Nếu biết bữa cơm này là 'bữa tiệc cuối cùng của Chúa và 12 môn đồ', Cố Cách Cách sẽ chẳng dại gì mang Miêu Tư Lý theo.
Trên bàn tràn đầy các món ăn hoa mỹ mà bà Cố dùng rất nhiều công phu mới nấu ra được, trong đó còn có cả món thịt sườn heo mà Khâu Lộc Minh thích
ăn, chỉ kém thêm vào một bát máu chó nóng hôi hổi, vãi đầy trên mặt đất
cũng như trên mặt người nhà nữa thôi.
Không sai, đây tuyệt đối là một hình ảnh tráng lệ như trong mọi phim truyền
hình phát sóng lúc tám giờ tối. Và tình tiết đẩy kịch tính lên cao chính là cháu trai của Cố Cách Cách không cẩn thận làm đổ một ly nước trái
cây, hơn nữa còn đổ toàn bộ số nước ấy lên quần tây của bố mình, làm ướt một mảng lớn nhìn giống như... được rồi, cái này không quan trọng.
Lúc Lý Tư Phàm đang tập trung trả lời một tin nhắn, nhất thời quên mình
đang ở Bắc Kinh, và còn có bố mẹ vợ ngồi kế bên. Sau khi bị Đa Đa làm
ướt quần, theo bản năng vung tay lên cho Đa Đa một cái tát, còn mắng một câu: "Đồ con..." Dù chỉ nói đến nửa chừng thì dừng lại, nhưng tất cả
mọi người đều biết một chữ phía sau là gì.
Thời gian cứ như vậy ngừng lại, không khí cũng gần như ngưng kết, ngoài Cố
Vân đang đau lòng xoa mặt Đa Đa, còn lại ánh mắt của tất cả mọi người
đều dừng trên người Lý Tư Phàm.
Mặt Lý Tư Phàm biến thành màu tím, dù anh ta muốn giải thích, nhưng miệng
chỉ vừa mở ra chưa kịp nói thì chuông báo tin nhắn đã lần nữa vang lên.
Ông bà Cố dù sao cũng đều là người từng trải, tuy trong lòng phẫn nộ ngập
trời nhưng vẫn chỉ ngồi yên. Còn Khâu Lộc Minh và Miêu Tư Lý lại chỉ là
người ngoài, cũng đành giương mắt nhìn, không tiện nhúng tay.
Người phá tan cục diện cứng đờ ấy chính là Cố Cách Cách. Cố Vân chỉ từng với
nói cô, Lý Tư Phàm có tình nhân bên ngoài, nhưng không hề nói, Lý Tư
Phàm còn là kẻ vũ phu.
Cố Cách Cách đứng dậy, bước đến trước mặt hai mẹ con Cố Vân, vuốt tóc Đa Đa hỏi: "Đa Đa, nói cho dì út biết, mặt còn đau không?"
Nét mặt Đa Đa rất bình thường, ngoại trừ dấu tay đỏ hỏn trên mặt thì một
giọt nước mặt cũng không thấy. Biểu hiện cứng cỏi như không phải của một đứa nhỏ bảy tuổi, chỉ lắc đầu: "Không đau."
Cố Cách Cách nhìn Cố Vân gọi một tiếng: "Chị hai."
Cố Vân ngẩng đầu ảm đạm cười với cô: "Không sao."
Cố Cách Cách cũng trả lại một nụ cười tươi, sau đó xinh xắn xoay người,
lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, Chát! Chát! hai tiếng, tát lên
mặt Lý Tư Phàm. Tát xong còn thổi tay một chút giống như vừa đụng vào
một món đồ bẩn tay. Tất cả những động tác này đều cực kỳ lưu loát, thậm
chí Lý Tư Phàm và tất cả mọi người đều phản ứng không kịp.
"Một cái là giúp Đa Đa trả lại cho anh, còn một cái là thay chị hai tôi
trả." Cố Cách Cách nhìn Lý Tư Phàm vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần, cười lạnh giải thích.
