Buổi chiều hôm sau Ngư Hi và Giang Tĩnh Bạch mới trở về thành phố B. Năm nay Ngư Kinh Đào không gọi điện bảo cô về nhà, nghe anh cô nói Tết năm
nay ông ấy cũng không trở lại. Ngư Hi không để tâm, từ lúc Thịnh Nhàn
qua đời, ràng buộc giữa cô và nhà họ Ngư cũng bị cắt đứt.
Chỉ có Ngư Hoài Viễn vẫn thỉnh thoảng liên lạc với cô, nói bóng nói gió muốn kéo Giang Tĩnh Bạch đến Toàn Cầu.
Ngư Hi biết một năm qua thành tích của Toàn Cầu liên tiếp giảm sút, có thể
nhìn thấy rõ ràng từ cổ tức của cổ đông, chỉ là cô không muốn bị cuốn
vào trong Toàn Cầu, nếu như đã cắt đứt, thì phải cắt đứt hoàn toàn.
Phần lớn tài sản Thịnh Nhàn để lại cho cô được dùng để tài trợ ẩn danh cho
trẻ em ở những vùng khó khăn, trước đó báo chí còn ca ngợi nhiều lần,
cộng đồng mạng ồn ào đòi tìm ra vị đại gia giấu tên này, nhưng cô đã
phong tỏa tin tức một cách nghiêm ngặt, không để lại manh mối nào.
Ngày thứ hai sau khi trở về thành phố B, cô được Liễu Kiện gọi đi quay phim, Giang Tĩnh Bạch vừa lúc được nghỉ ngơi, liền muốn đi cùng.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Ngư Hi ôm hai má cô nói: "Ngày mai cậu đừng đi."
Giang Tĩnh Bạch rũ mắt: "Vì sao?"
Vì sao à.
Còn có thể vì sao.
Ngày mai có cảnh thân mật, cô sợ Giang Tĩnh Bạch lại uống mấy bình giấm siêu chua, về nhà sẽ đè cô ra lăn qua lăn lại. Từ khi cô và Liễu Ngọc Dao
diễn chung, mỗi lần trước khi đi quay, Giang Tĩnh Bạch luôn thích rủ cô
tập diễn, có lần diễn thử cảnh hôn, cô bị đè lên sô pha hôn ba tiếng,
môi vừa sưng vừa tê, lại không thể đẩy ra, tên kia còn đứng đắn nói là
giúp cô luyện tập.
Kết quả là ngày hôm sau đi quay phải dùng kỹ thuật mượn góc.
Nghĩ đến đây, Ngư Hi liền tê cả da đầu, nếu để cô ấy biết sáng mai sẽ quay
cảnh giường chiếu, có khi nào đến lúc về cô sẽ thành hai ngày không
xuống giường được không.
Ngư Hi nhìn Giang Tĩnh Bạch, lẩm bẩm: "Không phải cậu vừa đi công tác về sao? Chắc mệt lắm, ngày mai ở nhà nghỉ ngơi đi."
"Không sao." Giang Tĩnh Bạch nắm chặt tay Ngư Hi, hôn lên đầu ngón tay cô: "Đợi cậu quay xong chúng ta cùng về nghỉ ngơi."
Ngư Hi cắn môi: "Nhất định phải đi sao?"
Giang Tĩnh Bạch gật đầu chắc nịch: "Nhất định phải đi."
"Vậy đến đây đi." Ngư Hi nói rồi cởi váy ngủ, nằm vào trong chăn, tỏ vẻ làm
việc nghĩa không được chùn bước: "Đến đây diễn thử."
Giang Tĩnh Bạch:...
Đêm đó hai người lăn lộn nhau đến khuya, ngày hôm sau khi đến phim trường,
mặt Giang Tĩnh Bạch vẫn đen sì. Liễu Kiện không hiểu vì sao Ngư Hi lại
dẫn bà cô này đến, lập tức kéo cô qua góc kín hỏi: "Chị Hi, thế này
không sao chứ?"
"Lát nữa sẽ quay cảnh thân mật đó."
"Tôi biết." Ngư Hi gật đầu: "Không sao."
Liễu Kiện nhìn về phía Giang Tĩnh Bạch, lặng lẽ nuốt nước bọt, sắc mặt kia không hề giống như là không sao.
