Thật ra đây là câu chuyện phức tạp về hai người đàn ông và hai người phụ nữ.
Khi Miêu Tư Lý vừa định bắt đầu, Cố Cách Cách đã chặn ngay lại: "Khoan, chờ tôi một chút."
Đầu tiên Cố Cách Cách mở giường đơn ra, sau đó kéo chiếc bàn Miêu Tư Lý hay dùng ăn cơm đến trước giường, rồi lấy ra một gói hạt dưa, xoài khô,
cùng ô mai hay thịt bò gì đó, sắp xếp lên một cái khay, cuối cùng pha
một ly trà nhài thơm lừng. Sau khi chắc chắn đã đặt ở vị trí Miêu Tư Lý
không thể với tay tới, cô mới ngồi lên giường, vắt chéo chân nói: "Em có thể bắt đầu rồi đấy."
Miêu Tư Lý: "..."
Cố Cách Cách nhìn bộ dạng không thể cất được lời nào của cô, đặc biệt hiền lành nói: "Bác sĩ dặn em không được ăn linh tinh."
Miêu Tư Lý liếc cô một cái xem thường: "Ít nhất cũng phải pha cho em một chén trà chứ? Việc tốn nước miếng vậy mà."
Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong, vẻ mặt Miêu Tư Lý đầy mất mát, giọng trầm
thấp nói: "Chú Tứ lần này đi vào trong đó, chỉ sợ phải ở tận tám đến
mười năm."
"Chắc chắn là
ông ta không?" Cố Cách Cách không quen Hình Tứ nên không hề có cảm xúc
gì, việc ông có vào tù hay không cũng không ảnh hưởng đến cô, thậm chí
cô còn thầm trách ông đã gây thương tích cho Miêu Tư Lý.
Miêu Tư Lý gật đầu.
Cố Cách Cách hỏi: "Cho dù ông ta có làm thật, cũng đâu đến mức phải chịu án nặng vậy?"
"Chú ấy đã có tiền án, lần này coi như là tái phạm, sẽ bị phạt nặng thêm."
Thế này thì Cố Cách Cách còn hiểu được: "Mẹ em tự nguyện vì ông ta mà gánh
tội thay, còn ổng lại đi tự thú để cứu dì? Không cần nói cũng biết ông
ta làm tất cả đều vì mẹ em."
Miêu Tư Lý nói: "Hôm nay em cũng mới biết, thì ra giữa chú Tứ và mẹ có rất
nhiều liên quan, không chỉ có hai người họ, còn có cả bố và cô em nữa."
Cố Cách Cách buột miệng: "Tình tay bốn?"
"Không phức tạp như vậy. Bọn họ không cùng một lúc mà là theo trình tự trước sau."
Cố Cách Cách: "..."
Miêu Tư Lý thấy Cố Cách Cách ngồi khá xa, trong lòng cảm thấy không vui, liền nói: "Chị ngồi lại gần đây đi."
Cố Cách Cách biết cô gặp chuyện như vậy trong lòng chắc rất khó chịu, nên cũng không phản đối, đứng dậy xuống giường.
Miêu Tư Lý nói: "Đem cả cái khay đó lại đây nữa."
Cố Cách Cách lại nhắc nhở: "Bác sĩ dặn..."
Miêu Tư Lý không đợi cô dông dài đã ngắt lời: "Yên tâm, em không ăn linh
tinh đâu." dừng một chút, "Nếu có thì em chỉ ăn đậu hũ."
Cố Cách Cách: "..."
Đợi cho Cố Cách Cách ngồi xuống, Miêu Tư Lý mới nói: "Cố Cách Cách, tâm tình em lúc này có chút không tốt, chị an ủi em đi."
Cố Cách Cách thật muốn đánh cho cô một cái. Đúng là quá nhiễu sự! Nhưng nhìn cảm xúc Miêu Tư Lý quả thật không tốt, mới đành thôi. Duỗi
tay kéo đầu cô lại, xoa xoa tóc, đến khi tóc Miêu Tư Lý đã bị xoa thành
đống cỏ, Cố Cách Cách mới hiền từ nói: "Bé yêu, đừng quá buồn, có chị ở
đây." Nói xong không chút lưu tình đẩy đầu Miêu Tư Lý ra, "Đủ rồi."
