Lương Cẩm trở lại nơi ở, đang chuẩn bị đẩy cửa vào, bước chân của nàng
đột nhiên ngừng lại, tay muốn đẩy cửa cũng bỗng nhiên dừng ở cạnh cửa.
Trong phòng có người.
Cũng không phải là nàng nhận ra được khí tức người sống, mà là nàng kiếp trước bách kinh sinh tử* mài giũa ra trực giác sắc bén nói cho nàng
biết, trong phòng có người.
(*Bách kinh sinh tử: trải qua trăm ngàn sinh tử)
Lương Cẩm vô cùng tin tưởng trực giác của chính mình, bởi vì nó vô số lần đã cứu mạng của nàng.
Nàng đứng cạnh cửa, không có lập tức chạy trốn, tâm tư trong phút chốc thay
đổi thật nhanh. Nếu như người trong phòng có sát tâm, nàng từ lúc đi
vào cái phòng này trong nháy mắt liền chết oan chết uổng.
Trong khoản khắc hô hấp đó, nàng đã làm ra quyết định.
Nàng đem hô hấp trì hoãn, tâm tình buông thả, để cho mình thoạt nhìn cùng
bình thường không khác nhau, giống như đối diện người trong phòng không
có cảm giác, giơ tay đem cửa phòng đẩy ra.
Trong phòng quả nhiên
đứng một người, quay lưng với cửa phòng, tố y bạch quần*, bên hông treo kiếm, thân kiếm hẹp dài, ẩn hiện tinh mang, một viên bội châu màu đỏ
sậm rơi trêи chuôi kiếm, Chu Ngọc Hàn thiết kiếm, người cầm kiếm chính
là Trần Du.
(* tố y: áo tơ trắng, bạch quần: váy trắng)
Lương Cẩm nhận biết thanh kiếm này, càng nhận biết bóng lưng của Trần
Du, nàng đứng trước cửa, nỗi lòng phức tạp chợt lóe lên, tiếp theo một cái chớp mắt, trêи mặt non nớt của nàng hiện ra vẻ kinh ngạc, khẽ gọi:
"Trần sư thúc."
Nàng kiếp này vẫn còn chưa phải là sư phụ của người kia, Lương Cẩm cũng chỉ có thể cùng Mục Đồng đám người xưng hô giống như vậy, đem nàng gọi là
sư thúc.
Trần Du nghe tiếng quay đầu lại, cười khẽ gật đầu, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp, tựa như u tuyền trong khe núi:
"Ngươi vào phòng đi."
Cõi đời này ngoại trừ Tình Sương, nếu còn có ai có thể làm cho Lương Cẩm
hoàn toàn thả xuống cảnh giác, người như thế, liền chính là Trần Du.
Kiếp trước Trần Du đối với Lương Cẩm vô cùng tốt, liền ngay cả phút
cuối cùng trúng độc gặp tập kϊƈɦ, nàng vì bảo toàn cho Lương Cẩm, càng
không tiếc cùng địch đồng quy vu tận.
Khi đó Lương Cẩm không có
suy nghĩ nhiều, chỉ có cảm giác sư phụ thân hậu*. Hiện nay lại phát
hiện có chút không bình thường, giờ khắc này, Trần Du xuất hiện ở đây, càng khiến nàng vững tin điểm này.
(* thân hậu: thân thiết hiền hậu, lưng dày che chở)
Nàng đương nhiên sẽ không ngốc đến mức trực tiếp đi hỏi, nàng sẽ
dùng phương thức của chính mình đi tìm hiểu bí mật mà Trần Du chưa
từng hướng về nàng thổ lộ qua. Trước mắt, nàng chỉ cần biết rằng,
Trần Du đối với nàng không có hại, này là đủ rồi.
Trần Du không có nói rõ ý đồ đến, nàng hướng Lương Cẩm vẫy tay, đem nàng
kêu đến bên người, hai ngón tay nhập lại điểm ở trêи trán của nàng, một
lát sau trêи mặt Trần Du lộ ra vẻ mặt kinh sợ, hiển nhiên là phát hiện
Lương Cẩm đạt tu vi Luyện Khí tầng một, sau đó nàng lại hơi nhíu
mày, bất đắc dĩ than thở:
"Ngũ Hành hỗn tạp, tuy có một tầng tu
vi nhưng kiếp này sợ không có cách nào đạt được Trúc Cơ, lúc trước
hẳn là học chút công phu quyền cước để ngày sau tu hành đi đánh nhau
đây, việc này ta lại không biết."
Lương Cẩm nghe vậy, thấp đầu
cụp xuống, không nói gì. Nàng biết Trần Du lời này chính là đến đây
vì sự tình nàng ngày hôm nay đánh Vương Mạc gây thương tích nghe
một lời giải thích hợp lý, biết trong lòng Trần Du dĩ nhiên đã có đáp án, nàng đương nhiên sẽ không tự mình trả lời nguyên do.
