, chúng ta ngủ đi."
Hạ Dĩ Đồng là cố ý nói như vậy, cụm từ "chúng ta" dễ dàng kéo gần khoảng
cách giữa cô và Lục Ẩm Băng, hơn nữa cũng không khiến người khác tưởng
tượng gì đó xa vời.
Nhưng đó là ngày xưa, hôm nay Lục Ẩm Băng suy nghĩ rất nhiều, cô nghe được "chúng ta" là có thể nghĩ đến người kia
của Hạ Dĩ Đồng. Một đống vấn đề, lớn nhỏ, chen chúc nhau muốn thoát ra
từ miệng cô.
Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng mỗi người một góc giường,
khoảng cách ở giữa còn có thể thêm một người nữa, nút tắt đèn ở bên phía Hạ Dĩ Đồng, cô vừa muốn tắt đèn thì Lục Ẩm Băng bỗng nhiên nói: "Chờ
một chút." Cô ấy không thể chịu đựng được nữa.
"Hả?"
Lục Ẩm Băng ngồi dậy, bắt đầu vô vấn đề, đi từng bước một: "Hai chúng ta bây giờ là bạn bè phải không?"
"Đương nhiên rồi."
"Bạn tâm giao với nhau?"
"Phải."
"Tôi chắc chắn sẽ không hại em, đúng hay không? Tôi không có suy nghĩ đó,
hại em tôi cũng không lợi gì." Lục Ẩm Băng nghiêm túc nói.
"Đúng vậy."
Hạ Dĩ Đồng đoán được cô ấy là đang muốn làm gì, tâm tình của cô kịch liệt
dao động nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, đồng thời đang cố gắng bình tĩnh
lại, dựa theo biểu hiện xưa nay của Lục Ẩm Băng, cô ấy sẽ trực tiếp đi
thẳng vào vấn đề, hận không thể treo cổ cô lên.
Quả nhiên, trong
lòng Lục Ẩm Băng nóng như muốn điên rồi, vẫn như cũ bình tĩnh hỏi:
"Người em thích, là người trong giới hay là ngoài giới?"
"Trong giới."
"Trong giới?" Lục Ẩm Băng nghiêm mặt nói, "So với em lớn hơn hay nhỏ hơn?"
"Lớn hơn."
"Hợp tác qua chưa?"
"Đã hợp tác qua."
"Em với người đó đang bên nhau sao?"
"Vẫn chưa."
"Đối phương không biết em thích hắn sao?"
"Không biết."
"Vậy là yêu thầm sao?"
"Đúng vậy."
Lục Ẩm Băng hỏi cái gì Hạ Dĩ Đồng liền trả lời cái đó, nhưng là ngắn gọn,
không có trả lời dư thừa gì cả. Lục Ẩm Băng còn tưởng rằng hỏi hai câu,
Hạ Dĩ Đồng liền nói thẳng với cô, thấy cô ấy như vậy, cô nhịn không được lấy ngón tay chọt chọt vào ngực một cái, nói: "Tôi hỏi một câu em trả
lời một câu, tôi là đang thẩm vấn phạm nhân à? Còn có phải là bạn bè hay không?"
"Phải."
"Vậy em tự mình nói!" Tính khí đại tiểu
thư của Lục Ẩm Băng nổi lên, không thèm phân biệt gì nữa, đối với Hạ Dĩ
Đồng so với người thường kiên nhẫn hơn một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi.
Hạ Dĩ Đồng ở trong lòng thở dài một hơi, thấy rõ con
đường trước mắt mình dài như vậy, không thể làm gì khác, chỉ co thể từng bước từng bước đi về phía trước.
"Em là biết người đó lâu rồi,
ban đầu là bởi vì say mê mù quáng, thích mỗi một nhân vật mà người đó
diễn trên màn ảnh, thích khuôn mặt, giọng nói của người đó, còn thích
tay nữa, đặc biệt là thích nhìn tay người đó cầm kiếm cầm thương."