Miêu Tư Lý: "..." Cọ cọ lên vai cô làm nũng, nói: "Chưa đủ mà."
Cuối cùng Cố Cách Cách nghiêm mặt: "Em có thôi ngay đi không?"
"Được rồi." Miêu Tư Lý lập tức ngồi thẳng dậy, "Chú Tứ là mối tình đầu của mẹ, còn là kiểu thanh mai trúc mã."
Cố Cách Cách không nhịn được bật cười thành tiếng.
Miêu Tư Lý nhíu mày, không vui hỏi: "Chị cười gì?"
Cố Cách Cách vội vàng ngưng lại: "Tôi cứ nghĩ, nhiều nhất là Hình Tứ yêu
thầm mẹ em, chứ không nghĩ hai người ấy thực sự từng có tình cảm với
nhau."
Miêu Tư Lý thở
dài: "Nếu phân tích chi li cũng có thể coi là vậy. Mẹ nói lúc đó còn
nhỏ, căn bản không hiểu tình yêu là gì. Sau khi tốt nghiệp trung học,
chú Tứ đã đi nhập ngũ, từ đó hai người bị mất liên lạc."
Cố Cách Cách hỏi: "Thế sau này hai người họ làm thế nào gặp lại nhau?
Khoan, khoan, để tôi đoán. Em từng nói chú Tứ là vệ sĩ của bố em, rồi
sau mới đi theo mẹ em phải không? Lúc chú Tứ đi theo bố em, thì biết
được cô em, hơn nữa còn yêu cô em. Mẹ em nhìn thấy mối tình đầu của mình cũng tức là chú Tứ của em ở bên cô em, vì trả thù chú Tứ của em nên mẹ
em mới ở cùng bố em. Đến khi bố mẹ em đã ở bên nhau, lúc này chú Tứ mới
phát hiện ông ta vẫn còn yêu mẹ em, vì vậy liền chia tay với cô em,
tưởng có thể có được trái tim mẹ em lần nữa, đáng tiếc mẹ em đã yêu bố
em, nên dù chú Tứ của em có chia tay với cô em cũng không thể nào quay
lại với mẹ em được nữa. Chú Tứ của em đã yêu cuồng dại, liền yên lặng
chờ đợi mẹ em suốt hai mươi mấy năm. Cô em vì bị chú Tứ của em vứt bỏ,
trong lúc thương tâm đã tức giận bỏ nhà đi tha hương, nhưng qua hai mươi mấy năm vẫn không quên được, vì vậy mới mang con trai về báo thù, hoặc
là con trai của bà ấy thật ra là con chú Tứ, bà không phải về báo thù mà là về cho con trai nhận cha!" Cố Cách Cách nói một hơi xong, còn không
quên bình luận, "Ai da, thực sự là người đa tình từ xưa không thoát khỏi hận, mà cái hận này lại kéo dài vô cùng."
Lúc này trong mắt Miêu Tư Lý đều là những vòng tròn, cô đã sắp bị những câu mẹ em, bố em, cô em, chú Tứ của em của Cố Cách Cách làm cho hôn mê.
Cố Cách Cách xua tay nói: "Được rồi, thật ra tôi cũng muốn hôn mê. Thôi em nói đi."
Miêu Tư Lý nói: "Chuyện mấy người ấy không phức tạp đến mức như chị nói đâu, nhưng cũng không kém là bao, vì thế nghe xong chị không được rớt cằm
đấy."
Cố Cách Cách vung
tay nói: "Xí, Cố Cách Cách tôi đây còn chuyện kinh ngạc bất ngờ nào chưa nghe nữa? Muốn làm tôi rớt cằm khó lắm đấy. Em nói đi."
Miêu Tư Lý thật cẩn thận nói: "Cô em không phải có tình cảm với chú Tứ, mà thật ra là với mẹ em..."
Cố Cách Cách còn chưa nghe cô nói hết, hai tay đã lập tức đỡ cằm, không thể tin nổi nhìn cô: "Mẹ em cũng thích phụ nữ?"
Miêu Tư Lý gật đầu: "Nhưng nghe mẹ em nói, dường như giờ mẹ rất không thích cô em."
