Trở lại chỗ của Vân Dực và Lâm Uyển Bạch. Sau mấy ngày đi xe, cuối cùng
họ cũng đến được thôn Đông Linh - một vùng quê hẻo lánh cách thị trấn
hơn ba mươi phút đi xe máy. Nơi đây dù đã được dẫn điện sinh hoạt đến
các hộ dân thưa thớt, song Internet vẫn là một vấn đề nan giải. Tuy
nhiên cũng nhờ có hạn chế này mà Lâm Uyển Bạch sẽ không cần phải lo là
cô bị bất cứ thiết bị theo dõi nào phát hiện ra.
Vừa đến nơi, Lâm Uyển Bạch đã theo Vân Dực xuống xe rồi cùng nhau đi bộ qua con đường
mòn nhỏ dẫn vào trong. Nơi này thật sự rất hẻo lánh, xung quanh có cây
cối tạo độ che phủ, từ bên ngoài muốn nhìn vào trong xem có nhà hay
không cũng là chuyện bất khả thi. Cũng vì hoang sơ nhưng vậy nên đường
mòn chỉ có thể dành cho người đi bộ hoặc xe đạp, đến cả xe máy chạy
trong này cũng gặp khó khăn chứ đừng nói chi là ô tô.
Vân Dực men theo lối mòn đưa Lâm Uyển Bạch đến một ngôi nhà gỗ nhỏ nhìn vô cùng
giản dị và mộc mạc, có mái hiên thấp thấp che mát một khoảng sân, dưới
mái hiên còn có chỗ để ngồi uống trà, tiện ngắm luôn vườn hoa hướng
dương đang đua nhau nở rộ. Lâm Uyển Bạch vừa thấy đã mỉm cười, trong nụ
cười đó không chỉ là sự thỏa mãn, mà còn có cả sự tiếc nuối. Những thứ
đang hiện hữu trước mắt cô không phải là ước mơ viển vông từ nhiều năm
trước đó ư? Đúng rồi, cô đã từng mơ mình có một mái ấm bình yên thế này, một căn nhà nhỏ có mái hiên che nửa sân vườn, bên cạnh còn có một vườn
hoa nho nhỏ,...nơi đó sẽ có bà ngoại khỏe mạnh mỗi ngày cùng cô nấu
nướng rồi thưởng hoa, còn có một người mà cô dành cả thanh xuân tâm
niệm...
Nghĩ đến đây, Lâm Uyển Bạch chợt thấy sống mũi cay cay.
Cô lắc lắc đầu, đúng là "tuổi trẻ bồng bột", đến suy nghĩ về tương lai
cũng hão huyền, xa xôi như vậy. Lâm Uyển Bạch cô từ nhỏ đã xui xẻo, cuộc sống luôn gặp bất trắc, người thân bên cạnh thì liên tục rời đi, vậy mà còn muốn có một cuộc đời mộng mơ đúng là khiến chính bản thân cô cũng
thấy tức cười chết đi được.
Thấy Lâm Uyển Bạch đứng như trời trồng, Vân Dực ân cần hỏi han:
"Uyển Uyển, em không sao chứ? Có phải là cảm nắng rồi không?"
Lâm Uyển Bạch chợt sực tỉnh, cô làm bộ như không có gì xảy ra: "À...đâu có. Anh Dực, chúng ta vào trong thôi."
"Được."
