Số máy quý khách vừa gọi hiện thời không liên lạc được. Vui lòng gọi lại sau.
Miêu Tư Lý gọi đi gọi lại không dưới năm lần nhưng đều không kết nối được, đành từ bỏ, ném điện thoại xuống đầu giường.
Cố Cách Cách hỏi cô: "Em gọi điện cho ai vậy?"
Miêu Tư Lý định nói lại thôi.
Cố Cách Cách hơi nhíu mày: "Miêu Tư Lý, nếu em còn tiếp tục giấu tôi, tôi
sẽ tức giận đấy." Quan hệ của cả hai như vậy, mà Miêu Tư Lý còn muốn
giấu giếm cô, làm cô rất không thoải mái. Tuy trước đây cô từng bất đắc
dĩ che giấu Miêu Tư Lý một số việc, nhưng so với chuyện này thì chỉ như
con kiến. Miêu Nhã đã phải vào cục cảnh sát, cô không thể nghĩ được sự
tình sẽ còn tiếp diễn thế nào. Là tốt hay là xấu vẫn chưa hoàn toàn biết được, giống như đang đi trong một đường hầm, cảm giác như vậy thật
không ổn. Quan trọng hơn, cô rất lo lắng cho Miêu Tư Lý.
Miêu Tư Lý suy nghĩ một lúc rồi mới mở miệng: "Vốn dĩ chuyện này em không
muốn để chị liên lụy vào, nhưng giờ em chẳng đi đâu được cả, chỉ có thể
làm phiền chị."
"Đi đâu?" Cố Cách Cách hỏi.
Miêu Tư Lý nói: "Nhà chú Tứ."
"Chú Tứ?" Cố Cách Cách vẫn cảm thấy nhân vật Hình Tứ này thật thần bí, luôn
trầm mặc ít lời, tựa cái bóng đi bên cạnh Miêu Nhã. Trên danh nghĩa, ông là lái xe của Miêu Nhã, nhưng lại giống một nô bộc trung thành trong
phim cổ trang, cực kỳ tận trung với Miêu Nhã và Miêu Tư Lý. Càng kỳ lạ
hơn nữa, Lục Liên Thủy lại có thể yên tâm khi có một người đàn ông như
vậy ở bên Miêu Nhã.
Miêu
Tư Lý biết trong đầu cô đang có nhiều nghi vấn, liền tỉ mỉ nói hết tất
cả những gì mình biết cho cô nghe: "Chị có nhớ tối hôm trước khi xảy ra
tai nạn, em đi với mẹ đến nửa đêm mới về không?"
Cố Cách Cách gật đầu: "Ừm, em nói với tôi, mẹ em gặp phải chuyện phiền toái."
Miêu Tư Lý nói: "Thật ra không phải mẹ em, mà là chú Tứ gặp chuyện. Chú Tứ
có tranh chấp với một người, người này lại có mối thù cũ với chú Tứ, nên khi chú Tứ đánh quá tay làm bị thương đối phương, người đó liền đi báo
cảnh sát. Hôm đó, thật ra em với mẹ đã đến cục cảnh sát để nộp tiền bảo
lãnh cho chú Tứ."
Cố Cách Cách im lặng nghe không nói gì, chẳng trách Miêu Tư Lý không nói chuyện này với cô. Việc Hình Tứ vào cục cảnh sát quả thật không có chút liên
quan, hơn nữa nghe rất giống việc xã hội đen, nên tránh càng xa càng
tốt.
Miêu Tư Lý tiếp tục
nói: "Chắc chị cũng đoán được. Ngày hôm sau, cũng chính là ngày xảy ra
tai nạn, em vốn chẳng phải đi gặp khách hàng, mà đi cùng mẹ tìm người
kia, muốn dùng tiền để giải quyết riêng. Vì chú Tứ ra tay không nhẹ, đã
đánh người kia gãy chân, nếu người kia một lòng muốn kiện, thì chú Tứ
không thể không ngồi tù."
