Độ một hai ngày sau, Lâm Uyển Bạch ở trong bệnh viện luôn có La Phi Phi, Hoắc Minh Đường và Hoắc Trường Uyên đến chăm sóc và thăm nom đều đặn
hằng ngày, thỉnh thoảng Phong Hàn hay Vân Dực và Hà Linh Nhi cũng có đến nhưng cứ suốt ngày nằm một chỗ khiến cô cũng bắt đầu thấy chán rồi.
Nhân lúc La Phi Phi đến thăm mình, Lâm Uyển Bạch bắt đầu mè nheo:
"Mẹ à, con ở bệnh viện lâu như vậy, đã cảm thấy nhớ nhà lắm rồi ạ."
La Phi Phi vừa gọt trái cây vừa nói: "Bác sĩ nói sức khỏe của con vẫn chưa hồi phục, ít nhất hết tuần này mới có thể về được."
"Sao có thể chưa hồi phục được ạ? Mấy ngày trước con còn…"
"Con thế nào?"
Lâm Uyển Bạch đưa tay che miệng, sút nữa là nói ra chuyện cô và Hoắc Trường Uyên dám làm chuyện đó trong khi còn ở cử rồi. Đến lúc đó nhất định La
Phi Phi sẽ mở lớp giáo huấn kĩ năng chăm sóc mẹ bầu sau sinh cho cô và
hắn cho xem, may mà biết dừng lại kịp lúc.
"Không ạ, chỉ là con cảm thấy rất khỏe."
"Khỏe thì khỏe nhưng cũng không được chủ quan. Con phải biết tự chăm sóc cho
bản thân mình một chút, sau này nhà họ Hoắc chúng ta mới mong có con đàn cháu đống được."
"Vâng ạ…" - Lâm Uyển Bạch rũ mặt xuống, kiểu
này thì không thể nài nỉ xin trở về nhà được rồi. Vậy chỉ có nước đợi
đến tối khi Hoắc Trường Uyên đến đây rồi dùng "mỹ nhân kế" để xin xỏ hắn xem sao.
Ngay lúc này, đột nhiên điện thoại La Phi Phi thông báo có tin nhắn gửi đến, sau khi bà ấy xem xong liền nhìn Lâm Uyển Bạch
cười cười:
"Con gái, hay là chúng ta đi dạo ở bệnh viện một chút đi, mẹ thấy con ngồi trong phòng mãi như vầy cũng không tốt lắm."
Lâm Uyển Bạch nghe đến việc được thoát khỏi căn phòng này thì mừng quýnh,
nhưng lại hơi lo ngại: "Mẹ, nhưng mà chân của con...hơi yếu ạ."
"Nếu vậy thì mẹ sẽ nói y tá chuẩn bị cho chúng ta một chiếc xe lăng. Nhưng
mà...tại sao chân con lại yếu vậy? Không có vấn đề gì chứ?"
Lâm
Uyển Bạch cười trừ, chỉ biết lắc đầu bảo không. Bây giờ có cho tiền cô
cũng không dám nói là vì Hoắc Trường Uyên đã "hành hạ" cô dữ dội đến mức bây giờ vẫn còn cảm thấy hơi ê ẩm trong người. Món nợ này nhất định Lâm Uyển Bạch cô sẽ tìm cách tính sổ với hắn sau!
"..."
Thấy
Lâm Uyển Bạch tươi cười như vậy, La Phi Phi cũng không chút nghi ngờ,
liền gọi y tá chuẩn bị cho họ một chiếc xe lăng rồi để cho Lâm Uyển Bạch ngồi trên đó, cùng đi thang máy xuống sảnh lớn bệnh viện.
Thang
máy vừa kêu cái "ting", hai cánh cửa lớn đã mở ra, đập vào mắt Lâm Uyển
Bạch là một khung cảnh vô cùng nguy nga và tráng lệ, khác xa với quang
cảnh bệnh viện thông thường. Hai nên đường dẫn từ thang máy đến sảnh đều được trưng bày bằng những chậu hoa hồng trắng xen với đỏ, trên còn có
bong bóng bay cùng màu với hoa hồng. La Phi Phi hài lòng đẩy xe lăng đưa Lâm Uyển Bạch cùng đi ra sảnh chính, đột nhiên đèn trong sảnh đồng loạt bị ngắt điện khiến xung quanh đều tối om như mực.