Cuối cùng, Trần Du từ trong tay áo lấy ra một bản bí tịch viết tay, đưa cho Lương Cẩm:
"Ngươi vừa luyện tập đến Luyện Khí tầng một, đã tính đạt được Dư trưởng
lão yêu cầu, ta liền đem tâm pháp tiếp theo phần sau cho người, đem
ngươi xem như đệ tử ký danh, thiên phú của người so sánh với đệ
tử tầm thường trong tông vẫn là không bằng, một đạo tu hành cần
gấp trăm lần khắc khổ, nếu là ngày sau ta thấy ngươi uể oải lười biếng,
thì sẽ trục xuất ngươi khỏi môn."
Lương Cẩm đột nhiên ngẩng
đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía Trần Du. Nàng không hề nghĩ rằng đời
này, Trần Du lại sớm như vậy đem nàng đề bạt làm đệ tử ký danh, vẻ
mặt của nàng hốt hoảng tiếp nhận bí tịch, Trần Du không biết suy
nghĩ trong lòng nàng, đem nàng tưởng rằng kinh hỉ quá độ, vẫn còn
chưa lấy lại bình tỉnh, dặn dò nàng hảo hảo tu luyện, liền đứng dậy
rời đi, chưa nói tới việc mang nàng rời khỏi Hỏa phòng.
Trần
Du đi rồi, Lương Cẩm hai tay nâng cái bản bí tịch viết tay kia ngồi ở
trước giường đờ ra, kiếp trước, sau khi tu vi nàng đột phá Luyện Khí
tầng ba mới được Trần Du ưu ái, đề bạt làm đệ tử ký danh, không ngờ bây giờ nàng chỉ cần Luyện Khí tầng một, Trần Du biết rõ ràng nàng là Ngũ Hành Hỗn Tạp linh căn, phế linh căn chính là không cách nào tu
hành, nhưng lại làm như thế, chính là khiến cho lòng nàng tự dưng
chua xót.
Một lúc lâu, nàng thở một hơi thật dài, đem tích tụ trong lòng toàn bộ phun ra.
Lương Cẩm nhận biết chữ của Trần Du, bí tịch trong tay nàng chính là ghi lại hết thảy Lăng Vân tâm quyết khẩu quyết cùng lưu động kinh mạch
Luyện Khí kỳ, trang giấy mới tinh, chữ viết xinh đẹp, càng chứng tỏ
Trần Du ngày gần đây tự tay sao chép.
Phần tình nghĩa này dĩ
nhiên đã vượt qua tình cảm thầy trò tầm thường, huống hồ Lương Cẩm mới
vào sơn hai tháng, thêm nữa hôm nay, bất quá cũng chỉ gặp mặt hai
lần mà thôi.
"Ta đã bắt đầu lại, kiếp này ngươi chính là đi theo
chiều hướng tránh tai kiếp, một thời kỳ nào đó trả lại ân tình kiếp
trước cũng như kiếp này."
Nàng không nghĩ tại sao Trần Du phải
đối với nàng tốt như vậy nữa, thế gian nhiều người vội vã mà đi, Trần Du cho nàng, ân trọng quá mức lợi ích như thế, nàng đối với mình
tốt, mình liền chân tâm đợi nàng, hai chữ tình nghĩa, đơn giản đến
đây.
Có bí tịch Trần Du cho làm yểm hộ, Lương Cẩm có thể quang
minh chính đại tu luyện tâm pháp tầng thức cao hơn, nửa ngày thoáng
cái đã qua.
Lúc mặt trời lặn, cửa phòng bỗng nhiên bị người vang lên, Lương Cẩm đứng dậy đi mở cửa, thấy một đệ tử xa lạ đứng trước cửa phòng, hắn trong tay cầm Yêu Bài quản sự Hỏa phòng, đối với Lương Cẩm nói:
"Quản sự kêu ngươi đi Hỏa phòng một chuyến."
Lương Cẩm lông mày cau lại, trong lòng có chút nghi hoặc, hỏi:
"Xin hỏi sư huynh, là vị quản sự nào kêu ta?"
Nhà bếp quản sự, nên là Ngô Đức không thể nghi ngờ, nhưng hai tháng này đều do Chu Bình tạm thay chức vụ của Ngô Đức, trong lòng nàng khẽ động,
cố ý hỏi câu này.
"Tự nhiên là Ngô quản sự."
Đệ tử kia
lật lên mí mắt, một bộ dáng dấp thanh cao tự kiêu, chắc là đạt được Ngô
Đức coi trọng, tự giác bản thân có hi vọng thoát ly Hỏa phòng, vào
được tông môn, vì vậy không đem Lương Cẩm để vào trong mắt.