"Sau thế nào? Tại sao em lại bị tai nạn xe?" Cố Cách Cách quan tâm nhất vẫn là Miêu Tư Lý, "Chẳng phải em đi cùng mẹ sao?"
"Ngày đó khi vừa ra khỏi cửa, mẹ liền nhận được điện thoại của chú Tứ, nói có việc quan trọng hơn cần gặp mẹ, nên mẹ đưa địa chỉ người kia cho em để
đến đó trước."
Cố Cách
Cách tức giận: "Mẹ em cũng thật yên tâm để em đi một mình, không sợ em
gặp nguy hiểm..." Nói được một nửa chợt ngừng, không xác định hỏi, "Mẹ
em cố ý?"
Miêu Tư Lý nhẹ
hạ mắt, hiển nhiên cô cũng từng nghĩ như vậy, nhưng cô không muốn tin đó là thật, sau một lúc mới ngẩng đầu: "Thật ra mẹ vốn không muốn để em
đi, là em kiên trì muốn đi tới đó. Chị cũng biết em có học qua
Teakwondo, người kia tuy bị chú Tứ đánh gãy chân, nhưng dù sao cũng là
đàn ông, mà ai biết được có nhờ người khác theo giúp không? Em làm sao
yên tâm để mẹ đi một mình."
Cố Cách Cách định nói, "Em lo lắng cho mẹ, nhưng mẹ lại nhẫn tâm xuống tay với em", nhưng cuối cùng không nói ra khỏi miệng, đó cũng chỉ là sự suy đoán của cô. Hơn nữa, nếu là thật, Miêu Tư Lý sẽ cảm thấy khó chịu biết bao, nói ra chẳng khác nào xát muối vào miệng vết thương, nên hỏi, "Thế em có
gặp được người kia không?"
Miêu Tư Lý lắc đầu: "Không. Em lái xe đến gần đó, định gọi điện thoại hỏi
đường đi cụ thể, nhưng chưa kịp gọi thì xe đã bị đâm. Vì lúc ấy em đang
gọi điện thoại, nên thực sự không nhìn thấy được mặt người lái xe."
Cố Cách Cách hỏi: "Xe của em đỗ thế nào?"
Miêu Tư Lý nói: "Ven đường."
Lập tức hai cô không nói gì.
Trong mắt Miêu Tư Lý mang theo hơi nước, cầm lấy tay Cố Cách Cách nói: "Em
rất muốn tin đó là chuyện ngoài ý muốn, có lẽ là do người lái xe say
rượu gì đó thôi. Em thà tin rằng là do mình xui xẻo, dù mặt có bị cắt
thì cũng có lúc lành, xương bị gãy cũng có lúc liền lại. Em không muốn
truy cứu trách nhiệm của bất kì người nào. Chuyện này cứ để mặc đi không tốt sao?"
Cố Cách Cách
đau lòng nhìn cô: "Lúc trước em nói với cảnh sát là đi gặp khách hàng,
cũng vì sợ việc này có liên quan đến mẹ em phải không?"
"Em nghĩ thế nào đâu quan trọng, bây giờ mẹ đang bị bắt, em nhất định phải
nghĩ cách đưa mẹ ra. Cố Cách Cách, chị giúp em tìm chú Tứ, bây giờ người giúp được mẹ chỉ có chú ấy."
"Nếu, tôi chỉ nói là nếu thôi, là việc này do mẹ em và chú Tứ cùng nhau bày ra thì sao?" Cố Cách Cách đưa ra giả thuyết của mình, "Hơn nữa, vừa nãy em cũng không gọi
điên thoại được, không chừng vì sự việc bại lộ nên ông ta chạy trốn
rồi?"
