Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt: "Anh Dực, vậy bây giờ anh sẽ đưa em đi đâu?"
Vân Dực vừa lái xe vừa trả lời: "Em ở lại trong thành phố thì kiểu gì cũng
bị Hoắc Trường Uyên tìm ra. Hiện tại anh có một người bạn đang sống ở
gần biên giới, có thể đưa em đến đó lánh nạn một thời gian. Tuy nói là
biên giới nhưng vẫn có điện nước đầy đủ, chỉ là cách thị xã hơi xa, ban
đêm tránh ra khỏi nhà là được."
Lâm Uyển Bạch gật gật đầu: "Vậy người bạn đó của anh có đồng ý không? Em đến đó ở thì có phiền không?"
"Không có vấn đề gì cả, căn nhà người đó hiện ở cũng là do anh xây. Do sa cơ
thất thế nên người đó chỉ có thể tạm ở lại đó, còn em...cố gắng một thời gian, sau khi công việc ở đây ổn thỏa, anh sẽ về Hà Lan, tới lúc đó
cùng đưa em theo. Ra nước ngoài rồi chắc chắn Hoắc Trường Uyên sẽ không
thể tìm thấy em nữa."
Lâm Uyển Bạch cảm động đến nói không nên lời. Không ngờ chỉ trong một đêm mà Vân Dực đã suy nghĩ chu toàn cho cô như vậy.
"Anh Dực, cảm ơn anh."
"Hả? Sao lại cảm ơn, chỉ là chuyện vặt thôi mà, em đừng quá để tâm."
Lâm Uyển Bạch khẽ lắc đầu: "Không. Từ lúc quen biết nhau đến giờ, lúc nào
anh cũng giúp đỡ em cả. Lỗi lầm ngày xưa của anh em vốn dĩ cũng không để tâm, nên anh cũng đừng nhớ lại rồi dằn vặt mình làm gì."
Vân Dực im lặng một hồi, sau đó quay đầu sang nhìn Lâm Uyển Bạch: "...cảm ơn em…"
Lâm Uyển Bạch cười đáp trả: "Không, là em cảm ơn anh mới phải. Anh Dực, anh thật sự rất tốt với em, ngoài mẹ và bà ngoại, anh là người đầu tiên đối tốt với em như vậy."
Vân Dực nghe vậy chỉ cười trừ, nhưng trong
lòng đột nhiên thấy nhoi nhói. Lâm Uyển Bạch thông minh như vậy, có thể
dễ dàng nhận ra anh đối xử rất tốt với cô, nhưng còn tấm chân tình anh
dành cho cô nhiều năm như vậy, một chút thôi cô cũng không cảm nhận
thấu…
- -------------
Tại dinh thự của Hoắc Trường Uyên,
hắn vừa trở về sau một ngày dài mệt mỏi liền ngồi phịch xuống ghế sofa,
tay xoa xoa thái dương. Mấy hôm nay công việc ở công ty nhiều quá khiến
thời gian ở nhà của hắn cũng hẹp lại dần, bây giờ được nghỉ ngơi một tí
đúng là thoải mái. Đúng rồi, nhân lúc rảnh rỗi thế này hắn phải lên thăm Lâm Uyển Bạch, sẵn tiện cởi dây xích cho cô. Mấy ngày nay vì tức giận
nên mới xiềng cô lại, cũng đã đến lúc nên thả tự do cho cô rồi.
Vừa bước đến cửa phòng, Hoắc Trường Uyên đã dự cảm thấy có gì không đúng.
Hệt như hắn nghĩ, Lâm Uyển Bạch đã trốn thoát, nhưng điều làm hắn đau
đầu là chắc chắn đã có người giúp cô, vì cô không thể tự thoát khỏi
xiềng xích được. Hơn nữa chỗ còng chân có vết cưa của máy cưa, chỗ cửa
sổ lại có dây leo núi bắt xuống sân vườn,...cho nên chắc chắn vụ trốn
thoát này đã được lên kế hoạch một cái kĩ lưỡng.