Lâm Uyển Bạch cứ vậy theo gót Vân Dực vào trong nhà. Điều kì lạ là từng món nội thất và cách bố trí dường như đều dựa theo sở thích của Lâm Uyển
Bạch. Cô thắc mắc hỏi người sống ở đây là ai, nhưng Vân Dực lại lảng đi
không nói. Anh chỉ bảo rằng người đó hiện đã đạp xe ra thị trấn để mua
ít đồ dùng cá nhân cho cô, chắc cũng sắp về tới. Lâm Uyển Bạch cũng
không suy nghĩ nhiều, chỉ gật gật rồi lại ngồi xuống sofa, không ngừng
khen ngợi cách bày trí của căn nhà. Vân Dực nhìn cô cười nhẹ nhàng, sau
đó chỉ được một lúc thì anh ta tìm cớ về thành phố gấp, còn hứa hẹn vài
hôm nữa sẽ lại đến thăm cô. Lâm Uyển Bạch cũng thấy bản thân làm phiền
Vân Dực quá nhiều, đã khiến anh đưa cô đi ngắm cảnh chỗ này chỗ nọ hết
mấy ngày rồi lại bận tâm sắp xếp chỗ ở thế này. Sợ ảnh hưởng đến công
việc của anh, cô không chút níu kéo mà tiễn Vân Dực đi, còn nhiệt tình
ôm anh một cái thay cho lời cảm ơn.
Sau đó, Lâm Uyển Bạch lại vào trong rót cho mình một tách trà, rồi lại nhíu mày kì lạ. Căn nhà này từ đầu đến cuối đều được xây dựng và bố trí theo sở thích của cô, vậy còn
có thể coi là trùng hợp, nhưng bây giờ đến loại trà cô thích uống cũng
đã được pha sẵn, mà loại cô thích lại có khá nhiều người không uống
được. Nếu nói người đang sống tại đây có cùng sợ thích kì lạ như cô thì
có quá là trùng hợp không vậy? Người đó rốt cuộc là ai?
Đúng lúc
này, cửa nhà đột nhiên mở ra, có một người đàn ông cao lớn từ ngoài bước vào. Vừa nhìn thấy anh ta, Lâm Uyển Bạch run tay đến mức làm rớt cả
tách trà đang uống dở. Thấy vậy đối phương liền tỏ ra lo lắng:
"Uyển Uyển, em không sao chứ?"
Lâm Uyển Bạch lập tức đứng dậy, dùng khăn lau tay mình: "Không sao, đừng lại gần tôi!"
Đối phương nghe vậy có chút buồn, sau đó vẫn nghe lời giữ khoảng cách với cô.
"Em…"
Lâm Uyển Bạch tỏ ra vô cùng nghiêm trọng: "Phong Hàn, tại sao anh lại xuất
hiện ở đây? Giờ này anh nên ở nước ngoài sống một cuộc sống hạnh phúc
với vợ đẹp và con ngoan mới phải!"
Phong Hàn lắc đầu lia lịa:
"Uyển Uyển, mọi chuyện hoàn toàn không giống như em nghĩ! Em nghe anh
giải thích, năm đó anh bị gia đình…"
"Đủ rồi! Chuyện này Vân Dực đã kể cho tôi nghe đến mức thuộc lòng. Anh có muốn thử không?"
Đứng trước vẻ cứng rắn bất thường của Lâm Uyển Bạch, Phong Hàn càng thêm lo
lắng: "Nếu...nếu đã như vậy, em vẫn còn hận anh sao?"
"Nếu là
anh, anh có hận tôi không? Tôi là con gái của gia đình giàu có, sau đó
gia đình tôi cấm tôi qua lại với hạng người nghèo hèn và rách rưới như
anh. Không chỉ ép tôi cùng họ đi nước ngoài, họ còn đặc biệt ném cho anh một cục tiền để đuổi anh đi nơi khác, khi anh không chịu nhận tiền thì
gia đình tôi cho người đến tận nhà để đập phá đồ đạc, đến chỗ làm thêm
để đánh đập răn đe, một hai muốn anh chuyển nơi ở. Anh bắt đầu lại cuộc
sống mới vật vã lên xuống, còn tôi vẫn tiếp tục được sống trong nhung
lụa. Mấy năm sau tôi trở về, vừa gặp đã muốn anh tha thứ, vậy anh có thể tha thứ không?"
