Trở lại hai mẹ con Hoa Nhã Tịnh, sau khi bị Thiên Hòa mắng cho một trận
xanh mặt mất máu liền hậm hực bỏ về nhà, không còn một chút tâm trạng
nào để dự tiệc. Vừa về đến nhà, Thiên Lan đã bực tức chạy lên phòng,
khóa trái cửa và gọi ngay cho số của Lâm Dao Dao.
"A lô!"
Vừa nghe thấy giọng Thiên Lan, Lâm Dao Dao đang nằm thảnh thơi đắp mặt liền bật dậy, tâm trạng hứng khởi chuẩn bị nghe chuyện đáng xấu hổ của Lâm
Uyển Bạch.
"Thiên Lan tiểu thư, cô gọi cho tôi đúng lúc lắm đó,
tôi cũng đang rất nóng lòng muốn nghe toàn bộ quá trình con tiện nhân
kia bị đuổi khỏi..."
"Đuổi cái đầu cô! Cô có biết cô vừa đẩy tôi
vào chuyện phiền phức gì không hả?" - Thiên Lan tức giận cắt ngang lời
nói của Lâm Dao Dao, một chút tôn nghiêm nhỏ nhẹ của thiên kim tiểu thư
cũng không còn.
Lâm Dao Dao dường như cảm nhận được cơn thịnh nộ
của Thiên Lan, chỉ biết nuốit nước bọt hỏi thăm dè chừng: "Thiên Lan
tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Hừ, Lâm Dao Dao, cô còn muốn hỏi chuyện gì? Sao lúc cô kể xấu về Lâm Uyển Bạch cho tôi, muốn
tôi tống cô ta ra khỏi khu đất vàng lại không kể rõ cho tôi biết cô ta
được Hoắc Trường Uyên chống lưng? Cô có biết ngay trong bữa tiệc tôi và
mẹ bị hắn sỉ nhục thế nào không? Chỉ vì một người phụ nữ thấp hèn lại
còn đe dọa sẽ trả thù hai mẹ con tôi, mà nguồn cơn sự việc đều là do cô
mà ra cả! Nhìn lại cô đi, có khác gì Lâm Uyển Bạch không? Đúng là cùng
một dòng máu có khác!"
Nói xong, Thiên Lan cũng không còn luyến
lưu gì mà cúp máy cái rụp, giận đến nổi quăng thật mạnh điện thoại xuống giường, còn quơ tay làm ngã bể bình hoa trên bàn nữa.
Ở đầu dây
bên kia, Lâm Dao Dao cũng không bình tĩnh là mấy, lột miếng mặt nạ ra và nghiến răng ken két, không ngừng chửi rủa Lâm Uyển Bạch. Tại sao một
người nghèo hèn, rách rưới như ả lại được Hoắc Trường Uyên để mắt, hết
lòng thương yêu và bảo vệ, còn người vừa xinh đẹp lại cao sang xứng tầm
như cô thì lại không?
Không! Lâm Dao Dao cô không cam tâm, nhất định một ngày nào đó cô sẽ cho Lâm Uyển Bạch nếm mùi lợi hại!
- ----------------
Sáng sớm hôm sau, không ai mời hay ép buộc, Thiên Hòa cũng tự biết điều lôi
Hoa Nhã Tịnh đến trước mặt Hoắc Trường Uyên. Vừa mới nhấp môi một ngụm
trà còn chưa kịp nuốt xuống cổ họng, Hoắc Trường Uyên đã muốn nôn ra bởi điệu bộ giả nai của hai vợ chồng này. Khuôn mặt giả tạo này không phải
lần đầu tiên hắn nhìn thấy, nhớ lúc Thiên Hòa muốn gả Thiên Lan cho hắn
cũng là bộ dạng này, nhưng dường như hắn không thể thích nghi được, mỗi
lần nhìn thấy nó đều vô cùng không vừa mắt chút nào.
"Thiên lão gia và Thiên phu nhân mới sáng sớm đã tìm gặp tôi, lại còn mỉm cười không ngớt, chắc là đến báo tin vui gì đó nhỉ?"
Thiên Hòa lập tức vận dụng nhiều năm ăn nói đã giúp lão tồn tại trên thương
trường để khiến người nghe thấy êm tai hết mức có thể: "Không phải vợ
chồng tôi báo tin vui mà là tin vui vốn dĩ đã ở chỗ Hoắc tổng đây rồi
còn gì. Có được một cô bạn gái xinh đẹp mỹ miều, thùy mị nết na quả là
chuyện tốt, rất tốt,...haha."
Hoắc Trường Uyên cười nhếch mép:
"Vậy ư, không ngờ việc tôi có phụ nữ bên cạnh lại lan truyền nhanh như
vậy. Nhưng mà tôi tưởng cô ấy là loại dơ bẩn đầu đường xó chợ không phù
hợp với tôi cũng như chỗ cao sang thế này chứ? Hình như Thiên phu nhân
và Thiên tiểu thư đã nói thế mà?"
