Quay trở lại vạn thụ sâm lâm, lúc này Phong đang nhàm chán cày nốt đống
sách còn lại, cứ tưởng mấy quyển phía sau sinh động như quyển dạy phóng
nội năng ra ngoài, ai ngờ nguyên nửa chồng sách này toàn là thuần lý
thuyết, nào là "mối quan hệ giữa phát triển cơ bắp và lạc mạch", "chữa
bệnh bằng bấm huyệt", "những huyệt vị và kinh mạch ẩn"...những quyển này cho dù lối hành văn có hấp dẫn nhưng không áp dụng ngay vào thực tiễn
thì có phần hơi khô khan. Mấy ngày hôm nay Phong phải ở lì trong phòng
để đọc sách, đúng ra là phòng của hắn bị đóng kín, muốn ra cũng không ra được. Vào đúng giờ Súc Ích sẽ mang thức ăn đến cho Phong rồi đóng cửa
rời đi, lấy lý do là vu bà đã thông báo rằng Phong đang bế quan lên anh
cự tuyệt mọi lời thỉnh cầu đi ra ngoài của Phong. Còn khi được thắc mắc
rằng liệu mấy cái quyển sách toàn là lý thuyết suông kia liệu có cần
thiết không thì Súc Ích nghiêm mặt trả lời:
- Anh (Phong) là đệ tử chân truyền, cũng như là để tử cuối cùng của vu
bà. Cậu không chỉ phải học mỗi phần võ mà còn phải kế thừa toàn bộ y bát của bà bà về kinh mạch-huyệt vị để truyền cho đời sau. Những gì vu bà
đưa cho cậu đọc là tâm huyết bà bà tích cóp và phát triển cả đời, mong
cậu ráng nhớ kĩ, cho dù không phát triển được nó thì cũng truyền lại cho thế hệ đời sau để "tuyệt mạch quyền" không bị may một theo năm tháng.
Phong gật đầu đồng ý, giờ mới vỡ lẽ tại sao vu bà lại đưa nhiều sách
thậm chí có những quyển không liên quan nhiều đến thế cho mình đọc, hắn
cũng thầm lo lắng về việc mình không đủ trí nhớ và trình độ để kế thừa
di sản này của vu bà. Nhưng cũng may, trí nhớ của Phong coi bộ cũng khá
tốt, đúng hơn là cực kì tốt trong việc ghi nhớ nội dung của "tuyệt mạch
quyền", những phần có nội dung dài lan man thậm chí khó hiểu mà chỉ cần
đọc một lần là hắn đã nhớ kĩ; hơn nữa khi đọc sách của vu bà hắn lại cực kì chuyên tâm, thường thường là đọc một mạch hết nửa ngày mà không dừng lại. Phong cũng khá bất ngờ vì điều này, kiếp trước trên trái đất hắn
là một con người bình thường với trí nhớ cũng bình thường nốt, để đọc
thuộc trôi chảy một bài thơ thông thường phải mất bảy đến mười lần đọc
đi đọc lại, hơn nữa hắn lại rất dễ sao nhãng và sa đà vào mấy trò game
hay mạng xã hội trên điện thoại. Thế nên Phong có chút không thích ứng
lắm với trí nhớ khủng của cơ thể này, giống như rằng bạn set game ở mức
độ "địa ngục" mà lại cứ qua màn vèo vèo vật, đôi khi dễ quá cũng có chút khó chịu.
Độ khoảng 3-4 ngày sau là Phong đọc được hết chồng sách vu bà lưu lại,
sau khi đạt điểm tuyệt đối cho bài kiểm tra trắc nghiệm hắn được Súc Ích đưa lên tầng hai. Chờ đợi Phong ở bàn là ..mấy quyển sách vu bà để lại. Trước khi đóng cửa rời đi Súc Ích có dặn lại rằng, bắt đầu từ tầng hai
này Phong sẽ được học quyền pháp của "tuyệt mạch quyền", mỗi tầng đều có hệ thống kiểm tra tự động, chỉ cần đạt đủ chỉ tiêu là có thể lên tầng
tiếp theo, khi leo đến tầng cao nhất là lúc anh học xong và được tự do.
Phong đến bên bàn và mở sách ra xem, quả nhiên bên trong toàn hình vẽ
tưởng như các bí kíp võ công thời như trong kiếm hiệp Kim Dung vậy. Sau
hơn nửa ngày nghiên cứu Phong biết được những quyển sách toàn hình vẽ
này chỉ là những chiêu thức đầu tiên. Quyền pháp của "tuyệt mạch quyền"
chủ yếu tấn công vào tổ hợp các huyệt đạo nhất định cùng lúc, từ đó làm
kinh mạch tắc nghẽn dẫn đến tạm ngưng hoạt động của các phần trên cơ
thể. Những chiêu thức đầu tiên Phong học chủ yếu tấn công làm vào huyệt
đạo phần tay, chủ yếu vào các huyệt hợp cốc, đại lăng, dương trì...