Giang Tĩnh Bạch không có bất kì ý kiến gì đối với việc quay phim, nhưng mỗi
lần cô hờ hững liếc qua Liễu Kiện đều mang lại cho cậu ta áp lực không
hiểu nổi, chịu đựng cảm giác muốn nổ đầu này, cậu ta bảo nhân viên thu
dọn hiện trường, bắt đầu quay cảnh giường chiếu.
Thật ra cũng
không quá lộ liễu, hơn nửa số cảnh hôn đều dựa vào mượn góc hoặc biên
tập, nhưng cảnh nóng thì không thể tránh được. Nhân viên đều đã được
giải tán khỏi hiện trường, chỉ còn lại quay phim và đạo diễn. Trước ống
kính, Liễu Ngọc Dao mặc váy ngủ tơ lụa màu cam tươi sáng, trước ngực có
thêu một đóa hoa hồng, tóc dài ẩm ướt, đón gió từ chiếc quạt cách đó
không xa, lúc này lại tạo nên một bầu không khí ấm áp, lãng mạn và đẹp
đẽ.
Liễu Ngọc Dao mặc váy ngủ mỏng manh, xõa mái tóc dài ẩm ướt, cả người nổi da gà vì gió lạnh, Ngư Hi còn nghe được tiếng cô ấy nghiến răng: "Mẹ nó, lạnh chết mất!"
Cô ho khẽ, muốn nhịn cười, nhưng không nhịn được.
"Cắt!"
Ngư Hi nói với Liễu Kiện: "Xin lỗi."
Cô hiếm khi cười lúc đang quay, Liễu Kiện cũng cười: "Không sao, quay cảnh nóng lúc nào cũng bị thế này, nếu không quen thì quay thêm mấy lần là
được rồi."
Liễu Kiện vừa nói xong, chợt có một ánh mắt nóng rực
bắn tới, giống như lưỡi dao nhọn hoắt đâm vào lưng cậu ta. Cậu ta từ từ
quay đầu, nhìn thấy Giang Tĩnh Bạch tỏ ra như thường đứng phía sau, hai
tay khoanh trước ngực, tóc dài xõa sau lưng, hàng lông mày sắc sảo, ánh
mắt sắc bén. Cậu ta nuốt nước bọt, nói với Ngư Hi: "Vẫn là tranh thủ
quay một lần xong luôn đi ạ."
Không thể một lần liền qua, đúng
như cậu ta nói, cảnh nóng là khó quay nhất, không chỉ có bầu không khí
phải được tô đậm, mà sự thay đổi trong nét mặt và cảm xúc của diễn viên
cũng phải cộng hưởng. Đây chính là lí do vì sao có những cảnh nóng lại
khiến người ta hưng phấn vô cùng, nhưng cũng có những cảnh lại chỉ khiến người ta cảm thấy thấp kém và tục tĩu.
Tuy rằng Ngư Hi cùng
Liễu Ngọc Dao chắc chắn không thể nào tục tĩu, nhưng muốn quay được kích tình bắn ra bốn phía cũng không phải dễ dàng.
Hai tay để trần của Liễu Ngọc Dao sắp đông cứng, cô lạnh mặt nói: "Có thể quay được chưa?"
Liễu Kiện đi qua xoa dịu cô: "Chị, chị có thể thả lỏng chút không, cảm xúc,
cảm xúc của chị không đúng nha, đây là người yêu của chị, sao lại dùng
biểu cảm như lên núi đao thế này."
Liễu Kiện không ngừng lải
nhải, khéo miệng đến đâu cũng không thể nói lại. Đơn giản mà nói, cô và
Ngư Hi không có sự đồng điệu, hoàn toàn không có cảm giác kích tình,
bình thường quay những cảnh khác không có vấn đề gì, không cần nhập vai
một trăm phần trăm, thì ít nhất cũng đã đạt đến chín mươi phần trăm. Thế nhưng khi đến cảnh giường chiều, hai người diễn riêng với nhau, lại bắt đầu xảy ra vấn đề.
Ngư Hi cũng biết rõ điều này, cô vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Hay cô vào đây ngủ đi, tìm cảm giác một chút."
Liễu Ngọc Dao nghiêng đầu nhìn cô, vừa chuẩn bị vào trong chăn liền nhận ra
có người nhìn mình cách đó không xa, cô ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Giang Tĩnh Bạch, ngay lập tức có ý tưởng lóe lên: "Có cách rồi!"