Miêu Tư Lý không
chút do dự phản bác lại: "Không thể." Không biết là cô đang phủ nhận
việc Miêu Nhã cùng Hình Tứ bày ra tai nạn xe, hay là việc Hình Tứ lẩn
trốn.
Cố Cách Cách nhún vai: "Được rồi, coi như tôi chưa nói gì. Em đưa địa chỉ chú Tứ cho tôi, tôi sẽ đi tìm ông ta."
Miêu Tư Lý nói địa chỉ, nhìn Cố Cách Cách cầm túi đi ra ngoài, đột nhiên gọi cô lại: "Cố Cách Cách, ở bên em có phải rất mệt mỏi không?"
Cố Cách Cách quay đầu lại, đi đến bên giường hôn lên mặt cô: "Đừng suy
nghĩ lung tung, bây giờ quan trọng nhất là tìm hiểu rõ việc của mẹ em.
Nếu em có việc gì phải gọi ngay y tá đến đấy, tôi đi rồi về liền."
Miêu Tư Lý đồng ý.
***
Cố Cách Cách ra khỏi bệnh viện, suy nghĩ một lúc rốt cuộc gọi cho Cố Vân, nhờ chị đến trông chừng Miêu Tư Lý.
Theo địa chỉ Miêu Tư Lý đưa cho, Cố Cách Cách thất chuyển bát đảo cuối cùng
mới tìm được đến nơi. Đó là một khu nhà cũ kỹ, trên tường có rất nhiều
chữ thô tục được viết bằng sơn, cầu thang xi măng cũng xiêu vẹo, cảm
giác như muốn sụp nghiêng. Nơm nớp lo sợ lên được lầu sáu, gõ thật mạnh
hai cái lên tấm cửa sắt đã sét gỉ, lớn tiếng kêu: "Có ai trong nhà
không?"
Không có người
trả lời, Cố Cách Cách lại gõ thêm vài cái. Tay đã muốn đau mà vẫn không
nghe thấy bên trong có bất cứ âm thanh gì? Ở bên cạnh, một chiếc cửa sắt cũng gỉ sét được mở ra, đứng phía sau là một bà lão nhỏ gầy hỏi: "Cô
tìm ai?"
Cố Cách Cách như gặp được cứu tinh, vội vàng nói: "Bà cho cháu hỏi, nhà này có người ở không?"
Bà lão nói: "Có một người đàn ông độc thân ở đó, nhưng nửa tháng trước đã dọn đi rồi."
Cố Cách Cách kinh ngạc hỏi: "Dọn đi rồi? Bà có biết vì sao không ạ?"
"Không biết, anh ta luôn một thân một mình." Nói xong, đột nhiên nhớ ra gì đó, "A, tôi biết rồi. Anh ta chắc chắn là được phụ nữ có tiền kia bao
nuôi."
Cố Cách Cách thiếu chút nữa bật cười. Hình Tứ được người bao nuôi? Chỉ mới nghe chuyện bao nuôi tiểu bạch kiểm, chứ chưa bao giờ nghe thấy bao nuôi đại cục mịch như Hình Tứ.
Bà lão thấy mặt Cố Cách Cách có vẻ hoài nghi nên nói: "Cô không tin à? Nửa tháng trước, có một người phụ nữ ăn mặc rất quý phái tới tìm anh ta,
sau đó anh ta liền dọn đi, không phải được bao nuôi chứ là gì?"
Cố Cách Cách lập tức đoán được người phụ nữ đó là ai, nói lời cám ơn rồi
đi xuống lầu, lấy di động định gọi cho Miêu Tư Lý kể lại việc ấy, thì
thấy Cố Vân gọi vào.
Vừa bấm nút nhận liền nghe thấy giọng Cố Vân đầy vẻ sốt ruột: "Út, không thấy Tiểu Lý đâu."
Cố Cách Cách sửng sốt: "Không thấy gì chứ? Không phải em ấy đang ở bệnh viện sao?"
