Trần Tư Khải đáp, xoay người, liếc nhìn Khang Tử một cái, nói: “Cậu đi ra ngoài trước, tôi thay quần áo liền tới.”
“Vâng, cậu chủ.”
Khang Tử bước ra ngoài một cách nhẹ nhàng bài bản.
Đi ra ngoài, đứng suy nghĩ ngay khoảng cách giữa văn phòng tổng giám đốc và nơi làm việc trước kia của Tiêu Mộng Không biết cậu chủ muốn làm gì … còn tưởng rằng cậu ấy thực sự đã yêu Tiêu Mộng, nhìn vẻ nóng bỏng của hai người họ …
Nhưng không ngờ …
Bản thân vẫn không hiểu rõ cậu chủ.
“Ặc……”
Khang Tử khẽ thở dài.
Không khỏi cảm thấy khó chịu thay cô gái ngốc nghếch Tiêu Mộng.
Một cô gái nhỏ ngây thơ như vậy ngay từ đầu không nên gặp một người phức tạp như cậu chủ của bọn họ.
Trần Tư Khải thay một bộ quần áo bình thường màu trắng kem, thậm chí đôi giày của anh cũng màu trắng kem cùng tông với nhau, khuôn mặt vốn đã trắng trẻo xinh đẹp, ăn mặc thế này càng khiến anh chói mắt hơn.
Thời điểm Trần Tư Khải bước ra ngoài, ngay cả Khang Tử cũng sững sờ mất mấy giây.
Cậu chủ thật đẹp trai!
Người phụ nữ nào mà không ngây người khi thấy cậu chủ cơ chứ?
Một nhóm người, vẫn là vài chiếc xe, lái xe rềnh rềnh trên đường phố.
Lái thẳng đến bến tàu ngoài hải cảng, nơi đó đã có rất nhiều ô tô sang trọng đang đậu, còn có thảm đỏ trải dài.
Từ đằng xa, có thể thấy lấm tấm đốm sáng phía trên chiếc du thuyền xa hoa đang ngừng bên bờ.
Vừa đến chạng vạng, chiếc du thuyền xa hoa này đã hiện vẻ mê người trong sắc trời tối dần.
Khang Tử xuống xe, vội vàng cung kính tiến lên mở cửa xe cho Trần Tư Khải. Đôi giày trắng tinh sáng bóng của Trần Tư Khải đạp lên thảm đỏ. Sau đó, dáng người cao to ưu nhã bước ra từ trong xe.
*** “Ôi!” Ngay lập tức, bốn phía truyền đến âm thanh hút khí kinh diễm.