Liễu Kiện mờ mịt nhìn cô: "Cách gì ạ."
"Đóng thế." Liễu Ngọc Dao nói: "Cảnh này không cần lộ mặt nhiều, hơn nữa, mày dời góc quay ra xa một chút, lúc nào cần lộ mặt thì chị vào với Ngư Hi
rồi mày cắt ghép sau, thấy thế nào?"
Liễu Kiện cau mày: "Đóng thế?"
Nghe thấy cô nhắc đến đóng thế, Ngư Hi vô thức nhìn về phía Giang Tĩnh Bạch: "Cô nói Tĩnh Bạch?"
Liễu Ngọc Dao búng tay: "Đúng."
"Nhưng cậu ấy chưa từng đóng phim."
"Có sao đâu, chưa từng đóng phim, nhưng hai cô cũng từng làm việc rồi."
Nghe cô ấy nói những lời kia một cách đứng đắn, Ngư Hi nghẹn lời.
Liễu Kiện nhìn Liễu Ngọc Dao rồi lại nhìn Giang Tĩnh Bạch, cuối cùng xem lại kịch bản trên tay, suy nghĩ mấy phút rồi trịnh trọng gật đầu: "Em thấy
được."
Ngư Hi còn chưa nói liền nhìn thấy Liễu Kiện lại gần
Giang Tĩnh Bạch, khoa chân múa tay giải thích, Giang Tĩnh Bạch nhìn Ngư
Hi qua vai Liễu Kiện, thấy người kia mỉm cười với mình, nét mặt của cô
cũng giãn ra: "Được."
"Để tôi thử."
Liễu Kiện thở phào: "Thù lao..."
"Không cần." Bị tiếng nói trong trẻo lạnh lùng ngắt lời, Liễu Kiện thở phào, thù lao cái mông, phim này là cô đầu tư còn gì.
"Vậy tôi giải thích cho cô về cảnh quay?" Liễu Kiện vừa nói vừa đưa kịch bản đến, Giang Tĩnh Bạch hé môi: "Không cần."
Cô nghiêng đầu nhìn Liễu Kiện: "Tối hôm qua tôi đã tập diễn cùng Ngư Hi rồi."
Liễu Kiện:...
Giang Tĩnh Bạch với năng lực hành động mạnh mẽ nhanh chóng thay quần áo xong. Hôm qua đợi Ngư Hi ngủ say, cô đã lật xem kịch bản nhiều lần, mỗi lần
xem lại là một lần bực mình, thậm chí còn muốn vớt Ngư Hi đang ngủ trong chăn ra "hành", thế nhưng nhìn cô ấy ngủ say như vậy, cơn ghen tựa như
bắt đầu bốc hơi, cuối cùng cô chỉ giúp Ngư Hi vuốt lại tóc, đặt một nụ
hôn lên trán cô ấy.
Vậy nên cô thật sự rất quen thuộc với kịch bản này.
Trong phòng chỉ còn lại quay phim và Liễu Kiện, những người khác đều đã được
giải tán, ngay cả Liễu Ngọc Dao cũng ra ngoài trang điểm lại. Xung quanh yên tĩnh, rèm phòng được khép lại, ngọn đèn ngủ phát ra ánh sáng lờ mờ, bóng hình mờ ảo của Giang Tĩnh Bạch đi ra từ phòng tắm, mặc trên mình
váy ngủ màu cam càng làm nổi bật làn da trắng trẻo, tóc dài ẩm ướt tùy ý đón gió.
Cô không than lạnh như Liễu Ngọc Dao, mà chỉ đi đến
bên giường, giống như rất nhiều lần trước đây, từ từ vén chăn lên, khẽ
thì thầm bên tai Ngư Hi: "Lệ Thủy."
Tiếng nói uyển chuyển như có như không mang theo ý trêu chọc quyến rũ, Ngư Hi hoàn toàn không còn
bình thản như khi đối mặt với Liễu Ngọc Dao, tuy rằng cô đã hết sức kiềm chế và đè nén, thế nhưng vẫn không thể che giấu niềm vui và tình yêu.
Cô vô thức khẽ cử động, khi nghe được giọng nói liền không thể kìm được
mà nâng khóe môi, hàng lông mày cũng nhuốm màu vui vẻ, nét mặt hạnh phúc tựa như vừa nhận được món quà quý giá nhất, tất cả đều cho thấy, cô cực kì yêu thích người trước mắt này.
