Khi Ngư Hi mở cửa phòng làm việc của Giang Tĩnh Bạch, người nọ đang nghe điện thoại, căn phòng rất yên tĩnh, giọng nói cô ấy trước sau như một,
trầm ổn mạnh mẽ, nghiêm túc chuyên tâm: "Muộn nhất ngày mai báo tin cho
tôi."
"Ừ, ngày kia không gửi hợp đồng thì cũng không cần liên lạc nữa."
Đang nói chợt nghe thấy tiếng cửa mở, Giang Tĩnh Bạch ngước lên, nhìn Ngư Hi đi vào, gương mặt căng thẳng của cô từ từ giãn ra để lộ tươi cười,
giọng nói cũng dịu đi rất nhiều: "Cứ như vậy đi, tôi cúp máy đây."
Người bên kia điện thoại nói một câu chào Giang tổng, Giang Tĩnh Bạch đặt điện thoại xuống.
"Vừa về à?" Giang Tĩnh Bạch đứng dậy đi đến bên cạnh Ngư Hi, nhận lấy hành
lý từ tay cô ấy đặt xuống bên bàn trà, sau đó ôm cô ấy ngồi xuống: "Có
mệt không? Muốn uống gì không?"
Cô vừa nói vừa chuẩn bị đứng dậy, Ngư Hi lại trở tay ôm cô, vùi mình trong lòng cô, mềm giọng nói: "Đừng
nhúc nhích, để mình ôm một lát."
Hiếm khi được làm nũng thế này,
Giang Tĩnh Bạch dừng động tác, nghe theo lại ngồi xuống, bàn tay đặt
trên vai Ngư Hi rơi xuống vòng eo nhỏ nhắn của cô ấy ôm thật chặt. Văn
phòng yên tĩnh, cũng không ai nói lời nào. Thật lâu sau, Ngư Hi mới lên
tiếng: "Bao giờ xong việc?"
Giang Tĩnh Bạch liếc về phía bàn làm
việc, tất cả các hạng mục lớn đều đã tạm ngừng từ trước Tết, nhưng hạng
mục của Lâm thị không nghỉ, bàn bạc xong xuôi, gọi vốn cũng vừa kết
thúc, ít nhất cần thời gian ba tháng mới có khả năng đi vào quỹ đạo. Cô
đã tính kỹ, nếu làm tốt hạng mục này, cô sẽ ra điều kiện tiếp theo với
Hồ tổng.
Lấy cổ phần.
Chỉ cần cô nắm giữ cổ phần của Kính Âu, dù cho hợp đồng với Hồ tổng hết hạn, cô cũng không cần lo lắng về nguy cơ thay người.
Với tình hình trước mắt của Ngư Hi, ở lại Kính Âu vẫn tốt hơn.
"Sao không nói gì?" Ngư Hi ở trong lòng Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu nhìn cô,
thu hết vẻ mặt đang suy nghĩ sâu xa của cô vào đáy mắt: "Đang nghĩ gì
đấy?"
Giang Tĩnh Bạch cười cười, cất giọng trưng cầu ý kiến:
"Không có gì, còn tí tẹo nữa là xong rồi, cậu ngồi một lát, nghĩ xem tối nay chúng ta ăn gì?"
Ngư Hi nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt
cô, phấn nền cũng không che giấu được mệt mỏi, gật đầu: "Nhiều nhất là
nửa tiếng, quá giờ thì không đợi nữa!"
Giang Tĩnh Bạch cười: "Ừa."
Giọng nói kéo dài tràn đầy cưng chiều, Giang Tĩnh Bạch miệng thì nói được,
nhưng thân mình lại không cử động, vẫn cứ ôm người vừa mềm vừa thơm
trong lòng. Cô thật sự không muốn đứng lên, cuối cùng vẫn là bị Ngư Hi
đẩy ra mới di chuyển.
Nhưng không phải cơ thể di chuyển, mà là đầu di chuyển, cô cúi xuống, hôn lướt lên môi Ngư Hi, khàn giọng hỏi: "Ăn kẹo?"
Ngư Hi trừng mắt nhìn cô, Giang Tĩnh Bạch lại tiến lên trước, rồi lại bị
đẩy ra, Cô nắm chặt đôi tay đặt trước ngực mình, mười ngón đan vào nhau, gọi: "Ngư Hi."