Hoa Nhã Tịnh nghe vậy toát cả
mồ hôi hột nhưng vẫn cố giữ vững nụ cười trên môi, hết lòng tìm cách làm hòa với Hoắc Trường Uyên. Bình thường người cao quý như bà ta làm sao
có chuyện này, nhưng sau khi nghe Thiên Hòa thuyết giáo cả đêm về thế
lực của Hoắc Trường Uyên, đương nhiên Hoa Nhã Tịnh cũng phải nên biết
điều nhiều một chút:
"Hoắc Tổng, tối hôm qua đều là do tôi không
chọn lọc kĩ thông tin, chỉ khư khư nghĩ xấu cho cô Lâm, đó quả thật là
lỗi của tôi. Nhưng chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi, bây giờ tôi thật sự đã hiểu rõ mọi chuyện, chỉ mong cậu cũng..."
"Mong cậu cũng
rộng lượng bỏ qua cho chúng tôi." - Thiên Hòa cũng sốt ruột bồi vào. Với họ bây giờ việc làm nguôi giận Hoắc Trường Uyên còn quan trọng hơn đầu
tư chứng khoán, vì nếu mất đi đối tác làm ăn lớn này, tập đoàn nhà họ
Thiên sẽ bị một phen chấn động lớn, tổn thất chỉ nói miệng chứ không tài nào dám nghĩ tới.
Trước những lời nài nỉ của hai ông bà nhà họ
Thiên, đương nhiên Hoắc Trường Uyên cũng không thể không nể mặt họ,
nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng như đúng tác phong của hắn:
"Hai
ông bà sai rồi, từ đầu đến cuối người cần xin lỗi hoàn toàn không phải
là tôi, người mắc lỗi cũng không phải Thiên lão gia, càng không phải chỉ một mình Thiên phu nhân."
Nói đến đây, Thiên Hòa và Hoa Nhã Tịnh đưa mắt nhìn nhau, đương nhiên cả hai hiểu rõ ý Hoắc Trường Uyên là gì. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện cô tiểu thư đỏng đảnh như Thiên Lan chịu cúi
đầu xin lỗi người khác thì nghe cứ mơ hồ như truyện cổ tích vậy.
Thấy hai người họ hơi lưỡng lự, Hoắc Trường Uyên còn tranh thủ thêm dầu vào
lửa: "Chỉ khi nào người Tiểu Bạch nhà tôi chấp nhận tha lỗi cho người đã sỉ nhục cô ấy thì lời xin lỗi mới có giá trị chứ đúng không? Còn không
thì tôi cũng chỉ biết lực bất tòng tâm mà thôi, như vậy hợp đồng của
chúng ta e là cũng bị ảnh hưởng ít nhiều đấy..."
Nói xong hắn
toan đứng dậy, chỉnh chỉnh bộ comple đắt tiền cho ngay ngắn rồi vội rời
đi với lý do còn việc ở công ty cần giải quyết, đành thất lễ một tí là
để người hầu tiễn hai người họ về. Hai vợ chồng Thiên Hòa cũng chỉ biết
lặng lẽ ra về, nhưng trong đầu như mớ lòng tong dính lẹo, thực chất
không biết nên phải làm sao để trị được tính tiểu thư của Thiên Lan.
Rồi quả thực như họ dự đoán, vừa nghe đến việc phải đi xin lỗi Lâm Uyển
Bạch, Thiên Lan liền giãy nảy lên như một đứa trẻ, dù Hoa Nhã Tịnh có cố gắng khuyên ngăn thế nào cũng không được. Tuy nhiên Thiên Hòa thì không đủ kiên nhẫn như bà ta, lão tức giận mắng một câu đã khiến hai mẹ con
run lẩy bẩy:
"Thiên Lan! Đến việc làm sai rồi xin lỗi con cũng
không làm được ư? Có phải con muốn sự nghiệp nhà họ Thiên gầy dựng tan
thành mây khói để rồi phải đến khu ổ chuột sống đúng không? Không cần
biết dùng cách nào, xin lỗi hay không xin lỗi, nếu trong ngày hôm nay
Hoắc Tổng không bỏ qua chuyện này thì sau này con đừng mong nhận được
một đồng tiền thừa kế nào từ ba cả!"
Nghe đến tiền thừa kế, Hoa
Nhã Tịnh còn sợ hơn cả Thiên Lan. Thiên Hòa trước giờ nói được làm được, hơn nữa vốn dĩ ông ta cũng đã chán ghét mẹ con bà lắm rồi, nếu có cớ
giao quyền thừa kế cho con trai của một ả tình nhân nào đó thì quá thuận theo ý muốn của lão rồi còn gì? Thiên Lan cũng ngầm hiểu chuyện này nên cũng đành cắn răng nghe lời.
- ---------------
Chớp mắt
trời đã sụp tối, tại phòng ăn trong biệt thự của Hoắc Trường Uyên, hắn
ngồi ở ghế chính, còn Lâm Uyển Bạch ngồi bên trái cùng nhau ăn tối.