Cô quay đầu, mặt đối mặt với
Giang Tĩnh Bạch, ống kính được dời ra xa, khung hình càng thêm mờ ảo,
quạt vẫn thổi, nhưng sức gió đã nhỏ hơn rất nhiều, giống như tràn vào
qua khe cửa sổ, cũng không thể thổi tan bầu không khí ướt át này.
Liễu Kiện nhìn chằm chằm hai người trước mắt, đôi tay nắm chặt lấy nhau,
trong kịch bản vốn có cảnh hôn, sau đó mới đến cảnh ân ái, tuy nhiên cậu ta đã xóa cảnh hôn vì cảm thấy không dễ mượn góc, giờ đây Liễu Kiện hận vì không để Giang Tĩnh Bạch đọc kịch bản gốc, trong lòng cậu ta hào
hứng hét lên: Hôn đi!
Giang Tĩnh Bạch đặt hai tay lên vai Ngư
Hi, mười ngón thon như ngọc, trắng nõn mịn màng, móng tay được cắt tỉa
gọn gàng, thấp thoáng như phát ra ánh sáng.
Thấy cô không cử động, Ngư Hi nhỏ tiếng nhắc nhở: "Hôn ---"
Lời còn chưa nói hết, khuôn mặt của Giang Tĩnh Bạch đã phóng đại trước mắt
cô, môi kề môi, xúc cảm mềm mại từ đầu lưỡi tràn vào trong lòng. Cô
không thể đợi để hưởng thụ sự mềm mại cùng ngọt ngào này nhiều hơn. Hai
người ôm nhau thật chặt, một tay Giang Tĩnh Bạch nắm lấy tay Ngư Hi, mu
bàn tay vừa lúc che chắn nửa khuôn mặt. Chỉ là một nụ hôn nhẹ, lại khiến bầu không khí trong phòng được tô đậm thêm. Liễu Kiện chỉ cảm thấy cả
người nóng lên, quạt ngay gần cũng không có cảm giác, nhiệt độ trong
phòng vẫn tăng lên vùn vụt.
Giang Tĩnh Bạch vừa hôn Ngư Hi vừa
đỡ cô nằm xuống, ánh mắt hai người vẫn luôn quấn lấy nhau. Ngư Hi mặc đồ ngủ kiểu sơ mi, đầu ngón tay Giang Tĩnh Bạch đặt trên khuy áo, nhẹ
nhàng cởi ra, động tác dịu dàng.
Mái tóc dài đen nhánh của Ngư
Hi tán loạn trên ga trải giường màu trắng, khuôn mặt của cô ửng hồng,
đôi mắt không chớp nhìn người ở trên mình, tay từ từ đưa lên, chạm vào
gò má Giang Tĩnh Bạch. Cô chống khuỷu tay lên giường, chủ động nâng
người lên, chính xác tiến đến bên môi Giang Tĩnh Bạch, phóng túng hôn cô ấy.
Giang Tĩnh Bạch cúi đầu, nửa mái tóc đen che khuất khuôn
mặt của hai người, chỉ có gió đôi lúc thoảng qua, ngắm nhìn cảnh xuân
thấp thoáng.
Hai người cũng không nhắm mắt, Ngư Hi nhìn vào đôi
mắt nóng bỏng kia, suýt nữa quên rằng mình đang quay phim, cô vòng một
tay lên cổ Giang Tĩnh Bạch, từ từ kéo người kia lại gần mình.
Tiếng nỉ non của cô gái vang lên trong căn phòng.
Còn chưa chính thức quay cảnh nóng, bầu không khí đã mãnh liệt đến khó có
thể kiềm chế, rõ ràng chỉ là một nụ hôn, lại có thể khiến cả căn phòng
bùng cháy.
"OK!" Liễu Kiện đỏ mặt hô: "Chuẩn bị cảnh tiếp theo."
Cậu ta không đợi hai người trên giường đáp lại liền nói tiếp: "Em ra ngoài trước đây."
Quay phim cũng lập tức đặt đồ đang cầm xuống: "Đạo diễn Liễu, đợi tôi với."
Tiếng xì xào cất lên.
"Cậu ra ngoài làm gì?"
"Không chịu nổi, sức hấp dẫn quá mãnh liệt, nếu không ra, tôi sợ bên cạnh nếu có con lợn nái, tôi cũng muốn hôn."