Rồi cười: "Mình rất nhớ cậu."
U buồn treo
trên đôi mày của Ngư Hi biến mất hầu như không còn, khóe môi không thể
kìm được nâng lên, lời nói lẩm bẩm trong miệng hoàn toàn bị người kia
trằn trọc mút vào, nuốt xuống.
Nửa tiếng đã nói vẫn bị kéo dài.
Trước khi đi, Giang Tĩnh Bạch nhận được điện thoại của bên hợp tác, cô lại
ngồi xuống bàn làm việc một lần nữa, mở hợp đồng xác nhận với đối
phương, cuối cùng quyết định được phương án mới thở phào, ngẩng đầu, Ngư Hi đã nằm dài trên sô pha ngủ thiếp đi.
Cô lấy điện thoại nhìn đồng hồ
Thời gian vượt quá dự định nửa tiếng, Giang Tĩnh Bạch áy náy đi đến bên cạnh Ngư Hi, ngồi xuống, chạm vào gò má Ngư Hi, gọi: "Ngư Hi?"
Ngư Hi mơ màng cảm thấy có người gọi mình, cô mở mắt ra, khuôn mặt trong trẻo
lạnh lùng của Giang Tĩnh Bạch phóng đại ngay trước mắt, ánh mắt đựng đầy dịu dàng có thể dìm chết người.
"Mấy giờ rồi?" Vừa tỉnh ngủ, giọng nói khàn đi, lại có cảm giác mềm nhũn, Giang Tĩnh Bạch nhìn đồng hồ: "Năm rưỡi."
Ngư Hi không nói gì, chỉ gật đầu, cô ngồi dậy, Giang Tĩnh Bạch giúp cô vuốt lại tóc, tóc được vén ra sau tai, để lộ khuôn mặt xinh đẹp.
"Nghĩ ra đi đâu ăn chưa?"
Giang Tĩnh Bạch đề nghị: "Dưới lầu có mấy nhà không tệ lắm."
Ngư Hi hờ hững nói: "Mình thế nào cũng được."
Cô nói rồi đứng dậy, cử động cánh tay, cầm lấy hành lý: "Đi thôi."
Giang Tĩnh Bạch đưa tay lấy hành lý từ cô, lại ôm lấy eo cô. Nhìn hành động
của người kia, Ngư Hi vô cớ bật cười: "Giang tổng, cậu thế này, có phải
mình cũng nên phối hợp với cậu không?"
"Phối hợp gì?" Giang Tĩnh Bạch khó hiểu, nghiêng đầu nhìn Ngư Hi.
Ngư Hi ôm eo cô ấy, tựa đầu lên vai cô ấy: "Phối hợp với cậu diễn vai cô vợ nhỏ."
"Cậu xem mình có giống không?"
Đôi mắt Giang Tĩnh Bạch đầy ý cười, nhìn thấy Ngư Hi đã xua tan mệt mỏi cả
ngày, lúc này lại được nghe giọng nói của cô ấy ngay gần bên tai, tựa
như chim hót, lanh lảnh ngọt ngào. Cô đi vài bước đến mở cửa, nói: "Mình đổi ý rồi."
Ngư Hi kéo khoảng cách với cô: "Gì cơ?"
Giang Tĩnh Bạch bình tĩnh nhìn Ngư Hi, đôi mắt sáng ngời sâu hút: "Chúng ta về nhà ăn tối."
Giang Tĩnh Bạch ghé vào tai cô thì thầm đôi câu, Ngư Hi đỏ mặt, buồn bực thẹn thùng cắn răng.
Hai người nô đùa cùng đi đến thang máy, vì trong thang máy có camera, Ngư
Hi hết sức giữ khoảng cách với Giang Tĩnh Bạch, không còn sát lại gần
như vừa rồi. Giang Tĩnh Bạch hiểu ý, cũng không làm hành động gì thân
mật.
Hai cô vừa đi không bao lâu, cuối hành lang chợt có người đi ra, người nọ nhìn chằm chằm cửa thang máy, đáy mắt đầy nghi hoặc.