Cố Vân nói: "Lúc chị đến đã không thấy em ấy rồi, còn tưởng là y tá đưa em ấy xuống lầu hóng mát. Kết quả tìm một vòng vẫn không tìm được. Đồ đạc
còn mà người thì chẳng thấy đâu, hỏi y tá trực cũng nói không gặp."
"Em ấy ngay cả đứng cũng không được, nếu không có người giúp thì làm sao đi đâu được chứ? Chị gọi điện cho em ấy chưa?"
"Gọi rồi nhưng di động để trong phòng bệnh."
"Đã hỏi bên Lục gia chưa?"
"Hỏi rồi, cũng không ai biết. Người Lục gia đang đến đây. Em khi nào quay về?"
"Ngay bây giờ." Cố Cách Cách ngắt điện thoại, chửi một tiếng rồi lái xe quay về.
***
Khi đến bệnh viện, Lục Liên Thủy, Diệp Mạn Điệp, và cả hai mẹ con Lục
Phương Hoa đều đã tới. Cố Cách Cách hỏi: "Đã tìm thấy em ấy chưa?"
Cố Vân trả lời: "Không thấy, nhưng xem trong băng ghi hình của bệnh viện, thì em ấy bị một người đàn ông đưa đi."
Cố Cách Cách buột miệng: "Hình Tứ!"
Cố Vân kinh ngạc nói: "Ế, sao em biết? Người đàn ông đó đội mũ đeo khẩu
trang, cố ý che mặt, mọi người còn đang đoán xem đó là ai này?"
Cố Cách Cách không có thời gian giải thích nhiều, chỉ hỏi Lục Liên Thủy: "Bác trai, vậy giờ phải làm sao đây?"
Lục Liên Thủy trầm giọng nói: "Nếu là Hình Tứ, thì Tiểu Lý sẽ không bị nguy hiểm. Ta biết bọn họ đi đâu."
Cố Cách Cách cũng nghĩ ra: "Cục cảnh sát!"
Cố Vân đột nhiên nói: "Út, có một chuyện em vẫn chưa biết phải không?"
Cố Cách Cách nghi hoặc hỏi: "Chuyện gì?"
Đầu tiên Cố Vân nhìn thoáng qua những người khác, sau đó mới nói: "Dì Nhã
đã thừa nhận tai nạn xe là do dì ấy sắp xếp mọi chuyện."
"Cái gì?!" Cố Cách Cách sợ tới mức giật lùi về một bước, Cố Vân vội vàng đỡ lấy cô.
Sắc mặt Cố Cách Cách tái nhợt, đầu lắc như trống bỏi nói: "Không có khả
năng. Dì yêu Miêu Tư Lý như vậy, không bao giờ dì ấy làm ra việc đó.
Miêu Tư Lý biết chuyện này chưa?"
Cố Vân nói: "Nếu như em nói người kia là Hình Tứ, và bọn họ đi đến cục cảnh sát, thì chắc em ấy biết rồi."
"Vậy còn ở đây làm gì nữa?" Cố Cách Cách nói xong liền đi ra ngoài. Khi bước qua chỗ Lục Phương Hoa, dừng lại, nhìn đầy lạnh băng hỏi: "Nghe nói bà
báo cảnh sát?"
Sắc mặt Lục Phương Hoa không đổi, cũng không phủ nhận nói: "Không sai."
Cố Cách Cách không biết Lục Phương Hoa và Miêu Nhã có ân oán gì, nhưng khá chắc chắn việc này có liên quan tới số gia sản kia. Vì tiền mà một nhà
tranh giành thành như vậy, thực sự không còn gì để nói, chỉ bỏ lại một
câu: "Một đám thần kinh." rồi rời khỏi phòng bệnh.
Lục Liên Thủy cũng liếc Lục Phương Hoa một cái, nhưng không tỏ thái độ gì,
chắp tay sau lưng đi ra ngoài, những người khác cũng theo sau.