Lương Cẩm tự sẽ không bởi vì vậy đem tiểu nhân chọc tức giận, nàng trầm ngâm chốc lát, lại nói:
"Tạm thời đợi ta cùng Tôn sư huynh nói một tiếng."
Nói xong, nàng không chờ người này đáp lại, trực tiếp hướng gian phòng của Tôn Văn đi tới, đệ tử kia lạnh rêи một tiếng, nhưng cũng không ngăn
cản.
Tôn Văn hôm nay cũng trở về sớm nửa canh giờ, lúc này nghe
ngoài cửa có động tĩnh, hắn đem cửa phòng mở ra, liếc mắt nhìn Lương
Cẩm đứng trước cửa, lại nhìn một chút đệ tử truyền lời phía sau
Lương Cẩm, nghi hoặc nói:
"Ngô quản sự kêu ta đi Hỏa phòng, nếu như trong một nén nhang mà ta chưa có trở về, ngươi liền đi tìm Mục Đồng, khiến cho nàng tìm Trần Du sư
thúc đến Hỏa phòng cứu ta."
Tôn Văn sắc mặt đột nhiên biến đổi, mâu thuẫn giữa Lương Cẩm cùng Ngô Đức hắn rõ rõ ràng ràng, mà trong
lòng hắn ẩn chứa suy đoán, hai tháng trước Ngô Đức "đột nhiên sinh ra
bệnh hiểm nghèo" trong mười có tám, chín phần là do Lương Cẩm giở trò,
lần này chuyện thứ nhất của Ngô Đức sau khi bệnh hảo chính là gọi Lương Cẩm đến, e sợ lành ít dữ nhiều.
Nhưng Lương Cẩm lại không thể
không đi, tranh chấp giữa bọn họ không có bày ra trêи mặt bàn, một khi
Lương Cẩm không chịu nghe hắn gọi đến, hắn sẽ có cớ đem Lương Cẩm trực
tiếp trục xuất tông môn, nhưng nếu nàng đi tới, để cho Ngô Đức lặng yên không một tiếng động chụp xuống, một người trắng trợn không kiên
dè như hắn, luôn có thể tìm được nguyên nhân đem Lương Cẩm mạnh mẽ
trừng trị.
Lương Cẩm một khi có chuyện, Tôn Văn ngay từ đầu đứng bên phía Lương Cẩm tự nhiên cũng sẽ không dễ chịu.
Tôn Văn ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, không dám chậm
trễ, sắc mặt trầm trọng mà đồng ý, hắn thấy Lương Cẩm theo đệ tử đưa
tin rời đi, chính mình lại vội vội vàng vàng trở về phòng thay đổi xiêm
y, đốt một nén nhang, lo lắng chờ đợi Lương Cẩm trở về.
Lương Cẩm đi theo đệ tử đưa tin đi tới Hỏa phòng, Ngô Đức chắp hai tay sau lưng đứng ở trong sân, đệ tử dẫn đường sau khi đem Lương Cẩm mang tới liền
xin cáo lui rời đi, trong viện liền chỉ còn dư lại Lương Cẩm cùng Ngô
Đức hai người.
"Quản sự tìm đệ tử đến là vì chuyện gì?"
Lương Cẩm trong lòng cảnh giác, nhưng trêи mặt không chút nào biến sắc, hai tay ôm quyền, cung cung kính kính hỏi dò.
Ngô Đức quay người lại, ánh mắt ai oán phẫn nộ trừng mắt nhìn Lương Cẩm,
một câu cũng không nói, liền giơ tay hướng Lương Cẩm chộp tới, Lương
Cẩm tuy là có phòng bị, nhưng dù sao nàng cùng Ngô Đức tu vi chênh
lệch hai tầng, căn bản không phải đối thủ, lại không còn may mắn của hai tháng trước, chỉ miễn cưỡng lui một bước, liền bị Ngô Đức giương tay
vồ một cái, bắt được cổ áo.
Lương Cẩm hô hấp hơi ngưng lại, Ngô
Đức chưởng phong đã tới người, nàng chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, nửa
bên gò má trúng phải đòn nghiêm trọng, đầu không tự chủ được hướng một bên nghiêng qua, hừng hực đau đớn tùy ý dâng lên, nàng hầu như có thể tưởng tượng mặt của mình lấy tốc độ cực nhanh sưng đỏ lên.
Đây
là nàng lần thứ nhất sống lại tới nay gặp phải đả kϊƈɦ không cách nào
chống cự, bất kể là nàng tâm tính xưa nay cao ngạo hay chính là thừa
tự kiệt ngạo của linh hồn kiếp trước, đều không thể khoan dung khuất
nhục như thế.