Hoắc Trường Uyên tức giận đập phá mọi thứ trong phòng, không ngừng la hét như một kẻ
điên. Một hồi sau, những đồ thủy tinh, gốm sứ đều trở thành đống ve chai vụn, còn vật không dễ vỡ thì ngã lăn ngã lóc dưới sàn. Hoắc Trường Uyên cố giữ cho mình bình tình, đi đến phòng điều khiển của dinh thự điều
tra từng cái camera một.
So sánh thời gian ra vào nhà và sân
vườn, Hoắc Trường Uyên dễ dàng biết được người bán ve chai này có điểm
kì lạ. Rõ ràng sau vườn nhà hắn không thể có rác, vẫn một hai đòi xuống
tìm cho ra, nhưng nhặt rác thì lại không mất nhiều thời gian trong khi
rất lâu sau đó hắn mới quay lại. Hoắc Trường Uyên bực tức đập bàn cái
bụp, chuyển hình ảnh từ đoạn camera qua cho hệ thống máy chủ bên phía
Giang Phóng rồi nhấc máy gọi cho anh.
"A lô, hình ảnh tôi đã chuyển cho cậu, lập tức điều tra người thu gom rác này ngay cho tôi!"
"Vâng ạ!"
Giang Phóng vừa nhận được nhiệm vụ đã tranh thủ làm ngay. Sáng hôm sau Hoắc
Trường Uyên lại đến công ty với vẻ mặt vô cùng mệt mỏi vì một đêm mất
ngủ, nhưng lại chẳng nhận được thông tin gì.
"Thưa cậu chủ, tôi đã dành một đêm để điều tra nhưng hoàn toàn không thể biết được tung tích của người thu gom rác đó…"
Hoắc Trường Uyên như phát điện đập bàn một cái thật mạnh, mắt trợn tròng cả
lên: "Cậu có biết mình đang nói gì không? Chỉ là một người gom rác cũng
không điều tra được?"
"Không...không phải hoàn toàn không điều tra được, mà là có thế lực cố ý chặn thông tin điều tra ạ."
"Chết tiệt!" - Hoắc Trường Uyên tức giận chửi thề. Lâm Uyển Bạch sao có thể
quen biết một thế lực lớn nào có khả năng chặn điều tra thông tin từ
phía hắn chứ?
Đúng lúc này, điện thoại Giang Phóng bỗng đổ chuông liên hồi. Tưởng là có thông tin từ người thu gom rác, Giang Phóng lập
tức bắt máy:
"A lô?"
"..."
"À được, tôi hiểu rồi." - Nói xong, anh liền cúp máy, quay lại nhìn Hoắc Trường Uyên.
"Sao rồi, biết được tung tích gã đó chưa?"
"Chưa ạ. Nhưng bên thám từ điều tra vụ việc của bà ngoại cô Lâm báo cáo là đã tìm thấy đoạn ghi hình có người đóng giả nhân viên y tế lẻn vào phòng
bà để tiêm thứ gì đó vào trong ống dẫn nước biển."
Hoắc Trường
Uyên nghe xong liền đứng phóc dậy: "Cái gì? Quả nhiên...quả nhiên như
tôi suy đoán, bà ngoại không thể chết bất đắc kì tử như vậy…"
"Đúng đó cậu chủ, may mà cậu cho người đi điều tra, nếu không bọn người nhà họ Lâm đó sẽ cứ mãi nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."
"Người nhà họ Lâm?" - Hoắc Trường Uyên cau mày, sau đó chợt nở nụ cười man rợ. Bọn người này đúng là không biết trời cao đất dày, lại dám hết lần này
đến lần khác gây chuyện với người phụ nữ của hắn.
"Hổ không gầm lại tưởng rừng không chủ? Trợ lý Giang, mau lại đây."