"Là so sánh." Hạ Dĩ Đồng ngữ khí tự nhiên mà trả lời cô, "Nó giống như là
đang hái sao trên trời vậy, người đó theo suy nghĩ của em đều là hoàn
mỹ... Như người mà có được mọi thức cực hạn vậy. Sau đó em gặp người đó, phát hiện em với người đó có suy nghĩ giống nhau, lại không giống nhau, phát hiện người đó cũng giống như người thường, cũng có khuyết điểm,"
Hạ Dĩ Đồng mỉm cười, "Đôi khi tật xấu còn lớn hơn nữa kìa."
"Vậy
mà em cũng thích hắn?" Lục Ẩm Băng nói, "Từ thần tượng đến yêu một
người? Điều này cũng thật nực cười, em không phải là fans à?"
"Đúng vậy, em cũng thực ngạc nhiên, thích chính là thích, em cũng không có
biện pháp nào a." Hạ Dĩ Đồng chống cằm nhìn cô, đôi mát hơi cong, dịu
dàng, mang theo ý cười.
Lục Ẩm Băng không thích biểu hiện chói
mắt ấy của cô khi nhắc đến người mình thích, lại cảm thấy phiền phức,
nằm xuống: "Vậy cũng được."
Lại là ba từ này, trái tim của Hạ Dĩ
Đổng đang lơ lửng trên không lại rớt xuống đất, thất vọng, Lục Ẩm Băng
chẳng lẽ một chút đều không để bụng chuyện này sao? Cho dù đây là đang
nói chuyện phiếm, cũng không nên bỏ dở nửa chừng như vậy, cũng không nên đem tình cảm của mình ra làm trò tiêu khiển đêm khuya chứ.
Nếu
là Lai Ảnh, lấy giao tình của cô và Lục Ẩm Băng nhiều năm, cô ấy hẳn sẽ
biết hiện tại Lục Ẩm Băng là đang rơi vào trạng thái não cần phải load,
Lục Ẩm Băng không đưa ra ý kiến gì là bởi vì cô ấy mất đi năng lực phán
đoán, yêu cầu cần phải bình tĩnh một chút.
Hạ Dĩ Đồng giơ tay tắt đèn, chính thức tuyên bố kết thúc cuộc trò chuyện đêm nay.
10p sau, Lục Ẩm Băng có suy nghĩ sâu xa, nói ra một lời khuyên bảo thấm
thía rằng: "Cây xấu hổ, tôi cảm thấy hiện tại em không nên yêu đương thì tốt hơn, nhất là với người trong giới. Thứ nhất, em là đang yêu thầm,
đối phương còn không biết tâm tư của em, nếu nói em vội vã, liền có thể
đem tình yêu đang nảy sinh bóp chết ở trong mầm; thứ hai, sự nghiệp của
em đang phát triển, yêu đương đối với sự nghiệp của em sẽ có trở ngại,
nếu mà bị paparazzi chụp được, mỗi ngày phải chịu tai tiếng, đều phiền
tới phiền lui đủ thứ; thứ ba, tôi cho rằng người kia không đáng tin cậy, em cũng nói em thích hắn chủ yếu là bởi vì giai đoạn hào quang trước
đó, càng tiếp xuc về sau càng phát hiện tật xấu ngày càng lớn, tôi kiến
nghị em phải tìm hiểu kỹ hơn, đặc biệt là nam nhân, em cách xa hắn ra
một chút, khách quan mà xem, tuy không phải là kết hôn, nhưng cũng phải
nhìn toàn diện; thứ tư......"
Hạ Dĩ Đồng: "......."
"Em đang nghe sao cây xấu hổ?"
"....."
Không có âm thanh nào đáp lại, Lục Ẩm Băng chậm rãi, cố gắng không cho mặt
giường phát sinh dao động, xoay người lại, ở trong bóng tối chớp mắt một cái, Hạ Dĩ Đồng vẫn không nhúc nhích, hô hấp đều đều, đã ngủ rồi.
"Thứ tư.... Được rồi, đều là lấy cớ." cô lẳng lặng nhìn trong chốc lát, ngón trỏ điểm nhẹ lên chóp mũi Hạ Dĩ Đồng, nhấp nháy môi nói ra lý do chân
chính kia, nói từng chữ một, "Tôi không vui."