"Bé út!" Cố Vân vội vã buông Đa Đa, bắt lấy tay Cố Cách Cách, có chút tức giận nói, "Em làm cái gì vậy? Anh ấy là anh rể em."
Cố Cách Cách có chút bất mãn với thái độ của chị hai, không nén được cất
cao giọng: "Anh ta cũng là bố của Đa Đa! Ngay trước mặt mọi người, anh
ta còn dám đánh con thế, ai biết ở nhà anh ta còn bắt nạt hai mẹ con chị như thế nào? Hơn nữa, anh ta mắng Đa Đa là con hoang, chính là chửi chị lẳng lơ lăng loàn. Người như thế, chị còn định nói giúp sao?"
Mặt Cố Vân lạnh lẽo, quát: "Bé út, em còn nói nữa!"
Cố Cách Cách vừa muốn phản bác, chợt nghe thấy phía sau vang lên một tiếng lạnh như băng: "Thế nào? Chột dạ à? Sao cô không nói cho em cô biết, là tôi không có nói sai? Cô mau nói hết ra đi, bố ruột của đứa con hoang
này là ai?"
Hiển nhiên
người nhà họ Cố như đều bị Lý Tư Phàm tạt gáo nước lạnh. Hai người bọn
họ đã kết hôn bảy năm, vậy mà giờ đột nhiên anh ta lại nói bố của Đa Đa
chẳng phải anh ta? Đây chẳng phải việc cực khó hiểu à? Quả thật Cố Vân
chưa kết hôn mà đã có con, nhưng nếu Đa Đa không phải con trai của Lý Tư Phàm, vậy tại sao cho đến ngày hôm nay anh ta mới nói?
Thế nhưng không thấy Cố Vân thừa nhận hay phủ nhận, chỉ nói với Lý Tư Phàm: "Việc này chúng ta về nhà rồi hẵng nói."
Lý Tư Phàm cười mỉa: "Về nhà? Cô còn nhớ mình có nhà à? Tôi còn tưởng cô
định sống mãi ở nhà mẹ đẻ chứ chẳng hề muốn quay về căn nhà kia. Cũng
đừng cố che giấu, hôm nay tiện có tất cả mọi người ở đây, nói ra hết
những việc sai trái của mình đi. Miễn cho em gái cô vu tội cho tôi, nói
tôi sau lưng bọn họ bắt nạt hai mẹ con cô."
Cố Vân kéo Đa Đa ôm vào trong lòng, cúi đầu chìm trong im lặng.
Nếu chỉ nhìn vào biểu tình lúc này của Lý Tư Phàm với Cố Vân, thì dường như mọi điều Lý Tư Phàm nói đều là sự thật. Nhưng Cố Cách Cách làm sao có
thể để cho người khác bắt nạt chị gái mình, nên liền tức giận nói với Lý Tư Phàm: "Anh là đồ ngậm máu phun người, chính anh ở bên ngoài nuôi
dưỡng tình nhân, lại còn đem nước bẩn hắt lên người chị hai tôi? Bộ anh
không thể có chút liêm sỉ nào sao?"
Lý Tư Phàm híp đôi mắt, giống như vừa đưa ra quyết định, bật người đẩy Cố
Cách Cách ra, đứng trước mặt Cố Vân, trầm giọng nói: "Được lắm, nếu đã
xé toang mặt, vậy thì tôi cũng dứt khoát nói ra hết một lần. Lúc trước
tôi biết rõ đứa con trong bụng cô là của người khác, nhưng tôi vẫn kiên
quyết cưới cô, đó là bởi vì tôi yêu cô. Còn cô, cô đối với tôi thế nào?