Sau khi nghe những lời Đào Ỷ Đồng nói, La Thiên Như về văn phòng nghĩ đi
nghĩ lại, cuối cùng quyết định từ từ sẽ đến, ít nhất là trước hết trở
thành bạn với Giang Tĩnh Bạch. Lại nói, cô cũng không xác định mình là
thích Giang Tĩnh Bạch, chỉ là ngưỡng mộ cô ấy mà thôi, không nhất định
phải làm người yêu.
Vậy nên, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô quyết
định lên tầng thăm dò trước, tốt nhất là có thể đi ăn một bữa tối cùng
nhau. Nào ngờ còn chưa đến văn phòng, cô đã thấy Ngư Hi cùng Giang Tĩnh
Bạch đi từ hành lang tới. Dù không có cử chỉ thân mật nào, nhưng hai
người cùng xuất hiện ở công ty vào lúc này vẫn không thể không khiến
người khác tưởng tượng.
La Thiên Như cau mày thật chặt, cô nhìn thật sâu vào cửa thang máy, vẫn là cầm điện thoại lên.
"Anh Lâm, giúp em tìm hiểu một việc."
"Giúp em tìm hiểu, quan hệ giữa Ngư Hi và Giang tổng là thế nào."
Người bên kia điện thoại kinh ngạc, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ đáp ứng: "Được rồi."
La Thiên Như cất điện thoại, sầm mặt rời khỏi hành lang.
Trên xe, Ngư Hi đang cúi đầu đọc menu, ngón tay đặt trên màn hình, đôi mày
khẽ nhăn lại, có vẻ do dự. Giang Tĩnh Bạch thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô, cười: "Khó chọn quá à?"
Ngư Hi không đáp lại, chỉ nhẹ gật đầu.
Giang Tĩnh Bạch đánh lái, nhỏ giọng nói: "Vào ghi chép đi vậy, không phải cậu hay gọi đồ ăn của nhà này sao?"
Ngư Hi im lặng, ghi chép gọi món của cô đều là các món cay vì hợp khẩu vị,
trước khi biết Giang Tĩnh Bạch có bệnh dạ dày, cô còn có thể thoải mái
yên tâm ăn những thứ này, giờ đây biết rõ rồi, làm thế nào cũng không
thể ăn vào nữa.
Cô trầm tư trong giây lát, nói: "Về sau mình không thích ăn ở chỗ này nữa."
Nói xong ngẩng đầu nhìn Giang Tĩnh Bạch: "Về sau cậu cũng không được gọi món trong ghi chép nhớ chưa!"
Hệt như con mèo nhỏ đang giương nanh múa vuốt vì bị chọc giận, Giang Tĩnh
Bạch lơ đãng nghiêng đầu nhìn, lập tức nở nụ cười: "Ừa."
"Chúng ta đổi chỗ khác."
Cuối cùng Ngư Hi đặt mấy món ăn gia đình. Thật ra thời gian trước tay nghề
của cô đã tiến bộ hơn, nhưng vừa đi ghi hình về, cô không muốn nấu
nướng, hơn nữa trong nhà cũng không có nguyên liệu nấu ăn mới, cô cũng
không muốn đi siêu thị, nên liền gọi đồ bên ngoài.
Về đến nhà,
Ngư Hi nằm dài trên sô pha, dáng vẻ lười biếng thỏa mãn. Giang Tĩnh Bạch tiện tay bật tivi. Bị Ngư Hi lôi kéo, thỉnh thoảng cô cũng sẽ xem ít
chương trình giải trí. Trên tivi đang chiếu trailer tập hai của Trái Cây Vui Vẻ. Nghe được tiếng nói chuyện quen thuộc, Ngư Hi nghiêng đầu nhìn, thấy trên màn hình phóng to dòng chữ --- Đội trưởng bất ngờ của tập
hai!
Cô còn chưa kịp nhìn kỹ, màn hình điện thoại sáng lên, là Bạch Vũ Đường nhắn tin.
- -- Hi Hi, tổ chương trình nhờ em share Weibo mới nhất.
Ngư Hi ấn vào Weibo, đã lâu không lên mạng, thậm chí Tết cô còn quên lên
chúc fans năm mới vui vẻ, giờ đây mở ra liền nhìn thấy lời chúc đầy màn
hình. Ngư Hi cảm thấy vui mừng, cô vào Weibo chính thức, nhìn bài đăng
từ nửa tiếng trước của Trái Cây Vui Vẻ: Show giải trí Trái Cây Vui Vẻ:
Trailer tập hai đã lên đúng hẹn, mọi người đoán xem ai sẽ là đội trưởng
nào!
