Vân Dực vừa ngồi xuống ghế, Hoắc Trường Uyên đã cho người hầu lên gọi Lâm
Uyển Bạch, tuy nhiên gọi đến khan cổ thì cô vẫn nhất định không dịu
xuống gặp anh. Thấy vậy, Vân Dực sốt ruột muốn chủ động tìm gặp cô thì
Hoắc Trường Uyên liền ngăn cản:
"Anh nóng lòng muốn gặp cô ấy như vậy?"
"Đương nhiên. Ngay lúc này cô ấy rất cần một người để an ủi."
"Người đó sẽ là tôi." - Hoắc Trường Uyên lạnh lùng khẳng định chủ quyền.
Vân Dực cũng không vừa gì, dứt khoát đáp lại: "Anh? Anh hoàn toàn
không hiểu gì về cô ấy cả, lấy tư cách gì nhận mình có khả năng an ủi cô ấy? Mà nếu như anh làm được điều đó thì bây giờ Uyển Uyển sao vẫn tự
nhốt mình trong phòng kia chứ?"
Hoắc Trường Uyên như bị tạt một gáo nước lạnh lên mặt, liền cười gian sỉ nhục ngược lại đối phương: "Tôi không an ủi được cô ấy, còn anh đến
gặp mặt cô ấy cũng không muốn."
"Anh..."
"..."
Hai người đàn ông sau khi thấy cuộc đấu khẩu này hoàn toàn không có
ích gì, lại thở dài rồi thôi. Vân Dực tính tình ôn hòa, lại tự nhận mình đã quá nóng lòng nên mới nói ra những lời kẽ thiếu suy nghĩ như vậy.
Hoắc Trường Uyên thấy đối phương cũng nhượng bộ nên cũng không nói gì.
Hắn cũng cảm giác giống như Vân Dực, là lần đầu trong cuộc đời lại nổi
nóng và châm chọt người khác một cách thiếu lịch sự thế này.
Hoắc Trường Uyên thở dài một hơi, nốc một cái đã hết ngay tách trà
còn dở rồi nói bằng trọng khàn khàn: "Anh nói đi, rốt cuộc anh với cô ấy là mối quan hệ gì?"
"Bạn bè."
"Không phải!" - Hoắc Trường Uyên nhìn chằm chằm vào đối phương, khẳng định một cách quả quyết.
Vân Dực thấy vậy cũng không nghĩ mình giấu diếm có ít gì, tiện tay
cầm tách trà lên hớp một hơi: "Là tình đơn phương, tôi yêu cô ấy."
"..."
"Từ khi nào?"
Vân Dực thở dài, từ từ hồi tưởng lại về phần kí ức tươi đẹp. Năm đó
anh vừa tròn mười tám tuổi, còn đang cùng gia đình ở nước ngoài nhưng vì bốc đồng với cha nên đã bỏ nhà ra đi, đặt vé máy bay bay một mạch về
nước. Trên đường đi đến khách sạn, xe của anh vô tình đâm phải Lâm Uyển
Bạch đang đi trên đường, sau đó một tay anh đưa cô vào bệnh viện để chữa trị vết thương.
Khi đó anh đã bị rung động trước sắc đẹp của Lâm Uyển Bạch, lại sợ
khi cô biết mình là người khiến cô bị tai nạn gãy chân thì sẽ xa lánh
nên Vân Dực đã tự nhận bảnnhu chỉ là người qua đường và vô tình nhìn
thấy nên mới giúp đỡ. Lại cộng thêm việc anh giúp cô trả tiền viện phí,
cô không biết phải đền ơn cho tròn.
Không chỉ vậy, Vân Dực còn đưa cô về đến tận nhà. Nhìn thấy ngôi nhà
tồi tàn và sụp xệ, anh càng không có ý định nói cho cô biết thân phận
thật sự của mình vì sợ cô sẽ có suy nghĩ khác về anh. Rồi nhiều ngày sau đó, Vân Dực thường lui tới nhà Lâm Uyển Bạch để tìm cô nhưng không gặp, nhưng trong một lần đi mua ít đồ dùng ở siêu thị mini thì lại vô tình
phát hiện cô là nhân viên thu chi.
Sau đó, hai người có nhiều thời gian nói chuyện và hiểu rõ về nhau
hơn. Nghe hết những nỗi khổ của Lâm Uyển Bạch cùng với những chuyện
khủng khiếp mà cô đã phải trả qua, anh ngày càng có cảm tình với cô hơn. Ngày qua tháng lại, thứ tình cảm ấy càng ngày càng sâu đậm, có một hôm
Vân Dực mua sẵn một bó hoa cúc họa mi nhỏ định đến cửa tiệm tặng cho Lâm Uyển Bạch, lại thấy cô đang cười nói với một người đàn ông khác. Không
ai khác, anh ta chính là Phong Hàn - bạn trai của cô.
Nghe Lâm Uyển Bạch giới thiệu về bạn trai mình, Vân Dực ngoài mặt vui cười nhưng trong lòng lại tan nát như thủy tinh gặp va đập. Kể từ ngày
đó, anh không nói chuyện hay thân mật với cô nhiều như trước, nhưng ngặt nỗi trong một lần anh đi bơi trong trong khu thư giãn kiêm giải trí lớn nhất trong thành phố thì vô tình chạm mặt Phong Hàn. Phong Hàn là một
công tử nhà giàu, xuất hiện ở đây cũng là bình thường. Vừa nhìn thấy Vân Dực, anh ta nhưng hiểu ra tất cả.