Cố Cách Cách nheo mắt, vẻ mặt sâu xa: "Theo lời em nói, hóa ra cô và mẹ em là một đôi từ yêu thành hận."
Miêu Tư Lý: "...Chị đọc Bách hợp tiểu thuyết nhiều quá thì phải?!"
Cố Cách Cách khôi phục thái độ bình thường:"Xin mời tiếp tục."
Miêu Tư Lý nói: "Năm đó mẹ yêu cô em, còn cô có yêu mẹ không thì em không
biết. Sau đó, mẹ được bố coi trọng, cô em vì tác hợp cho bố mà buông
tay, còn gả cho người khác rồi đi tha hương. Trước khi đi còn nói với mẹ em rằng bố là người tốt, để mẹ em cứ yên tâm theo bố, còn mẹ cũng nghe
lời cô mà từ đó ở bên bố em."
Cố Cách Cách: "...Cái này gọi là gì chứ? So với chuyện tôi soạn còn loạn hơn."
Miêu Tư Lý biết cô nghe không hiểu, cũng không để ý, tiếp tục nói: "Về phần
chú Tứ, sau khi xuất ngũ thì theo bố em làm vệ sĩ, còn thay ông ấy ngồi
tù ba năm. Lúc sinh em ra, chú ấy mới được thả, bố em rất tin tưởng chú
Tứ, nên mới để chú đi theo mẹ em, nhưng bố không biết mẹ và chú Tứ quen
biết nhau từ trước, sau này ông có biết hay không thì em không rõ, nhưng có một việc chị đã đoán đúng, đó là trong lòng chú Tứ quả thật luôn có
mẹ em, bằng không cũng sẽ không làm ra việc như thế này."
Cố Cách Cách hỏi: "Đây là ý của một mình chú Tứ hay có cả mẹ em tham gia vào?"
Miêu Tư Lý nói: "Từ đầu tới cuối đều là ý của một mình chú Tứ, cả việc trước đó ông đánh người cũng là cố ý. Ngày đó, mẹ nhận được điện thoại của
chú Tứ rồi đi gặp, nhưng không hề gặp được chú Tứ, bà đã trúng kế điệu
hổ ly sơn."
Cố Cách Cách hừ một tiếng: "Ông ta đúng là rất quan tâm mẹ em."
Miêu Tư Lý hiểu được ý của cô, thở dài nói: "Có thể vì em còn trẻ, gãy chân
đứt tay chút cũng sẽ mau lành. Còn mẹ đã có tuổi rồi, xương cốt không
chịu được; hơn nữa, một người cũng dễ khống chế hơn."
Cố Cách Cách không ủng hộ: "Ông ta làm em bị thương thành như vậy, mà em còn nói tốt cho ổng sao?"
Miêu Tư Lý nói: "Chị cũng thấy đấy. Em bị thương thì bố em mới chịu chính
thức nhận em làm con gái. Chú Tứ làm vậy cũng hoàn toàn vì mẹ và em
thôi. Sở dĩ mẹ nhận tội thay cũng vì nguyên nhân này, mẹ muốn chú Tứ
thoát tội, vì mẹ biết, nếu chú Tứ bị bắt sẽ phải ngồi tù nhiều năm. Mẹ
em và chú Tứ cũng từng có tình cảm, nhưng mẹ không nói cho em biết, mà
chỉ nói làm vậy để báo đáp những năm qua chú Tứ đã trả giá cho mẹ con
em."
"Khoan khoan..." Cố Cách Cách nhớ tới một việc khác, "Cái chết của anh trai em có liên quan tới ông ta không?"
"Anh hai chết thực sự là chuyện ngoài ý muốn, cho dù không phải vô tình thì
cũng không thể do chú Tứ làm. Bởi vì lúc xảy ra tai nạn ấy, cả chú Tứ
cùng mẹ, và bố em nữa đều đang ở Bangkok."
Cố Cách Cách đưa ra khả năng: "Thuê người thì sao?"
Miêu Tư Lý nói: "Thuê người cần tiền, chú Tứ xuất thân là vệ sĩ, làm sao có
nhiều tiền vậy được? Hơn nữa bố em từng dùng rất nhiều cách để dày vò kẻ gây ra tai nạn kia, nếu là chú Tứ giở trò ắt hẳn đã khai ra hết rồi.