Mặt nàng không hề cảm xúc, lạnh lùng nhìn về phía Ngô Đức, không nói một lời.
Nàng trầm mặc nhưng ánh mắt sắc bén như đao khiến Ngô Đức trong lòng nổi
lên cảm giác lạnh lẽo không tên, sau ngắn ngủi hoảng sợ chính là không ngừng được nổi giận, Lương Cẩm ánh mắt miệt thị khiến hắn nhớ tới hết
thảy ánh mắt khinh bỉ trào phúng ba mươi năm qua, khiến tự tôn đã mai một đến phủ bụi tự dưng lại một lần nữa đâm đau.
Một rác rưởi bị phân quản đến Hỏa phòng, còn dám xem thường hắn? !
Hắn chắc chắn sẽ không để cho nàng dễ chịu!
Ngô Đức lôi kéo cổ áo của Lương Cẩm, đem nàng dùng sức ấn tới trêи đất,
nàng không có cách nào chống cự man lực* của hắn, đập ầm ầm trêи mặt
đất, đầu va chạm nền đất cứng rắn, vang lên ong ong.
(*Man lực: lực lượng thô bạo)
Ngô Đức chặt chẽ đè lại đầu của nàng, trong mắt lộ ra tàn nhẫn cùng điên
cuồng, hắn một tay nắm lấy cổ áo của nàng, dùng sức lôi kéo, chỉ nghe
một tiếng "xoạt", vải bào nàng mặc ở ngoài rách thành mảnh nhỏ, lộ ra nội y bên trong.
Lương Cẩm lần đầu cảm thấy sợ hãi lo
lắng bất an, trong lòng lạnh lẽo, nàng không ngờ Ngô Đức đã phát điên đến mức độ như vậy, nàng mới mười bốn tuổi, thân thể chưa nẩy nở, Ngô Đức tuổi tác đã vượt qua bốn mươi càng là đối với nàng nổi lên tâm tư bẩn thỉu!
Lương Cẩm cắn chặt hàm răng, trong mắt dấy lên lửa
giận giận dữ cùng nhục nhã, nàng không có mù quáng mà hoảng loạn
giãy dụa, cũng không đem hi vọng ký thác vào Tôn Văn có thể không đúng
lúc chạy tới, đầu óc của nàng cực kỳ tỉnh táo bình tĩnh, ở thời điểm
Ngô Đức lôi kéo y phục của nàng, nàng cũng vẫn ở trong đó tìm cơ hội thoát thân.
Ngô Đức thấy nàng chưa từng khóc rống giãy dụa, cho
rằng nàng đã bị tai họa thình lình xảy ra dọa sợ, trong lòng càng
là bay lên tàn bạo kɧօáϊ ý, động tác trêи tay càng ngày càng cấp bách.
Ngô Đức chìm đắm trong sự vui sướиɠ khi nhục nhã Lương Cẩm, chưa từng phát hiện hơi lạnh thấu xương trong mắt Lương Cẩm, tại thời điểm hắn cúi
người bổ nhào xuống, Lương Cẩm "thủ thế chờ đợi" nhìn chính xác cơ hội, thân thể gầy nhỏ trong lúc đó bùng nổ ra sức mạnh đáng sợ, một cước
đạp hướng về dưới khố của Ngô Đức.
Bên trong khu nhà nhỏ đột
nhiên vang lên tiếng kêu thê lương thảm thiết như lúc heo bị giết
kêu, Ngô Đức cuộn mình ngã trêи đất, trêи mặt một mảnh vặn vẹo, sắc mặt
xanh tím, trong miệng phát tiếng tê tê…ê…êêêê, trong lúc đó giữa khe
hở năm ngón tay của hắn, lại có máu tươi chậm rãi tràn ra.
Lương Cẩm nhanh chóng đứng dậy, bất chấp chỉnh lý y phục tán loạn, bước chân lảo đảo chạy ra khỏi Hỏa phòng, một cước vừa nãy đã dùng hết toàn
bộ sức lực của nàng, hiện nay bước tiến phù phiếm, hầu như không đứng
thẳng được.
Nàng dùng sức đẩy ra cửa gỗ tiểu viện, đúng lúc
thấy Tôn Văn mang theo Mục Đồng cùng Trần Du hai người chạy tới, bọn họ nhìn thấy Lương Cẩm dáng dấp chật vật tất cả đều kinh hãi đến biến sắc, Trần Du cùng Tôn Văn càng là sắc mặt đại biến.
Tôn Văn bước
nhanh đón lấy, đưa tay muốn nâng Lương Cẩm, Lương Cẩm không thừa bao
nhiêu sức mạnh né tránh hai tay của hắn, chỉ tùy ý hắn đỡ lấy bờ vai của chính mình.