Trong sách vu bà đã chỉ ra rõ thứ tự cùng cách tấn công vào huyệt thế
nào cho thời gian ngắn nhất và hiệu quả nhất qua mỗi bức tranh. Đến đây
Phong mới vỡ lẽ ra tại sao mình phải học cách phóng nội năng ra từ khắp
nơi trên cơ thể, bởi vì môn võ này có cách điểm huyệt cực kì đa dạng và
độc đáo. Ví dụ như chiêu đầu tiên (cho dù bộ võ này vu bà ghi cực kì chi tiết, cơ mà mấy chiêu thức lại không có tên) Phong gọi nó là "tê tay",
chiêu này có tác dụng làm tê liệt cơ bắp cùng ngăn cho nội lực không
truyền được đến cánh tay cực kì hữu dụng trong chiến đấu với đối thủ là
nội sư dùng quyền cước. Những huyệt cần phải điểm trong chiêu này gồm
huyệt hợp cốc: vị trí ở chỗ lõm giữa xương bàn tay thứ nhất và thứ hai
(ngón cái và ngón trỏ), huyệt dương trì: vị trí tại khớp cổ tay phía mu
thẳng từ ngón nhẫn lên gần mắt cá tay, huyệt ngoại quan: từ huyệt dương
trì đo lên hai thốn, huyệt nội quan: ở điểm giữa nếp gấp cổ tay đo lên
hai thốn và huyệt khúc trì: ở đầu lằn chỉ của nếp gấp khuỷu tay khi co
khuỷu tay vào. Tổng cộng là năm huyệt nhưng chỉ cần ba bước thứ tự các
bước gồm: bước một dùng ngón cái và khớp ngón trỏ điểm vào hợp cốc và
dương trì, bước hai xoè tay dùng phần đệm trong lòng bàn tay ở ngón cái
và ngón trỏ điểm và huyệt ngoại quan và nội quan, bước cuối cùng là đấm
thẳng tay vào nếp gấp khuỷu tay điểm vào huyệt khúc trì. Chiêu này chỉ
cần dùng một tay và thời gian tung chiêu chưa đến nửa giây, nếu từ ngoài nhìn vào sẽ thấy tay người ra đòn trượt dọc theo tay đổi thủ một cách
rất chi là nhẹ nhàng.
Đọc qua thì có vẻ khó, chứ khi bắt tay vào thực hành Phong mới biết là
...khó thật. Vu bà đã chuẩn bị sẵn mười mộc nhân tương đương với mười
chiêu thức dựng ở ngoài ban công. Mộc nhân nào cũng có những điểm đỏ
biểu thị huyệt đạo mà Phong cần đánh vào, trong mộc nhân bố trí sẵn cơ
quan, chỉ cần dùng mộc lực điểm đầy đủ vào đúng vị trí các huyệt đạo
trên người trong khoảng thời gian cài đặt là đầu nó sẽ gục xuống biểu
thị đã đạt yêu cầu. Nếu trong một ngày Phong "hạ gục" hết tất cả các mộc nhân ở ban công thì cánh cửa nối giữa tầng hai và tầng ba sẽ mở ra cho
phép Phong đi lên học chiêu thức mới. Giờ Phong đang đứng trước mộc nhân để luyện chiêu, điều đầu tiên phải quen thuộc thứ tự ra đòn đã rồi mới
hòng tăng tốc được; mộc nhân này cũng không phải dạng vừa, vu bà đã bố
trí cơ quan trong người mộc nhân làm cho nó tung quyền cước như người
thật, tuy mộc nhân không di chuyển ra ngoài được nhưng việc nó giơ chân
múa tay cũng đủ làm Phong phát mệt. Một điểm khoai nữa của môn võ này là hình thế tay biến đổi liên tục, mọi môn võ khác như quyền, trảo.. có
khi chỉ có một hoặc hai hình thế cơ bản và ít khi biến đổi. Nhưng với
"tuyệt mạch quyền" thì nó lại khác, với phương châm giảm triệt để thời
gian và động tác thừa khi tung chiêu nên môn võ này không có hình thế
tay cụ thể; mọi bộ phận đều có thể tận dụng để điểm huyệt đối thủ từ
ngón tay, đầu khớp ngón tay, cổ tay, mu bàn tay đến những bộ phận lớn
như gót chân, đầu gối, cùi trỏ... Bởi vậy nếu múa võ không nhìn qua sẽ
thấy cực kì trúc trắc không liền mạch giống như những môn võ khác khi
múa. Không chỉ phải luyện những chiêu thức cực kì trúc trắc cho thuần
thục mà Phong còn phải luyện cách phóng xuất nội năng từ các nơi sao cho trùng khớp với chiêu thức, để khi điểm trúng thì nội năng sẽ kịp thời
phóng ra tấn công vào huyệt đạo đối thủ. Bởi thế mà mất nguyên một ngày
Phong không luyện xong chiêu đầu tiên.