Trong lúc Lâm
Uyển Bạch còn đang bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên
một ngọn nến sáng bừng lên giữa không gian u tối, rồi hai ngọn, ba
ngọn,...nối tiếp nhau được thắp lên, xếp thành một hình trái tim lớn bao quanh chỗ cô đang đứng. Lúc này đèn trong sảnh đột nhiên sáng lại, Lâm
Uyển Bạch ngạc nhiên đến mức phải đưa hai tay che miệng. Xung quanh cô
bây giờ đang có rất nhiều hoa hồng và bong bong bóng được bày trí một
cách hết sức thẩm mỹ, vòng nến hình trái tim thì vẫn còn đó, không chỉ
vậy xung quanh còn có rất nhiều người. Trong đầu cô lúc này chỉ hiện lên một ý nghĩ, đó là...cầu hôn ư?
"Baby, take my hand
I want you to be my husband
'Cause you're my Iron Man
And I love you 3000
Baby, take a chance
'Cause I want this to be something
Straight out of a Hollywood movie…"
Tiếng nhạc không biết từ đâu phát ra, Hoắc Trường Uyên cũng đột ngột chen
ngang giữa đám người rồi đứng trước mặt Lâm Uyển Bạch trong bộ vest màu
xanh thẫm, tay cầm một đóa hướng dương khổng lồ đang nở rộng. Tóc hắn
chải ngược lên trên khác xa so với dáng vẻ bình thường như lại hút hồn
một cách khác thường.Nhìn thấy cô, hắn đưa tay vuốt tóc rồi cười tươi
một cái, đúng là khiến người ta bị mất máu đến chết mới thôi!
Sau khi "nhá hàng" một phát với Lâm Uyển Bạch, Hoắc Trường Uyên liền tiến
gần đến chỗ cô, không ngại quỳ một chân xuống rồi móc trong túi ra một
chiếc hộp nhỏ rồi mở nó ra, bên trong là một chiếc nhẫn được đính đầy
kim cương theo hình xoắn ốc, loại thiết kế tinh tế này là lần đầu tiên
Lâm Uyển Bạch được nhìn thấy.
Không chần chừ thêm nữa, Hoắc
Trường Uyên chính thức vào thẳng vấn đề: "Tỏ tình có thể là em nói
trước, nhưng nói muốn lấy em, nhất định phải là anh. Tiểu Bạch, em có
đồng ý làm vợ anh không?"
Lâm Uyển Bạch đỏ cả mặt, hạnh phúc
không mở miệng nổi mà liền gật đầu lia lịa mấy cái, Hoắc Trường Uyên
thấy vậy chỉ cười, đưa hoa cho cô cầm rồi nâng tay trái của cô lên, cẩn
thận đeo nhẫn vào ngón áp út rồi đặt lên đó một nụ hôn nóng ấm.
Mọi người ở sảnh bệnh viện đều chứng kiến toàn bộ, không ngừng vổ tay tung
hô. La Phi Phi cũng vì được chính mắt thấy con trai mình cầu hôn cô gái
khác mà cảm động đến sắp khóc tới nơi. Cuối cùng bà cũng không cần phải
lo con mình hống hách đến mức không có ai thèm lấy nó làm chồng nữa rồi.
"Này, hôn tay thôi chưa đủ đâu. Cầu hôn xong thì phải hôn môi chứ?"
Nghe vậy, mọi người trong bệnh viện cũng nhiệt tình tán dương: "Đúng đó! Hôn đi! Hôn đi!"
Hoắc Trường Uyên hơi ngượng ngùng, khẽ thì thầm với Lâm Uyển Bạch: "Anh hôn nhé?"
"Còn...phải xin phép nữa ư?"
"..."
"Hôn rồi! Hôn rồi!" - Tiếng la hét kèm theo tiếng vỗ tay tưng bừng khiến không khí càng trở nên hân hoan hơn bao giờ hết.
===============
P/s: truyện vẫn chưa hết, xin đừng bỏ tác giả đơn côi 1 mình:(