Thực chất anh không phải là một sinh viên nghèo như Lâm Uyển Bạch
từng kể, mà là một công tử nhà giàu vẫn còn long nhong bên ngoài không
chịu về nhà. Vân Dực sợ Lâm Uyển Bạch sẽ phát hiện, không ngừng cầu xin
Phong Hàn nhưng anh ấy lại không có ý muốn hợp tác. Hai người xảy ra xô
xát, sau đó vì mất thăng bằng nên đều rơi xuống nước cùng nhau, không
chỉ vậy còn bị một đám người trên bờ cười nhạo.
Qua ngày hôm đó, Vân Dực vẫn không ngừng bám theo Phong Hàn để nài nỉ anh, nhưng đương nhiên luôn bị anh ta khước từ. Một hôm vô tình Vân Dực phát hiện ra chuyện gia đình của Phong Hàn vô cùng quan trọng chuyện
môn đăng hộ đối, nếu họ biết anh có qua lại với Lâm Uyển Bạch nhất định
sẽ phản đối kịch liệt nên anh rất ít khi có thời gian gặp cô. Nắm bắt
được thời cơ, Vân Dực uy hiếp ngược lại Phong Hàn nếu tiết lộ bí mật của anh thì anh sẽ cho gia đình anh ta biết bí mật anh và Lâm Uyển Bạch
đang yêu nhau. Vậy là hai người ta thỏa thuận không ai tiết lộ chuyện
của ai. Sau đó Vân Dực vì không muốn Lâm Uyển Bạch thấy buồn vì nhớ
nhung người yêu, còn vờ làm bạn thân của Phong Hàn thường xuyên đến nhà
rủ anh đi tiệc tùng, thực chất là đi gặp Lâm Uyển Bạch. Do vậy, hiềm
khích giữa anh và Phong Hàn cũng dần dần được giải quyết.
"..."
"Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, chẳng được bao lâu, gia đình
Phong Hàn phát hiện ra chuyện cậu ta và Uyển Uyển có qua lại, liền tiện
tay vứt cho cô ấy một số tiền lớn bảo cô ấy đừng bao giờ mơ tưởng đến
con trai họ, nhưng cô ấy đã không lấy một xu, còn chủ động dời nơi ở.
Phong Hàn sau đó liên tục tìm kiếm tung tích của cô ấy, lại bị gia đình
ép phải cùng họ chuyển đến nước ngoài sống. Còn tôi...còn tôi ngay lúc
đó lại nhận tin ông nội mất, nên dù có xích mích với cha cũng không thể
không trở về. Rồi khi mọi chuyện giải quyết xong, tôi không tìm được cô
ấy nữa..."
Hoắc Trường Uyên từ đầu đến cuối đều im lặng nghe cho hết câu chuyện, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ rối ren: "Vân thiếu gia, vậy anh
lấy gì đảm bảo cô ấy chỉ là đơn phương anh chứ? Nhỡ đâu..."
Vân Dực lắc đầu cười khổ: "Không có nhỡ, cũng không có lỡ làng gì ở
đây cả. Uyển Uyển từ đầu đến cuối, ngay cả giây phút đầu tiên tôi gặp cô ấy đến tận bây giờ, người trong lòng cô ấy vẫn chỉ có mỗi Phong Hàn
thôi. Cậu ta là một người rất tốt, luôn dịu dàng và rất biết nghĩ cho
cảm xúc của cô ấy. Nếu không vướng phải chuyện gia đình, có khi bây giờ
đã cùng Uyển Uyển sinh đến mấy đứa con..."
Đang nói giữa chừng, Vân Dực lại ngước mặt lên nhìn trực diện Hoắc
Trường Uyên: "Tôi, và cả anh nữa, mãi mãi chỉ là những kẻ đến sau thất
bại, sẽ không bao giờ có được trái tim cô ấy đâu."
Hoắc Trường Uyên nghe xong câu này liền sôi máu, mắt hiện lên cả gân
máu: "Anh nghĩ anh là ai mà có thể tự phán quyết cảm xúc của cô ấy?
Không thể có chuyện Tiểu Bạch không có tình cảm với tôi được!"
Vân Dực bỗng nhiên đứng dậy, nhìn bộ dạng đau khổ của hắn thì không
thể nhịn được cười. Anh cười đến mức chảy cả nước mắt: "Nhìn anh kìa
Hoắc tổng, anh có thể lừa người nhưng không bao giờ có thể dối mình
được. Tôi biết trong khoảng thời gian ở cạnh Uyển Uyển, ít nhất anh phải nhận ra là cô ấy không hề có tình cảm với anh chứ? Nhìn anh bây giờ tôi thật không thể không cười, vì chẳng khác gì tôi của năm đó
cả...haha..." - Nói một hơi cho đã, Vân Dực lắc lắc đầu, phẩy tay chào
tạm biệt rồi rời đi ngay lập tức.
Hoắc Trường Uyên ngồi thất thần trên ghế, từng lời của Vân Dực vẫn
còn in sâu trong đầu, chạy đi chạy lại như một dãy số. Sau đó đột nhiên
hắn cười phá lên như một kẻ điên, tự trách bản thân mình.
Phải rồi, Vân Dực không hề nói sai, từ đầu đến cuối Lâm Uyển Bạch đâu hề có tình cảm với hắn, chỉ có mỗi người tên Phong Hàn đó trong tim cô
mà thôi. Nhưng cũng đúng thôi, đối tốt với cô hắn cũng không làm được,
dịu dàng cũng không, đương nhiên nghĩ cho cảm xúc của cô lại càng không.
Vậy hắn...hắn lấy tư cách gì đòi hỏi tình yêu từ cô?
Từ đầu đến cuối, đều là do hắn quá ảo tưởng về bản thân mình rồi!