Quan trọng, chú Tứ không phải kẻ độc ác; đối với chuyện của em, quả thật chú Tứ cũng lấy ý tưởng từ tai nạn của anh hai em đấy. Chú ấy từng lái
xe tăng trong quân ngũ, nên để điều khiển một chiếc xe tải vốn không có
gì khó. Vì vậy chú mới dám lái xe đâm em, hơn nữa cam đoan em không việc gì."
Cố Cách Cách tức
giận nói: "Bị thương như thế này còn nói là không việc gì?" Cô không có
quá nhiều đánh giá về việc này, nhưng mặc kệ thế nào thì ít nhất cũng
chứng minh tai nạn xe này không liên quan tới Miêu Nhã. Tảng đá trong
lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ, nếu không Miêu Tư Lý sẽ còn phải vất vả
đau khổ thế nào? Cảm giác này cô hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng sự
tình thực sự đã được giải quyết sao? Cố Cách Cách nhìn Miêu Tư Lý, đưa
ra nghi vấn trong lòng, "Trả giá lớn như vậy nhưng liệu có biến khéo hóa vụng hay không? Bố em đâu phải dạng người dễ lừa, hơn nữa tại sao lại
là cô em báo cảnh sát?"
Miêu Tư Lý vẻ mặt mờ mịt: "Em cũng không biết."
***
Lục gia.
Lục Liên Thủy vẻ mặt sương băng, nhưng ánh mắt lạnh lùng của ông không đặt
trên người Miêu Nhã, mà ở Lục Phương Hoa — em gái ruột của ông: "Hai mẹ
con em liệu có phiền khi cho anh một lời giải thích không? Vì sao một
người báo cảnh sát bắt Tiểu Nhã, một người lại trả tiền mua video nóng
của Tiểu Lý?"
Lục Phương
Hoa không trả lời, chỉ nhìn Miêu Nhã, thấy bà đang vô cùng thân thiết ôm Lục Liên Thủy, vẻ mặt rất điềm đạm đáng yêu, nhưng ánh mắt nhìn bà lại
không hề che giấu vẻ trào phúng, nháy mặt lập tức hiểu ra.
Miêu Nhã nói: "Liên Thủy à, không sao đâu anh. Bây giờ không phải em vẫn ổn
sao? Hơn nữa, nếu không có sự giúp đỡ thần xui quỷ khiến của Văn Hiên,
đoạn video tệ hại kia của Tiểu Lý chắc đã bị tung ra ngoài, lúc đó hậu
quả thật rất khó tưởng tượng. Chị Phương và Văn Hiên làm vậy đều vì Lục
gia, vì cả anh nữa. Có thể trong mắt họ, em chỉ là người ngoài, nhưng
không sao, chỉ cần họ coi Tiểu Lý là người một nhà là được."
Lục Liên Thủy cúi đầu nhìn bà: "Em đang trách tôi chỉ nhận Tiểu Lý, chứ không cho em danh phận sao?"
Miêu Nhã cười nói: "Anh nói với truyền thông em là hồng nhan tri kỷ, cách
gọi này rất hay, dễ nghe hơn nhiều so với vợ, em rất thích. Hơn nữa, nếu anh thực sự cầu hôn, em sẽ không đồng ý đâu. Người ta nói, một khi đàn
ông có được phụ nữ trong tay sẽ không còn coi trọng, nên em muốn giữ mối quan hệ thế này, để anh không hoàn toàn có được em, như vậy trong lòng
anh mới luôn nghĩ đến em, không có tâm tư rảnh nghĩ đến người khác."
Lục Liên Thủy nói: "Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao qua hai mươi mấy năm tôi vẫn thích em như vậy."
Miêu Nhã cười đầy duyên dáng e lệ, hoàn toàn là bộ dạng cô gái nhỏ tựa vào
lòng Lục Liên Thủy, rất có thâm ý nhìn Lục Phương Hoa.
Lục Phương Hoa nhìn hai người ân ân ái ái trước mặt, từ đầu đến cuối không
nói một lời, nhưng trong lòng bà liệu có bình tĩnh giống như vẻ bề ngoài này không thì chỉ có một mình bà mới biết được.