Phía dưới bài đăng là một loạt các loại suy đoán, Ngư Hi
quét mắt đọc qua, hơn một nửa đều gọi tên Liễu Ngọc Dao, hiện giờ cô ấy
đang nổi tiếng, vinh dự đầy mình, được đoán là đội trưởng cũng không có
gì đáng trách. Người thứ hai được đoán chính là cô, nhưng fans của cô đã không giống như nửa năm trước, chủ đề cũng ít hơn rất nhiều. Bốn người
còn lại được nhắc đến tương đương nhau. Ngư Hi nhìn mấy lần rồi share
bài, cũng để lại một câu năm mới vui vẻ ở sau.
Fans ùn ùn kéo đến, lập tức vây kín dưới Weibo của cô.
- -- Á á á á á á Hi Hi cuối cùng cũng đăng Weibo rồi! Năm mới vui vẻ!
- -- Tiên nữ Ngư Hi của em, thật sự muốn bảo vệ không cho chị phải chịu bất cứ thương tổn nào.
- -- Rất xin lỗi Hi Hi, là chúng mình không bảo vệ được cho cậu.
Ngư Hi khó hiểu trước lời nhắn bất ngờ của fans, cho đến khi tin nhắn riêng bị nhiều người lấp đầy mới hiểu được, hóa ra vì mình không đăng bài vào dịp Tết nên họ suy nghĩ lung tung. Nghĩ đến đây, Ngư Hi tươi cười, đăng tiếp Weibo thứ hai: Mình rất khỏe, cảm ơn mọi người, còn nữa --- yêu
các cậu.
Quả nhiên ngay sau đó người hâm mộ lại một lần nữa vỡ òa.
- -- Yêu yêu yêu yêu yêu! Đời này yêu Ngư Hi không hối hận!
- -- Nữ thần, cho dù chị quyết định thế nào, em vẫn luôn ủng hộ chị!
- -- Ngư Hi giỏi nhất! Ngư Hi đẹp nhất! Mình yêu Ngư Hi!
Nhìn người hâm mộ phấn khởi phát cuồng, hai mắt Ngư Hi đỏ hoe, đã quá lâu cô không được cảm nhận tình cảm ấm áp từ các fans thế này.
Đã quá lâu, đủ để cô quên mất, mình đã từng kiêu kỳ tỏa sáng thế nào.
Thấy Ngư Hi nhìn chằm chằm điện thoại trên tay, Giang Tĩnh Bạch khó hiểu hỏi: "Xem gì đấy?"
Ngư Hi cúi đầu mấp máy môi, không trả lời. Giang Tĩnh Bạch ngồi bên cạnh, thì thầm hỏi han: "Hử?"
Ngư Hi ngước lên, mũi ửng đỏ, đôi mắt long lanh sáng ngời, cắn môi như muốn khóc. Giang Tĩnh Bạch giật mình, nắm tay cô: "Sao thế?"
Ngư Hi đáp lại bằng giọng nói khàn khàn: "Không sao."
Cô nói rồi đặt điện thoại xuống, đưa tay ôm Giang Tĩnh Bạch, nói tiếp: "Có họ thật tốt."
Giang Tĩnh Bạch nhìn chiếc điện thoại vừa được đặt xuống, trên màn hình vẫn
là những tin nhắn từ người hâm mộ, cô âm thầm thở phào, vỗ lưng Ngư Hi.
Hai người ôm nhau một lát, Ngư Hi hỏi: "Bao lâu nữa đồ ăn đến?"
Giang Tĩnh Bạch nhìn thời gian: "Nửa tiếng nữa, sao thế?"
Ngư Hi vòng tay ôm cổ cô, cắn lên cổ cô một cái, nói: "Mình muốn ăn nhẹ trước, được chứ?"
Giang Tĩnh Bạch đang định nói chuyện liền bị Ngư Hi lấy tay bịt miệng, bên
tai nghe được giọng nói nhẹ nhàng: "Tĩnh Bạch, đồ ăn không biết nói
chuyện."