Chẳng những bảy năm không giúp tôi sinh một đứa con, thậm chí chúng ta
ăn nằm bao nhiêu lần, tôi cũng có thể rành mạch đếm ra. Mỗi lần chạm đến cô thì cô đều giống như uống phải thuốc độc, cho dù như vậy nhưng tôi
vẫn nhịn, tôi nghĩ rằng vì mới bắt đầu nên cô không quen, sau này sẽ tốt dần lên. Nhưng qua năm đầu tiên, cô vẫn như vậy, mỗi lần đều cứ như tôi đang cưỡng hiếp cô. Một hai năm còn có thể chịu được nhưng Olympic bốn
năm một lần, chiến tranh kháng Nhật cũng tám năm xong, chúng ta bên nhau bảy năm, ban ngày ở bên ngoài là vợ chồng, buổi tối ở trên giường chính là hai người xa lạ. Tôi chịu đủ rồi Cố Vân, tôi thực sự chịu đủ rồi!
Mọi thứ của Tiểu Tình mặc dù không bằng cô, nhưng ít nhất cô ấy cũng
thỏa mãn điều một người đàn ông như tôi cần. Tôi không sợ thành thật nói cho cô biết, cô ấy bây giờ đang mang thai, còn hai tháng nữa thì sinh.
Lúc này tôi mới chân chính được làm bố đấy."
Tay Cố Vân che chặt hai tai Đa Đa lại, vẫn như cũ không nói một lời.
Cho dù là em gái ruột của Cố Vân nhưng Cố Cách Cách không hề biết chị hai
mình đã trải qua nhiều chuyện đến vậy, càng không biết Lý Tư Phàm nói
lời nào là thật lời nào là giả, chỉ theo bản năng che chắn trước mặt Cố
Vân: "Đa Đa còn ở trước mặt anh đấy, anh đừng có nói năng bậy bạ. Nếu
như thế thì ly hôn đi, dù sao chị hai tôi cũng chẳng muốn bên anh nữa."
"Cố Cách Cách, em lo chuyện của mình trước đi! Chuyện của chị còn chưa phiền tới em quản."
Tiếng của Cố Vân lạnh lùng vang lên, Cố Cách Cách còn tưởng rằng mình nghe
lầm, quay đầu lại vẻ mặt khó hiểu nhìn chị hỏi: "Chị hai, chị nói gì
vậy?"
Bà Cố luôn không
nói gì, rốt cuộc chịu cất lời lên, quả nhiên gừng càng già càng cay,
giọng điệu bình tĩnh đến mức chẳng nghe ra bất kỳ cảm xúc: "Bé út, cô có chuyện gì gạt chúng tôi hử? Thừa lúc tôi và bố các cô vẫn còn chưa đến
tuổi không chịu nổi kích động, thì nói luôn đi!"
Còn hai người khác luôn không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh bàn, quả thật
chuyện nhà người khác không tiện xen vào nhưng khi nghe đến chuyện có
liên quan tới Cố Cách Cách, Khâu Lộc Minh và Miêu Tư Lý đồng thời cùng
ngẩng đầu lên. Miêu Tư Lý biết chuyện Cố Vân nói chính là chuyện giữa cô và Cố Cách Cách. Còn Khâu Lộc Minh tuy rằng không biết cụ thể là gì,
nhưng cũng đoán được hẳn có quan hệ đến chuyện tình cảm của Cố Cách
Cách.
Cố Cách Cách không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Vân, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Ba chị em các cô từ nhỏ đến lớn cãi nhau không ít, thậm chí còn từng cầm
lấy cuốc xẻng đánh nhau, nhưng chưa bao giờ làm ra chuyện gì thương tổn
nhau. Cố Vân lại là chị hai, càng thường xuyên nhường nhịn hai em gái
mình. Mà hôm nay, cô đứng ra giúp chị hai, đổi lại chính là một cú đánh
lạnh lùng. Nếu bây giờ nói ra chuyện giữa cô và Miêu Tư Lý cho bố mẹ thì không thể nghi ngờ chính là lửa đổ thêm dầu, làm cơ hội cả hai được
chấp nhận càng xa vời thêm. Không ngờ chị hai cô lại vì gã đàn ông không ra gì đối xử với em gái mình như vậy! Cố Cách Cách cảm thấy không thể
tưởng tượng nổi, tim đau giống như bị đâm một nhát.