"Vâng!"
"Bây giờ cậu nhanh chóng đi đến các chủ đầu tư lớn của Lâm thị, nhất là
những người có quen biết với tôi, sau đó lấy danh nghĩa của tôi mua phân nửa cổ phần của bọn họ ở tập đoàn nhà họ Lâm"
"Cậu chủ, tuy Lâm thị chỉ là một tập đoàn nhỏ nhưng mua một lúc nhiều cổ phần như vậy…"
"Cậu sợ tôi thiếu tiền à? Tiền của tôi đem đi dìm chết cả nhà họ Lâm thì vẫn còn dư chán!"
Giang Phóng đổ mồ hôi, gật đầu lia lịa: "Vâng, vâng. Vậy tôi đi làm ngay ạ!"
- ----------------
Chỉ nội trong chưa tới ba ngày, phân nửa cổ phần của Lâm thị đã bị Hoắc
Trường Uyên mua đứt, sau đó hắn còn hồi vốn đầu tư, không muốn tiếp tục
giúp Lâm thị phát triển nữa. Vì chuyện đó, công ty bị ứ đọng dự án, tiền không làm ra được mà nợ lương nhân viên và trả tiền hợp đồng, dự án
cũng đến hạn gần kề. Lâm Dũng Nghị lúc này chỉ mới ngoài năm mươi mà vì
lo nghĩ chuyện công ty đã nhìn như già hơn mười tuổi. Ông ta vừa về đến
nhà là tức giận đập phá đồ đạc.
Ngày qua ngày, tình hình công ty
không thể khấm khá hơn được bấy nhiêu, đến lúc này Hoắc Trường Uyên mới
cho người đưa tin tới chính hắn là người đã mua hết phân nửa cổ phần và
làm Lâm thị bị ứ động các khoản chi. Lâm Dũng Nghị biết vậy giận càng
thêm giận, không ngừng chửi rủa Hoắc Trường Uyên.
Con gái lớn của ông cũng đã đưa đến chỗ hắn, sống cùng một mái nhà không khác gì vợ
chồng. Về mặt pháp lí thì chỉ cần một tờ giấy đăng kí kết hôn thì Hoắc
Trường Uyên đã phải gọi ông hai tiếng "nhạc phụ". Phần phước có được từ
con rể còn chưa được hưởng, bây giờ hắn lại quay sang đạp cho ông một vố đau đến thế này ư? Đây là chủ đích của Hoắc Trường Uyên hay là vì Lâm
Uyển Bạch hận nhà họ Lâm nên mới tìm cách trả thù? Không được, ông nhất
định phải đến tận nhà Hoắc Trường Uyên, đối diện với cả hai người bọn họ để hỏi cho ra lẽ!
Lâm Dũng Nghị vừa khóa áo vào, vừa kịp thông
báo cho hai mẹ con Lâm Dao Dao biết mình sẽ đi đâu thì đột nhiên Hoắc
Trường Uyên cùng dắt theo một đám vệ sĩ đến trước cửa nhà họ. Hoắc
Trường Uyên cao lớn hơn người, mặc vest đen và còn mang kính râm, phía
sau là Giang Phóng cùng với mấy mươi vệ sĩ khác, người nào người nấy
nhìn sơ đã biết được đào tào một cách chuyên nghiệp, và nhìn cách bọn họ đến đây như thể sắp tính sổ với ai đó vậy.
Lâm Dũng Nghị lúc đầu còn mạnh miệng, khi nhìn thấy Hoắc Trường Uyên rồi thì liền kiên dè hẳn ra: "Hoắc tổng, ngọn...ngọn gió nào đã đưa cậu đến đây vậy?"
Hoắc Trường Uyên lạnh lùng liếc sang hai mẹ con Lâm Dao Dao đang ngôi trên
ghế: "Đương nhiên là hai vị phu nhân và tiểu thư vô cùng xinh đẹp và
đứng đắn này rồi."