Phong Hàn nghe Lâm Uyển Bạch nói những lời này
thì chỉ biết đứng im như tượng, không biết nói gì hơn. Im lặng một hồi,
Phong Hàn thấy đôi mắt mình cay xè, đầu mũi cũng đỏ lên như sắp khóc:
"Nhớ năm đó anh ra đi không một lời từ biệt, bỏ lại em bị mẹ mình mắng
nhiếc, chửi rủa thậm tệ rồi còn đuổi đi. Vài năm sau khi còn ở nước
ngoài, anh còn nghe ngóng được tin cuộc sống của cô không hề dễ dàng,
đến quán rượu đêm cũng phải cố lui tới làm việc để chi trả tiền viện phí cho bà ngoại. Lúc đó anh đều biết hết, biết em phải chịu cảnh cơ cực
thế nào, nhưng một sự giúp đỡ nhỏ nhoi anh cũng không làm được. Thực sự
anh là một kẻ hèn nhát không xứng đáng được thứ tha! Uyển Uyển, anh biết mình cầu xin việc này là không đúng, em..."
Lâm Uyển Bạch thở
dài, quen biết nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô thấy anh ta ứa
nước mắt thế này. Phong Hàn vốn là một công tử bột, nhưng những năm còn
qua lại với nhau, trước mặt cô anh ta luôn tỏ ra mình mạnh mẽ, nhưng mà
bây giờ…
"Thôi được rồi. Trách anh hay giận anh thì có ít gì chứ? Tôi khổ cũng đã khổ đủ rồi, không muốn vì những chuyện quá khứ không
mấy tốt đẹp đó dày vò thêm nữa. Còn anh, sao lại thành ra nông nỗi này?"
Phong Hàn nghe Lâm Uyển Bạch thấy vậy, lại nhìn bộ quần áo hết sức bình dân
của mình, cùng nơi ở vô cùng đơn sơ này rồi lại thở dài thườn thượt.
"Kể ra cũng chẳng có gì đẹp mặt. Năm đó anh sang nước ngoài, theo ý gia
đình nên đã làm quen với những cô gái khác. Sau đó anh không biết kiềm
chế bản thân mình, không chỉ vung tiền như nước, lại còn bị lừa gạt dần
mất hết mọi thứ trong tay, còn công ty của ba anh cũng ngày càng làm ăn
thua lỗ… Nhưng mà em nói xem, có phải là anh rất ngốc không? Ha…"
Lâm Uyển Bạch thở dài, cứ coi như là báo ứng của anh ta vậy. Sau đó cô gạt
những chuyện cũ qua một bên, hỏi thăm một chút về ba mẹ Phong Hàn. Nghe
nói sau khi phá sản công ty, họ gom góp được chút vốn về quê mở một cửa hàng nhỏ. Còn Phong Hàn có mặt ở đây là bởi vì bản thân đã quá xấu hổ
với những chuyện mình đã gây ra nên không dám trở về.
Lâm Uyển
Bạch thấy vậy cũng một lòng khuyên nhủ, nhưng anh ta luôn miệng nói rằng khi nào mình gầy dựng được một cơ ngơi vững vàng rồi mới dám trở lại
nhìn mặt người thân. Mục tiêu đã đề ra, Lâm Uyển Bạch cũng không còn
đường để khuyên nhủ.
Hai người nói chuyện thêm một chút, trời
cũng sụp tối đến nơi. Phong Hàn thấy vậy liền đi dọn thức ăn cho Lâm
Uyển Bạch. Vì không giỏi nấu nướng nên anh ta chỉ có thể nấu hai món cho trọn bữa cơm là rau luộc với mắm chưng. Bình thường Lâm Uyển Bạch cũng
rất thích ăn mắm, nên hoàn toàn không có vấn đề gì.
Tuy nhiên lần này vừa nghe mùi mắm được dọn lên, cô đã lập tức bụm miệng, chạy vào
nhà vệ sinh nôn lấy nôn để. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
===========
Hãy đoán xem chuyện gì đã xảy ra với Lâm Uyển Bạch?
A. Chắc chắn là đổi tính đổi nết, không thể ăn mắm
B. Có thể là do mắm này của Phong Hàn làm quá thối! Ăn không nổi!
C. Lâm Uyển Bạch đang cố tình bày mưu gì đó thì sao?