"Cùng nhau ăn tối" đúng thật với cái nghĩa của nó, tức là mạnh ai nấy
ăn, không ai chịu mở lời nói với đối phương câu nào. Hoắc Trường Uyên
thì cũng đã nguôi đi phần nào cơn giận hôm trước, nhưng vì sĩ diện nên
vẫn đang im lặng chờ Lâm Uyển Bạch nói tiếng xin lỗi. Ngược lại Lâm Uyển Bạch nghĩ hắn còn giận, và cũng vì bản thân thấy có lỗi nên cũng không
dám mở miệng.
Bầu không khí trong phòng đang im lặng như tờ, đột
nhiên có một hầu gái chạy lại cắt đứt nó: "Thưa cậu chủ, có hai người
phụ nữ một già một trẻ tự xưng là Hoa Nhã Tịnh và Thiên Lan nói cần có
chuyện muốn gặp cậu và cô Lâm, hiện đang chờ ngoài đại sảnh ạ."
Hoắc Trường Uyên nghe vậy liền bỏ đũa xuống, định cùng Lâm Uyển Bạch ra
ngoài nhưng vừa liếc mắt nhìn cô một cái rồi liền thay đổi ý định. Tại
sao cô phải vì hai người đã sỉ nhục mình mà dở dang một bữa cơm chứ?
"Được, cho hai người họ vào đây."
"Vâng." - Hầu gái cung kính vâng lời rồi lập tức rời đi. Chưa đầy năm phút, hai mẹ con Hoa Nhã Tịnh đã có mặt tại phòng ăn, tỏ vẻ vô cùng hối lỗi trước Lâm Uyển Bạch. Nhưng lần này không để mẹ mình mệt hơi tốn sức, Thiên
Lan như đã học thuộc trước cả một đoạn văn biểu cảm:
"Cô Lâm, xin hãy tha lỗi cho tôi! Là tôi ngốc nghếch không chịu suy xét mọi việc,
tại răm rắp tin theo những lời xàm ngôn của Lâm Dao Dao. Cô ta không chỉ nói cô đu bám đàn ông mà bọn bịa ra một loạt chuyện xấu từ bé đến lớn,
khiến mẹ kế sẩy thai, dùng bà ngoại để uy hiếp là họ Lâm,... Cô ta kể
chuyện chân thật quá, nhất thời làm mờ mắt tôi nên mới xảy ra cớ sự như
ngày hôm đó. Tối đó tôi về nhà chiêm nghiệm lại đã thấy rõ lỗi lầm của
mình, chỉ mong cô có thể rộng lượng bỏ qua..."
Lâm Uyển Bạch thở
dài, nghe tới nghe lui cũng là dồn hết trách nhiệm về Lâm Dao Dao còn
gì, đúng là khôn ngoan phết ấy nhỉ, nhưng mà cô đâu có ngốc đến mức tin
sái cổ theo những lời này? Lâm Dao Dao có lỗi, vậy hai mẹ con nhà họ
Thiên vô tội chắc? Nhưng dù sao tính toán với những loại người này cũng
không có ích gì cho cô, những lời vu khống này cũng không phải cô chỉ
vừa nghe có lần đầu. Lâm Uyển Bạch nhìn hai mẹ con họ, miễn cưỡng nói:
"Được rồi, tôi cũng không thích tính toán với hai người làm gì."
Hoa Nhã Tịnh nghe vậy mừng húm: "Vậy là cô tha lỗi cho mẹ con tôi rồi đúng không? Hoắc tổng, vậy chuyện hợp tác..."
Hoắc Trường Uyên cau mày, cảm thấy hai mẹ con này vô cùng phiền phức:
"Chuyện hợp tác tôi sẽ bàn lại với Thiên lão gia. Còn nếu ở đây đã xong
chuyện, vậy hai người có thể về rồi."
"Được, được." - Hoa Nhã
Tịnh cùng Thiên Lan rời đi, trước khi bước ra khỏi phòng, Thiên Lan còn
cố gắng quay đầu lại nhìn Hoắc Trường Uyên thêm một hồi, vẻ mặt vừa
ngưỡng mộ vừa tiếc nuối. Nếu người như Hoắc Trường Uyên làm bạn trai cô
ta, cộng thêm thế lực có sẵn của gia đình, trên đời này lại có ai dám
động đến cô nữa? Nếu Hoắc Trường Uyên là bạn trai của cô thì tốt biết
mấy...
- ---------------
Trở lại nhà họ Lâm, Lâm Dao Dao
sau khi đã bình tĩnh trở lại liền đem tất tần tật đầu đuôi mọi chuyện kể cho mẹ mình nghe. Đương nhiên cả hai đã ngầm xác định được từ lâu rằng
Lâm Uyển Bạch chính là một mối họa lớn, nhưng lại không ngờ đến cả mức
này. Sợ tình hình mọi chuyện sẽ càng ngày càng bất lợi cho mình, Lý Huệ
lại đem chuyện của Lâm Uyển Bạch kể hết cho Lâm Dũng Nghị.
Tuy
nhiên, thay vì tức giận rồi tìm cách hạ bệ Lâm Uyển Bạch như mong muốn
của Lý Huệ thì ngược lại, mắt lão sáng rớ lên như đang mưu tính điều gì.