Lâm Dao Dao nghe hắn khen mình đẹp thì nhìn
không ra tâm cơ, nhưng Lý Huệ thì thấu rất rõ. Bà ta đứng dậy lườm Hoắc
Trường Uyên: "Cậu nói như vậy nghĩa là ý gì đây?"
Hoắc Trường
Uyên cười khẩy bước thêm mấy bước vào trong nhà, tự nhiên như ở chính
địa bàn của mình mà ngồi xuống chiếc ghế bành chính giữa thường là chỗ
của Lâm Dũng Nghị, sau đó bắt chéo chân, hút một điếu xì gà trông vô
cùng thoải mái.
Lý Huệ thấy mình bị phớt lờ thì sắp nổi điên đến
nơi, định hỏi gì thì bị Lâm Dũng Nghị ngăn lại. Ông ta tiến lên một
bước, e dè hỏi: "Hoắc tổng, dù gì thì cậu cũng đã đến tận đây rồi, vậy
cũng không mấy công thân già này nữa. Cậu có thể cho tôi biết vì sao cậu lại mua hết cổ phần của Lâm thị không? Hại tôi…"
"Tôi mua hết cổ phần khi nào? Tôi chỉ mua phân nửa, phần còn lại để ông còn gánh nợ công ty chứ?"
"Cậu…cậu đã có Uyển Bạch ở bên cạnh, lại không kiên nể nhà họ Lâm chút nào ư?"
Hoắc Trường Uyên nghe xong liền dụi điếu xì gà, cười lớn rồi nhìn chằm chằm
hai mẹ con Lâm Dao Dao: "Có Uyển Bạch ở bên cạch à? Hừ, nhờ "ơn phước"
của vợ và con ông, hại chết bà ngoại khiến Tiểu Bạch tự nhốt mình trong
phòng, dẫn đến tâm lí không ổn nên đã bỏ nhà ra đi rồi."
Lâm Dũng Nghị nghe xong liền giật mình nhìn hai người phụ nữ: "Cái gì? Uyển Bạch bỏ nhà đi? Còn hai người...hai người hại chết...hại chết…"
Lý
Huệ cứng rắn chống trả: "Hoắc Trường Uyên, đừng nghĩ cậu có chút tiền
thì có thể ăn nói hàm hồ rồi gán tội cho người khác. Hai mẹ con tôi dù
có độc ác, hà khắc với nó cỡ nào cũng không thể đi giết người được!"
Thấy vẻ mặt kiên cường của Lý Huệ, Hoắc Trường Uyên lại nhìn sang Lâm Dao
Dao lúc này đang núp sau lưng mẹ, mặt lộ rõ vẻ sợ hãi: "Bà thì không
làm, nhưng con bà thì ai biết được? Tất cả bằng chứng về việc hai mẹ con bà bắt cóc Tiểu Bạch và video trích từ camera quay lại việc có người
lẻn vào phòng bệnh của bà ngoại rồi tiêm thuốc vào ống dẫn nước biển
(vốn bị xóa đi) đã được khôi phục đầy đủ và nộp cho cảnh sát, chắc họ
cũng sắp đến đây rồi đó."
Hoắc Trường Uyên vừa dứt lời, từ xa xa
vang lên tiếng còi xe cảnh sát liên hồi, tiếng còi ngày một gần và lớn
hơn khiến Lâm Dao Dao sợ hãi ngã quỵ xuống sàn.
"Không, không…" - Lâm Dao Dao lắc đầu lia lịa, sau đó lấy hết sức bình sinh bò dạy định
chạy ra khỏi nhà, nhưng lại bị vệ sĩ của Hoắc Trường Uyên dễ dàng tóm
lấy.
Hoắc Trường Uyên nhếch mép cười khinh, đã gây ra chuyện ác mà còn muốn chạy ư? Để xem lần này cô chạy thế nào.