"Tại sao không nói nữa? Không phải vừa rồi khéo mồm khéo miệng châm ngòi
tình cảm vợ chồng của người ta lắm sao? Đến phiên chính mình lại nói
không ra lời?" Nét mặt Cố Vân cực kỳ lạnh nhạt, giọng nói cũng lạnh lẽo
vô cùng.
Cố Cách Cách nhìn chị hai mình hệt như đang nhìn một người lạ.
Miêu Tư Lý biết lúc này mình hẳn phải đứng bên Cố Cách Cách giúp cô phản
kích. Nhưng hai chân không nhấc nổi, bởi cô không xác định được tâm ý
của Cố Cách Cách lúc này thế nào, cô sợ khéo quá hóa vụng.
Nhưng có một người không thể nhìn thêm được nữa, Khâu Lộc Minh bước vài bước
đến bên Cố Cách Cách, đưa tay đặt lên vai cô, bộ dạng như muốn che chở:
"Chị hai, sao chị lại nói Cách Cách như vậy? Cô ấy cũng vì muốn giúp
chị."
Cố Vân than nhẹ lắc đầu, vẻ mặt đáng tiếc: "Lộc Minh à Lộc Minh, em có biết có một câu nói, 'đừng tự đề cao mình' không? Giống như em bây giờ đấy. Tiếc là trong
lòng bé út đã sớm có đối tượng, dù cho em có tiếp tục tốt với em ấy gấp
trăm ngàn lần, cũng chẳng động được đến trái tim em ấy, trừ phi em biến
thành phụ nữ."
Với chỉ số thông minh của mình, Cố Vân vừa nói xong câu đó Khâu Lộc Minh liền hiểu ra, nhìn thoáng qua Cố Cách Cách, rồi như nghĩ ra điều gì lại nhìn sang phía Miêu Tư Lý vẫn đang đứng đối điện bàn, nhưng không hề biểu lộ ra
bất kỳ cảm xúc chán ghét nào, còn ôn hòa cười nói: "Số lần em bị Cách
Cách từ chối cũng có thể đánh vỡ cả kỷ lục Guinness. Trước giờ vẫn luôn
bởi vì em cứ thích quấn quýt lấy cô ấy nên mới thế, chị hai cũng không
phải không biết."
Khâu Lộc Minh tránh nặng tìm nhẹ dẫn chuyện Cố Cách Cách thích phụ nữ chuyển thành không thích cậu.
Nhưng ông bà Cố đâu phải người ngốc, dù lúc đầu chưa hiểu điều Cố Vân ám chỉ, nhưng sau một lúc liền lập tức hiểu được, con gái lớn của bọn họ nói
con gái út vốn thích phụ nữ?! Lại liên tưởng tới vị khách mà con gái út
mang về, vừa rồi hai cô còn trốn trong phòng đến hơn nửa tiếng mới chịu
đi ra.
Bị hai lần đồng
thời đả kích, bà Cố rốt cuộc lỡ tay làm đổ nghiêng chén canh, trên bàn
và trên mặt đất lập tức trở nên lộn xộn. Còn ông Cố, dù nét mặt vẫn tỏ
ra trấn định, nhưng tay cầm đũa đã run rẩy không ngừng, cuối cùng vẫn
đánh rơi đôi đũa xuống đất, tạo nên tiếng vang lanh lảnh.
"Cách Cách, lời chị hai con nói có đúng không?" Lời này là ông Cố hỏi. Hơn
nửa đời người ông đều làm trong chính phủ, nên lúc nói chuyện hay bị
nhiễm chút giọng quan chức. Nếu là bình thường, chắc chắn Cố Cách Cách
sẽ đùa cợt, nói ông nghiêm túc như vậy tính dọa nạt ai chứ? Nhưng lúc
này, cô lại thực sự bị hù sợ, cô chưa thấy bộ dạng ông nghiêm túc đến
vậy bao giờ.
