Tiếng động quá lớn làm kinh động đến Vân Yến. cô giật mình, nhìn sang nguyên nhân đã tạo ra tiếng động to lớn này.
Âm thanh thiếu nữ ngọt ngào nhu mì, vô cùng bắt tai người nghe lọt vào tai cô.
"Yo, là người quen kìa, bà già họ chằn lửa Vân Yến nhỉ, lâu lắm rồi không có gặp nhau, còn nhớ nhau không thế."
Vân Yến: "???"
Bà chằn lửa? Hay nhỉ? Giờ cô hiền quá nên ai cũng muốn leo lên đầu ngồi rồi à?
Vân Yến trừng mắt nhìn người đang đứng ở nơi phát ra ánh sáng bà tiên kia, cô nheo mắt.
Hình như người này có chút chói...
"Ái chà, Vân Yến tỷ tỷ, sao nào, lâu ngày không gặp tôi nên cảm thấy
lạ lẫm hả?" Giọng nói vẫn như vậy ngọt ngào đáng yêu, nhưng nhìn lại
ngoại hình của người này, thật khó tả.
Thanh niên mặc đầm màu hồng ren hơi phồng ra, trên tay hắn là một cây gậy kiểu thủy thủ mặt trăng, tóc hồng nổi bật lên làn da trắng nõn,
khuôn mặt chữ điền kết hợp cùng đôi này sâu róm và đôi mắt nhỏ như hạt
dưa khiến cho một người yêu cái đẹp như Vân Yến sắp sụp đổ rồi.
Tiên nữ phép thuật phiên bản nam hóa?
Vân Yến hít một hơi để lấy lại bình tĩnh, đột nhiên chút kí ức không
biết từ đâu ra chui thẳng vào đại não, cô nhăn mày, khuôn mặt tối sầm
lại.
Ái chà, Vân Yến này, có chút kì lạ thì phải.
Nếu là Vân Yến, cô ta đã sớm cầm kiếm chém đầu hắn.
Thiếu "nam" nheo mắt như không nheo mắt, che đi cảm xúc nơi đáy mắt,
tuy vậy có thể trực tiếp thấy được uy lực của hắn vốn không tầm thường,
có thể là sức mạnh cỡ như Vân Yến bây giờ.
Có lẽ là hắn kiêng kị Vân Yến thế nên vẫn chưa làm ra động tĩnh gì quá lớn.
Bên Bạch Nhược Đông vẫn đang chật vật đỡ lấy bả vai của Liên Tích,
dùng chúc sức lực ít ỏi cuối cùng của mình để đừng vững, hắn chưa bao
giờ buông lơi cảnh giác đối với hai người Vân Yến và tên thiếu "nam"
kia.
Tiếp thu xong chút kí ức nhỏ bé mà mình vừa lấy lại được, cô cười
lạnh, ác ý cuối cùng cũng được bộc lộ ra hoàn toàn, âm thanh kiêu căng
ngạo mạn quen thuộc vang lên khắp không gian.
"Buồn cười thật đó, mẹ nó Cao Tử, bà đây mới vừa rời khỏi vị trí một khoảng thời gian, ngươi liền leo lên đầu bà đây ngồi à?"
Vân Yến híp mắt, vẩy tay một cái, kiếm liền xuất hiện cùng với khí thế bức người.
Chà...
Cao Tử rùng mình một cái, nhận ra người lúc trước mình quen thật sự
chính là người này, hắn cong khóe môi, tỉ mỉ ngắm nhìn từng đám khói đen trên khuôn mặt của cô.
Thật tiếc, khuôn mặt đó, hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
Khuôn mặt bao bọc bởi đoàn khí đen bí ẩn, có lẽ là cả đời này, cũng sẽ không ai thấy được khuôn mặt ấy.
Không một lý do, không một lời tạm biệt, cô liền rời khỏi vị trí vốn
có của mình - người sửa chữa vị diện khiến cho Cao Tử hắn vô cùng thất
vọng.
Mà theo thời gian dần dần chút thất vọng đó liền trở thành khinh thường, cuối cùng lại thành chán ghét.
Chán ghét cộng thêm vài lời châm chọc mỉa mai của người khác, Cao Tử
liền ôm theo nỗi nhục nhã, rời bỏ vị trí vốn có của một người sửa chữa
vị diện, đi du hành khắp nơi, buồn chán lại phá phách vị diện.