Cố Cách Cách không dám hó hé lời nào. Nói thật thì cô sợ làm tổn thương bố mẹ, còn
nói láo thì lại sợ làm tổn thương Miêu Tư Lý. Lòng càng cảm thấy khó
chịu, bởi vì người dẫn cô tới hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan này lại
chính là người chị hai yêu quý của cô.
Khi bầu không khí lại sắp sửa chìm trong im lặng, bà Cố bỗng đứng dậy, bắt
đầu dùng vai trò người chủ gia đình để xử lý mọi việc trong nhà.
Bà Cố đi đến trước mặt Cố Vân và Cố Cách Cách, ngoài cười nhưng trong
không cười, nói: "Ông Cố này, xem ra chúng ta đã sinh ra được hai cô con gái cực tốt, quả thật như hai đóa kỳ hoa nha! Một đứa thì cùng chồng
bằng mặt không bằng lòng sống suốt bảy năm, bây giờ đã tính đến chuyện
ly hôn. Còn một đứa thì đến hai mươi tám tuổi cũng không chịu lấy chồng, chỉ bởi vì thích con gái. Được lắm, ông gọi điện thoại cho con gái thứ
giúp tôi, hỏi xem có phải nó cũng có việc giấu giếm hay không? Nếu có
thì nói ra hết đi để tôi giải quyết luôn một thể."
Toàn thân Cố Cách Cách và Cố Vân không nhịn được cùng run lên, lời bà Cố rất có ý tứ muốn đại khai sát giới.
Bà Cố trước khi rút đao, chuyện đầu tiên làm là dọn dẹp sân bãi (...), nói với Lý Tư Phàm: "Ra khỏi khu nhà này, rẽ phải có một khách sạn, anh đến đó rồi gọi điện thoại cho mẹ đứa trẻ kia đi. Nhìn bộ dạng anh suốt
cả buổi tối chỉ biết nhắn tin, dù sao phụ nữ có thai cũng cần sự quan
tâm chăm sóc. Còn nữa, mặc kệ anh có nhận Đa Đa là con trai mình hay
không, thì nó cũng là cháu ngoại của tôi. Nếu lần sau anh còn dám đụng
đến một sợi lông tơ của thằng bé, cho dù chúng ta có là họ hàng (...), cũng đừng trách tôi trở mặt."
Sau đó nói với Miêu Tư Lý: "Miêu Miêu, hôm nay lần đầu tiên cháu tới nhà
chúng ta làm khách mà lại để cháu chế giễu rồi. Dì không ngờ Cách Cách
thế nhưng lại có cái ham mê đặc thù như vậy, một cô gái sao lại thích
con gái đây? Thật làm cho người ta nghĩ hoài không ra, chờ dì trị xong
bệnh này của nó (...), lại tiếp tục hoan nghênh cháu đến nhà
chúng ta chơi." Rồi quay đầu sang dặn Khâu Lộc Minh, "Con giúp Cách Cách đưa cô Miêu về nhà, sau đó cũng không cần quay lại. Bữa cơm hôm nay
thật không phải. Ngày mai đưa cả bố mẹ con sang đây, dì lại tự mình
xuống bếp."
Ý tứ của bà
Cố rất rõ ràng, Cố Cách Cách lập tức nhìn về phía Miêu Tư Lý, Miêu Tư Lý cũng đang nhìn cô, trong ánh mắt còn mang theo mong đợi. Cố Cách Cách
hiểu được, Miêu Tư Lý hy vọng cô có thể mở miệng giữ lại, cho dù không
giữ lại ít nhất cũng nói cho bố mẹ biết hai cô yêu nhau. Nhưng Cố Cách
Cách lại không thể thốt lên được một lời, nhất là trong tình cảnh bà Cố
đang nổi giận.
Nhìn ánh
mắt Miêu Tư Lý từ hy vọng trở thành thất vọng, cuối cùng chỉ lưu lại sự
thẫn thờ rồi lặng lẽ quay đầu cất bước đi, trái tim Cố Cách Cách tức thì lạnh lẽo.