Lại nói, người sửa chữa vị diện ban đầu chỉ có Vân Yến, do công việc
quá nhiều, cô mới nhận thêm Cao Tử, mà bấy giờ cả hai đều đã bỏ trống vị trí ấy khiến cho số lượng các vị diện bị lỗi ngày càng tăng, bên nhiệm
vụ giả cũng chỉ có thể sửa chữa được một ít vì không đủ năng lực, chủ
yếu muốn sửa lỗi là phải nhờ vào Vân Yến và Cao Tử.
Như gió, Vân Yến lướt đến gần Cao Tử, thanh kiếm chính xác không trật một li một tí đâm thẳng vào tay Cao Tử.
Cao Tử cũng không phải dạng vừa, bị đâm cũng không hoảng, hắn bình tĩnh rút kiếm ra, một giây liền lùi xa ra phía sau.
Biết đáng cận chiến sẽ không có lợi cho mình, Cao Tử vung cây gậy
phép thuật trông có vẻ vô hại trong tay, khoảng trăm thành kiếm hiện ra
lừng lờ giữa không trung mang theo pháp tắc tử vong bay vụt đến chỗ Vân
Yến.
Vân Yến nhìn từ phải sang trái một lượt, nở nụ cười vui vẻ.
Nếu đã ân đoạn nghĩa tuyệt như vậy, cô cũng không khách sáo nữa, dù
sao cũng chỉ là quan hệ cấp trên với nhau, cũng không phải là người
thân.
Khói đen từ lòng bàn tay tuôn ra xối xả, chẳng mấy chốc đã bao vây
xung quanh Cao Tử, như có linh tính, khói đen siết chặt mấy trăm thanh
kiếm kia cùng Cao Tử.
Kiếm bị khói đen ăn mòn, rất nhanh liền không còn thanh nào.
Cao Tử cũng biết khói đen không dễ đối phó, liền lấy ra một loại khói đen y như vậy, một chọi một, hai loại khói đen không nhường nhau, căng
thẳng chiến đấu.
"Ồ? Khói đen là do mi làm giả?" Vân Yến có chút bất ngờ, "Tốt đấy
chứ, không cần ta phải mắc công tìm người đứng sau mọi chuyện."
"Vân Yến, cô tốt nhất là nên quay trở về, mấy thứ ích lợi mà tên Tần
Thụy đưa ra đều là hư vô, bản thân hắn thế nào, cô còn không rõ sao?"
Cao Tử mỗi một câu liền trào phúng một ít.
Vân Yến trợn mắt, "Làm việc cùng nhau bao lâu, vậy mà ngươi không nhớ ta đã từng nói gì à?"
"Đối với ta, mấy tên chủ thần chẳng qua chỉ là những thằng hề mà thôi."
Lời nói vô cùng cao ngạo phát ra từ thiếu nữ nhỏ nhắn ấy khiến cho người hiền lành tốt bụng nhất cũng có thể sinh ra ác cảm.
"Mà cũng không đùa lâu với ngươi nữa." Vân Yến di chuyển rất nhanh liền đứng sau lưng Cao Tử, thẳng tay kết liễu hắn.
Cao Tử bị Vân Yến một tay giết chết cũng không lo lắng, phút cuối môi hắn treo một nụ cười mỉa mai rồi biến mất.
Vân Yến hơi cúi người, nhìn vài tia linh hồn lực của hắn đang chạy đi, cô cũng không ngăn chặn.
Chỉ là một linh hồn dự phòng được tạo ra từ linh hồn lực mà hắn cướp đoạt, làm chúng tan biến cũng không có lợi ích gì.
Khói đen fake sau khi thấy chủ nhân mình rời đi, liền biến mất theo.
Hèn nhát yếu ớt vậy mà cũng đòi đánh với cô.
Vân Yến bật cười, nhưng lại không phát ra tiếng.
Kí ức tuy lấy lại được một ít nhưng chung quy Vân Yến vẫn không nhớ đến hệ thống của mình.
Cao Tử quá dễ bị xao động, có lẽ có dịp cô sẽ tiêu diệt hắn một lượt, không thể để cho hắn hoành hành như vậy được.
Vươn tay ra làm vài động tác kì hoặc, chẳng mấy chốc không gian lại
trở về như cũ bình thường trở lại, tua đến cảnh mà Liên Tích nằm trên
giường bệnh, Vân Yến trôi nổi giữa không trung cùng Bạch Nhược Đông đứng bên cạnh.
______________________
Bạch Nhược Đông giật mình nhìn xung quanh, từ khi nào mà cô ta lại...
Ngửa mặt lên nhìn Vân Yến, thiếu nữ không còn đơn thuần trong sáng
như lúc nãy, cả người là một loại khí chất âm u, mị hoặc, quyến rũ chết
người.